Hương Mật Tựa Khói Sương

Chương 53



Mùng ba tháng ba, hương xuân tràn ngập đất trời. Vạn vật bừng tỉnh, khắp nơi trông ngóng một trận mưa xuân tươi mát, thế nhưng, năm nay đã định trước phải khiến vạn vật thất vọng.

Thủy Thần ra đi, mưa sao đến được?

“Thiên Đế có chỉ!” Một tiên thị khí thế hiên ngang, tay phải cầm một tờ thánh dụ có hoa văn màu xanh đen, đi xuyên qua hàng hàng chúng tiên mặc tang phục đang khóc lóc thê lương xót ruột khắp ngoài điện trong điện, tay trái hất cây phất trần dừng lại trong đại sảnh, “Cẩm Mịch tiên tử lĩnh chỉ!”

Ta dạ một tiếng, quỳ xuống nghe chỉ.

“Chiếu viết: Thủy Thần ra đi vĩnh viễn, thiên địa biến sắc, khắp nơi buồn thảm lệ rơi, Thủy Thần bình sinh tấm lòng nhân hậu, thương xót thiên hạ vạn vật sinh linh, dùng linh lực cả đời cứu người vô số, đặc biệt truy phong danh hiệu Đức Thiện Tiên Tôn. Cẩm Mịch tiên tử 「©xmydux.」 là con gái duy nhất của Thủy Thần, mệnh cho thủ hiếu ba năm trước mộ, hôn kỳ với Dạ thần Nhuận Ngọc hoãn lại ba năm sau. Ngoài ra, xếp Cẩm Mịch tiên tử vào hàng tiên ban, kế nhiệm chức vị Thủy Thần, thụ phong ngay hôm nay! Dụ tất!”

“Cẩm Mịch lĩnh chỉ!” Ta nhận lấy thánh dụ ‘nóng sốt’, chân bước trên mây, đầu đội vòng hoa, cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận được làm thần tiên mà ta hằng ước mơ tha thiết, có thể nói là thỏa mãn tâm nguyện. Nhưng, trái tim lại không hề nhảy nhót hoan hỉ như đã từng trăm ngàn lần mơ ước dù chỉ một chút, mà chỉ cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, nặng đến mức hoảng loạn.

Trong một đêm, ta có thêm một người cha Thủy Thần.

Trong một đêm, cha ta hình tiêu linh diệt, hồn phi phách tán.

Giống như một màn mưa xuân lất phất tháng tư, chưa kịp đưa tay chạm đến đã tan biến trong cảnh xuân chiều muộn, khiến người ta không khỏi kinh ngạc nghi ngờ phải chăng mình hoa mắt nhìn nhầm.

Ta lại khôi phục trở về thân con bọ gậy cô độc.

Nắm chặt thanh dao băng lá liễu trong tay, cái lạnh buốt xuyên thấu vào tận xương, khắp đình khắp viện màn trướng trắng toát một màu, đều là các tiên gia đến chịu tang, trái tim ta hoảng hốt thất thần, thì thào lẩm bẩm: “Nếu như cha không đem một nửa linh lực cả đời luyện vào dao băng cho ta hộ thể, phải chăng sẽ không vì không địch lại độc thủ thể lực yếu kém đến nỗi không giữ được nguyên linh hồn phi phách tán? Sớm biết… Sớm biết…”

Tiểu Ngư tiên quan ôm chặt ta trong ngực, khẽ vuốt trên lưng, động tác an ủi giống hệt như cha ta, “Chuyện này không ai có thể biết trước được. Mịch nhi đừng quá thương tâm, mọi việc đều có ta ở đây, hồn phách tiên thượng có biết cũng nhất định không muốn Mịch nhi đau lòng tổn thương.”

Ta ngây thơ nhìn hắn, “Đau lòng tổn thương?” Suy cho cùng như thế nào đau lòng? Như thế nào tổn thương? Lồng ngực ta chỉ có hơi nặng, giống như mới luyện công phu đập ngực vào tảng đá, ta nghĩ, có lẽ chỉ là nhiễm bệnh nhẹ mà thôi, ngủ một giấc thì không còn chuyện gì nữa.

Bên cạnh, Phong Thần khoác áo tang, vẻ mặt thản nhiên châm ba cây nhang cắm vào lư hương, khom người vái ba lạy, rồi lặng lẽ ngồi xuống ghế chủ vị bên trái nhận lời an ủi của chư tiên và tỏ ý cảm ơn.

Phong Thần có thể coi là tiên lữ kết tóc của cha, nhưng ta hiếm khi thấy bóng dáng nàng, thứ nhất, trước giờ nàng không sống ở Lạc Tương Phủ, thứ hai, nàng và cha mặc dù mang danh tiên lữ, nhưng kỳ thực chỉ là quen biết sơ giao, chỉ vì năm xưa Thiên Đế dùng cường quyền áp đặt mới kết thành phu thê. Hai người tính tình đều lạnh lùng vô dục, xuất trần bất nhiễm, nếu không có những buổi đại lễ của Thiên Giới, hai người cũng chẳng bao giờ có cơ duyên chạm mặt nhau. Nếu không phải hôm nay gặp lại, ta hầu như sắp quên mất vị thần này.

“Thái Bạch Kim Tinh đến viếng! Nguyên Thủy Thiên Tôn đến viếng! Văn Khúc Tinh Quân đến viếng! …” Một đôi tiên đồng nhỏ tuổi đứng ngoài cửa xướng tên các vị tiên gia đang lũ lượt kéo đến tỏ lòng tiếc thương, bỗng ngừng một lát, không rõ là nhìn thấy vị tôn thần nào, âm điệu bỗng cao hơn một chút, nghe thấy một tiếng dạ: “Hỏa thần điện hạ đến viếng!”

Ta quay đầu lại, đúng lúc chạm phải một đôi mắt phượng không còn chút dấu vết kiêu căng và cao ngạo thường ngày, chỉ thấy Phượng Hoàng trong một bộ bạch y trắng tinh thuần khiết, mái tóc đen buộc lại đơn giản, người không điểm xuyết, theo thứ tự nhận lấy nhang đốt sẵn rồi cất bước đi vào, cuối cùng dừng bước trước y quan linh cữu của cha nâng nhang ngang mày khấu đầu tế bái, vẻ mặt thành kính. Ba làn khói mỏng tỏa ra, lượn lờ giữa ba cây nhang mảnh dẻ trong tay hắn, các ngón tay từng đốt rõ ràng, trắng trẻo thon dài, nhưng ta biết 「©xmydux.」, trong bàn tay trái chỗ ngón tay cầm bút của hắn có một vết chai nhỏ, gan bàn tay chỗ cầm kiếm cũng có một vết chai… Tiểu Ngư tiên quan bóp nhẹ lòng bàn tay ta, ta khẽ run lên, thu hồi hồn phách nãy giờ đang phiêu lãng nơi thần tiên thiên ngoại.

Phượng Hoàng hành lễ xong liền bước tới bên cạnh Phong Thần, thần sắc nghiêm trang, chẳng biết hạ giọng nói với Phong Thần những gì, chỉ thấy Phong Thần gật đầu.

Tiểu Ngư tiên quan vuốt nhẹ giữa trán ta một cái, ta vừa quay đầu lại, thì cảm giác trên gò má thoảng một luồng gió mát như có người bước đến, chớp mắt Phượng Hoàng đã đứng ở trước mặt ta, cúi đầu nhìn vào mắt ta với vẻ dịu dàng hiếm có, cất giọng nhỏ nhẹ trăm năm khó gặp nói với ta: “Dù sao nàng cũng cố nén bi thương. Tiên thượng cả đời hướng về Hoa Thần, mặc dù không thể đồng sinh, nhưng chắc chắn muốn sau khi chết được yên nghỉ đồng huyệt, ta nghĩ đưa linh cữu tiên thượng đến an táng bên cạnh mộ Hoa Thần trong thủy kính nơi họ gặp nhau lần đầu, nàng thấy có được không? Ta mới hỏi ý kiến Phong Thần, nàng cũng không có gì dị nghị.”

Ta nhu thuận gật đầu đồng ý.

Tiểu Ngư tiên quan vỗ vỗ lên mu bàn tay ta, Phượng Hoàng nhìn tay Tiểu Ngư tiên quan, thần sắc trên mặt nhất thời lúc ẩn lúc hiện, đầu mày chợt nhíu chặt, mắt phượng híp lại thành một đường hẹp dài.

“Ta chắc chắn sẽ thay nàng tìm ra kẻ hãm hại Thủy Thần.”

“Ta chắc chắn sẽ thay nàng tìm ra kẻ hãm hại Thủy Thần.”

Phượng Hoàng và Tiểu Ngư tiên quan hai người cùng lúc nói chung một câu, quả nhiên không hổ là huynh đệ, vô cùng đồng điệu.

Ta ngoan ngoãn gật đầu, lát sau lại vội vàng lắc đầu, luôn miệng nói: “Không cần đâu, không cần đâu, người chết là hết, oan oan tương báo đến khi nào, nhân sâm sống lâu ăn nhiều dễ phát hoả.”

“Nàng! … Aizzz ~” Phượng Hoàng thở dài một tiếng, đưa tay ra tựa như muốn vỗ lên đầu ta, nhưng đến nửa chừng thì thu tay trở lại, ánh nắng ngày xuân rơi vào lòng bàn tay hắn, dài ba tấc. (chỉ sự ngắn ngủi, trích từ thành ngữ 三吋日光 /tam thốn nhật quang/ ánh sáng dài ba tấc)

Một trận gió nổi lên, những tờ giấy lụa trắng dùng trong tế điện không được đồ chặn giấy dằn lên, trong nhất thời tung bay tán loạn.

“Hỏa thần điện hạ sức khỏe đỡ nhiều chưa?” Ta an tĩnh nhìn Phượng Hoàng.

Trong mắt hắn chợt long lanh lấp lánh, tựa như tâm tình lại tốt lên, “Khỏe nhiều rồi, đã bình phục từ mấy ngày trước.”

Ta cau mày “ờ” một tiếng khe khẽ. Phượng Hoàng không hổ là một người được chư thần khen tặng có linh lực cường đại trong các đời Hỏa thần, chưa đầy một tháng đã từ trọng thương phục hồi như lúc ban đầu.

Phượng Hoàng thấy ta không nói gì, lại nói: “Hôm đó, Phi Tự nhặt được một chiếc giày bên ngoài điện của ta.” Ngập ngừng một lúc, lại nói tiếp: “Không phải linh đan, hơn hẳn linh đan.”

Ta trầm ngâm suy nghĩ, không hề để ý tới hắn câu nói trước sau chẳng ăn nhập gì với nhau của hắn. Tiểu Ngư tiên quan khẽ chau mày, thần sắc trên mặt nguội lạnh.

Sau ngày thất đầu, ta trở về Hoa Giới, đưa y quan của cha đi liệm táng. Trước khi đi ta 「©xmydux.」 ghé qua Nhân Duyên Phủ một chuyến, lấy hết tất cả những cuốn sách tình yêu xuân cung bí đồ mà Hồ Ly Tiên đã tặng cho ta lúc trước để mang theo, thời gian ba năm thủ hiếu trước mộ dù sao đi nữa cũng chẳng có việc gì làm, không bằng nghiên cứu kỹ lưỡng một lượt tất cả những thư quyển này để chuẩn bị dùng cho ngày sau, cũng để giết thời gian.

Canh giữ hai phần mộ trống trơ trụi lủi không khỏi mỏi mắt, lúc nhàn hạ ta trồng ít hoa cỏ. Trồng mai, trồng liễu chẳng qua cũng chỉ có vậy, gần đây ta lại thích cây long não, những cái lá nhỏ hình túi tròn dày đặc chen chúc, xuân xanh thu đỏ bốn mùa không tàn, thỉnh thoảng một cơn gió thổi qua tán lá reo xào xạc, những chiếc lá theo gió rơi rụng phủ đầy một màu xanh đỏ lẫn lộn trên mặt đất, trông rất đẹp mắt. Ta thích cắm một cái ô bằng trúc mười hai đốt xuyên qua những chiếc lá rụng này, lắng tai nghe tiếng lá rơi từng chiếc từng chiếc xuống tán ô, tựa như tiếng mưa rơi đì độp tí tách, tưởng tượng đến những trận mưa gió mà cha thường rải xuống trần gian.

Mọi người nói, nhân ảnh không trôi theo dòng nước chảy, nước thường chảy về hướng đông, nhân ảnh thì ở lại. Chỉ có điều vì sao hôm nay trong thiên địa nước đã chảy đi không ít, mà Thủy Thần rốt cuộc vẫn không thấy đâu.

Dạo gần đây ta cũng tìm một ít sách của thế gian để đọc, nào là Lục Hào, Kinh Dịch, Liên Sơn, Quy Tàng, Dị Truyền, nhiều vô số kể, cuối cùng, ta tóm gọn lại cho bản thân một câu theo như lời thế tục: “Mệnh lý quá cứng rắn, sinh ra đã đeo đao kiếm, khắc người khác.” Khắc cha, khắc mẹ, khắc chồng, khắc con… Nói chung chính là khắc chết hết tất cả những người chung quanh mình.

Ôi trời ơi! Thật là nguy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.