Hương Mật Tựa Khói Sương

Chương 40



“Nam vô hương vân cái bồ tát ma ha tát. Vân hà đắc trường thọ, kim cương bất phôi thân. Phục dĩ hà nhân duyến, đắc đại kiên cố lực. Vân hà vu thử kinh, cứu cánh đáo bỉ ngạn. Nguyện phật khai vi mật, nghiễm vi chúng sinh thuyết. Na ma bản sư Thích Ca Mâu Ni Phật…”

Trên trời nhiều thần, Tây Thiên nhiều phật.

Trong Đại Lôi Âm Tự, mười tám vị Kim Thân La Hán người ngồi người nằm người đứng, sắp xếp cao thấp hai bên đền miếu, ở chính giữa có một cái lư hương, chỉ đốt có một cây hương nhỏ xíu, làn khói xanh mỏng uốn lượn bay lên, từ từ tản mác trong không trung, hòa nhập đồng điệu cùng với tiếng tụng kinh.

Hai tay chắp trước ngực, chân phải bước vào ngạch cửa gỗ đàn hương, ta đi sau lưng cha bước vào, đi thẳng tới phía trên điện, các vị la hán ánh vàng rực rỡ hai bên đều nghiêm mặt nhìn thẳng trang trọng uy nghiêm, ta quan sát một lúc, cảm thấy chẳng có gì thú vị liền thu hồi ánh mắt nhìn lên phía trên điện.

Trên bệ thờ bằng đá nguy nga hình chữ nhật, có ba vị ngồi kiết già ngang hàng nhau trên đài sen có lẽ chính là Tam Thế Phật (*). Cha chắp hai tay trước ngực, cúi đầu niệm vài câu Phạn văn, Tam Thế Phật cũng khẽ gật đầu với cha, vị Phật Hiện Tại ngồi ở giữa mặt mũi hiền lành, khoan thai cất giọng: “Hôm nay không phải là ngày khai đàn giảng thiền, Thủy Thần đến đây có chuyện gì không?”

(*)Ba vị phật của quá khứ, hiện tại và tương lai.

http://giacngo.vn/UserImages/admin/nb3.jpg

“Lạc Lâm lần này đường đột đến đây, là để cầu kiến Như Lai Thánh Phật cầu xin cách giải trừ Già Lam Ấn.” Giọng cha như nước suối, chậm rãi chảy xuôi, không nhanh không chậm.

“Có phải là vì con gái của Tử Phân đang đứng phía sau ngươi không?” Vị Phật Quá Khứ ngồi bên trái nhìn về phía ta「©xmydux.」, thần sắc thấp thoáng chút bi thương. Không hổ là quá khứ, hiện tại, tương lai Tam Thế Phật, liếc mắt liền biết rõ nguồn gốc của ta.

“Dạ phải.” Cha nép sang bên, để ta lộ ra trước mặt, “Mong rằng ba vị tôn thượng mở rộng cửa đình, để Lạc Lâm được gặp Phật tổ.”

Phía bên phải, Phật Tương Lai thoáng nhìn ta một cái, khuôn mặt vốn an tĩnh phẳng lặng bỗng thoáng gợn sóng, mi tâm nhíu lại, chậm rãi nhắm mắt, khe khẽ thở dài.

Thấy thế, thân hình cha căng lên, “Chẳng biết tôn thượng vì sao lại thở dài?”

Phật Tương Lai nói: “Mệnh tại cơ duyên, bất khả thuyết, bất khả thuyết.” (không thể nói)

Cha quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt ẩn giấu nỗi u buồn. Trái tim ta nhảy thót, Phật Tương Lai không biết quá khứ, nhưng hai mắt có thể nhìn thấu tương lai, nhìn bộ dạng ngài như thế, tiền đồ của ta nhất định sẽ chẳng quang minh gì, lẽ nào tương lai ta không thể tu thành thần tiên được ư? Nghĩ đến điều này, ta thật sự mất hết tinh thần.

“Cổng đình vốn luôn rộng mở, chỉ có điều lần này Thủy Thần đi nhất định phí công, không được việc gì.” Phật Tương Lai phẩy tay một cái, cánh cửa gỗ Hoàng Dương ở phía sau tọa vị cọt kẹt mở ra, phía sau cánh cửa nguyên là những con đường ngoằn ngoèo khúc khuỷu giao nhau, chằng chịt dọc ngang khiến người ta hoa cả mắt. Nhìn quanh một hồi, thì thấy một lối mòn mờ ảo không bắt mắt lắm, hai bên lần lượt mở ra từng ngọn từng ngọn Liên Đăng, không thấy phía cuối đường, chẳng khác nào một đám mây dầy cộp mịt mờ, Phật Hiện Tại điềm đạm nói: “Thủy Liên có thể dẫn đường cho Thủy Thần, chớ để lầm đường lạc lối, bằng không lệ quỷ sẽ quấn lấy vĩnh viễn đọa xuống địa ngục, chúng ta chỉ có thể nói bấy nhiêu, A di đà phật.”

Cha chắp hai tay dùng Phạn văn tạ ơn Tam Thế Phật, rồi dẫn ta đi theo đường nhỏ tìm Phật tổ gia gia. Những con đường chung quanh đều tràn ngập hương hoa tiếng chim, bằng phẳng rộng lớn, chỉ có con đường này lầy lội quanh co vô cùng khó đi, ta「©xmydux.」bước thấp bước cao đi trên con đường gồ ghề nhấp nhô, long nhan cực kì khó coi, “Phí công” ! “Phí công”? Là Phật Tương Lai tiên đoán Như Lai gia gia sẽ không giải phong ấn cho ta sao? Không giải được phong ấn, thì linh lực sẽ không tiến bộ được; linh lực không tiến bộ được thì tương lai nhất định sẽ không thành tiên, không thành chính quả được; không thành tiên, không thành chính quả được thì nhất định sẽ bị các vị đại thần miệt thị, khinh khi, điển hình là loại thần như Phượng Hoàng; bị các đại thần miệt thị, khinh khi thì số phận định trước sẽ vô cùng thê lương…

Thử nghĩ xem, ta lúc mới sinh ra thì là một em bé Tinh Linh, lớn lên được mấy ngàn tuổi thì trở thành một cô nương Tinh Linh, sống thêm mấy chục vạn năm thì thành một bà cô Tinh Linh, cuối cùng chẳng lẽ lại biến thành một bà lão Tinh Linh hay sao?

Một người sinh ra làm Tinh Linh cũng không có gì đáng buồn, nhưng thảm nhất chính là cho đến lúc chết vẫn còn là một Tinh Linh.

Trong lúc ta còn đang trầm ngâm tư lự, bỗng trước mặt rớt xuống một vật tròn quay, rơi thẳng vào ngay giữa ta với cha, còn nẩy lên ba cái, chân ta vấp vào nhau suýt nữa bổ nhào, may mà vịn được vào vật tròn tròn trước mặt mới khỏi ngã.

“Ha ha, ay yo yo, đừng cù đừng cù! Nhột chết ta rồi, nhột chết ta rồi!”

Nhìn kỹ lại, té ra cái vật tròn quay mà ta vịn vào chính là một cái bụng to đùng núng nính thịt, ta còn tưởng rằng thiên hạ tuyệt đối không ai có thể đấu qua lão Hồ về cái khoản “châu tròn ngọc sáng”, bây giờ đem ra so sánh, mới biết như thế nào gọi là trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền du ngoạn. Cái bụng úc núc thịt lúc này đang bật lên bật xuống, nhìn cái bụng ba lớp thịt “sóng trước chưa yên, sóng sau đã xô tới”, ta rụt tay lại bình tĩnh cất lời khen: “Phập phồng lên xuống, núng na núng nính, bụng đẹp, bụng đẹp!”

“Không tệ không tệ, lão phu nhìn từ xa đã thấy nữ oa oa này mặt mày đáng yêu, lại gần nhìn kỹ, không chỉ mặt mày sáng sủa, mà nhãn lực cũng rất là tốt.” Vị hòa thượng béo ú tròn quay kia có lẽ cực kỳ sợ nhột, cứ cười liên tục không ngừng ước chừng cũng cỡ thời gian một chén trà nhỏ, sau khi cười đủ rồi, mới nhìn ta từ trên xuống dưới, phe phẩy cái quạt hương bồ săm xoi ta một lúc, rồi nói: “Nữ oa này rất có tuệ căn, không bằng quy y theo ta đi!”

Ta nhai đi nhai lại lời này, nghe thế nào cũng có cảm giác giông giống với câu “Không bằng đi theo ta đi”, liền cảm thấy có phần thân thiết.

“Tiểu thần Lạc Lâm ra mắt Phật Di Lặc.” Cha đi đằng trước cũng đã xoay người lại nãy giờ.

Không ngờ vị hòa thượng béo núng nính này lại là Phật Di Lặc. Chỉ thấy bàn tay cầm quạt hương bồ của ông ta gõ gõ lên vai cha, “Ay da da, đây không phải là tiểu Lạc Lâm sao! Đã lâu không gặp nhỉ.”

Cha mỉm cười thanh nhã, “Đã hơn mười vạn năm không gặp rồi, Lạc Lâm mặc dù không dám nhận mình là tôn lão nhưng cũng không dám nhận mình là nhỏ nữa, đây chính là nữ nhi Cẩm Mịch của tiểu thần, trót mạo phạm tôn thượng mong ngài thứ lỗi.”

“Ta còn tưởng con cái nhà ai, hóa ra là của ngươi, cha tuấn tú mẹ xinh xắn, thảo nào sinh ra lại đẹp như vậy. Mầm non tốt như thế này nhưng phải sớm quy y cửa phật mới tốt!” Phật Di Lặc phe phẩy cái quạt hương bồ tròn tròn, quay đầu khẩn thiết nói với ta: “Gia nhập phật môn có thể tiêu tai tránh tà, bảo vệ ngươi ra vào bình an, gia đình khí vượng, cơm áo không lo, mọi chuyện thuận lợi! Tiểu cô nương, tâm động chứ! Tâm động thì khẩn trương lên! Bái ta làm thầy đi!”

Cha cúi đầu mỉm cười, nói với phật Di Lặc: “Cảm ơn tôn thượng để mắt tới Cẩm Mịch, chỉ tiếc Cẩm Mịch đã lập hôn ước, cũng là phạm phải điều cấm kỵ hàng đầu của phật môn thanh tịnh, e rằng phải lỡ mất ý tốt của tôn thượng rồi.”

Nghe vậy, phật Di Lặc lắc đầu lia lịa, mi tâm thoáng hằn lên một vài nếp nhăn, “Đáng tiếc thật đáng tiếc, nhưng không biết đã hứa hôn với vị tiểu thần tiên tốt số nào vậy?”

“Dạ thần Nhuận Ngọc.” Cha đáp lời vân đạm phong khinh.

“Chính là tiểu thần tiên cô độc lúc nào cũng dắt hươu đi tuần tra ban đêm đó sao?” Phật Di Lặc đặt bàn tay lên bụng trầm tư một lát, không đợi cha trả lời đã quay đầu sang ta「©xmydux.」lẩm bẩm: “Nếu thật sự gả cho hắn thì cũng tốt, chỉ sợ…” Làm như nói chuyện với ta, lại giống như đang tự nói một mình.

Giọng nói quá nhỏ, nên ta không nghe được tiếp sau nói cái gì, cha đứng cách khá xa nên càng nghe không rõ.

“Sắc trời cũng đã muộn, Lạc Lâm hiện còn phải cầu kiến Như Lai Thánh Phật, đành phải xin cáo từ, không bằng lần sau sẽ tới Pháp Hoa Lâm bái kiến tôn thượng.” Cha ngửa đầu nhìn sắc trời, cáo từ Phật Di Lặc.

Phật Di Lặc phẩy phẩy vạt áo, nói: “Cũng được, cũng được.”

Cha dẫn ta đi về phía trước được một đoạn đường rồi mà ta vẫn loáng thoáng nghe thấy phía sau Phật Di Lặc còn đang thổn thức: “Đáng tiếc quá đáng tiếc quá, vốn muốn giúp ngươi vượt qua kiếp nạn.” Dỏng tai lên nghe, thì lại im phăng phắc không một tiếng động, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có chớ nói gì đến tiếng người, có lẽ là ảo giác.

Con đường dần dần rộng mở, cho đến khi đập vào trong mắt một gốc cây tán rộng thân cao, cành lá sum suê râm mát, những chiếc lá xanh sẫm chen chúc nhau mọc ra, ta hé mắt xem thử, đó là Bồ Đề Thánh Thụ, giữa các cành cây mọc ra rất nhiều rễ, rủ xuống như chòm râu của ông lão, khiến người ta sinh ra một cảm giác thanh tịnh, tôn kính.

Dưới tàng cây, Như Lai gia gia nằm nghiêng trong một vùng rất râm mát, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trên mặt đất phía trước hình như đặt một tấm gương sáng, phản chiếu ánh chiều tà vàng rực khiến người ta không thể nhìn kỹ, ta buộc phải rời mắt đi chỗ khác, vào lúc quay đầu đi ta nhìn thấy một đóa hoa sen nhiều cánh đang an tĩnh ngủ say trên mặt gương, đạm nhiên an lành thanh nhã lỗi lạc, nhưng độc nhất thiếu mất một cánh hoa, một cảm giác không trọn vẹn đột ngột ùa tới.

Phật tổ bỗng nhiên mở mắt, ánh chiều tà chói lóa kia trong nháy mắt tự ti mặc cảm mà tiêu tán hết.

“Lạc Lâm ra mắt ngã phật!” Cha chắp hai tay trước ngực cúi thấp người chào Phật tổ. Ta cũng học theo bái lạy Phật tổ gia gia, “Cẩm Mịch ra mắt ngã phật!”

“Ngã phật anh minh, có lẽ nhất định đã biết lần này Lạc Lâm đến đây cầu xin việc gì, không biết có thể tương trợ?” Cha cung kính hạ mi nhìn chóp mũi.

Phật tổ vươn người dậy ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đầu gối, dùng giọng nói bình thản đầy lòng thương dành cho thiên hạ sinh linh khoan thai nói: “Đối với người chết, Già Lam Ấn giải hay không giải cũng không có gì khác biệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.