Thy Thy không nghe thấy tiếng Minh Thành gọi,anh gọi mãi,cô gái đó mặt trắng nhợt,xanh xao. Bế cô gái đó trên tay,anh bế cô gái đó ra cửa,chạy thật nhanh,thật nhanh
Anh có cảm giác,trên tay anh,là Thiên Anh năm đấy
Anh có cảm giác,chạy nhanh một chút thôi,Thiên Anh sẽ ở lại với anh,cô ấy sẽ sống,cô ấy sẽ nhìn anh,cô ấy sẽ nghe anh nói,cô ấy sẽ tha thứ cho anh,cô ấy sẽ không bỏ anh đi nữa
Một lần là quá đủ
Xin em,đừng bỏ tôi đi một lần nữa
Trong một lúc,anh không còn nhận ra người con gái trên tay anh là ai
Chiếc ô tô không hề được sử dụng,anh đã bế cô ấy chạy đến phòng khám gần nhất
Nơi gần nhất có thể cứu sống cô ấy
Cô ấy được đưa vào truyền nước,anh đã gào lên với bác sĩ
-Hãy cứu cô ấy,xin ông,nhất định phải cứu cô ấy
-Anh bình tĩnh,chúng tôi sẽ cố gắng hết sức
-Xin bác sĩ,đừng bỏ cuộc,cô ấy nhất định phải sống,xin ông
Vị bác sĩ hơi chau mày,cô gái đó,đúng là quá hoảng sợ,huyết áp tụt rất thấp,nhưng,không đến mức phải chết,cậu thanh niên này,có phải quá nhạy cảm không. Từ ánh mắt cậu ta,ông thấy rõ sự hoảng sợ,ông thấy rõ sự bất an. Cô gái này,chắc chắn rất quan trọng với cậu ta,sự bình yên của cô ấy là là tốt với cậu ta nhất lúc này
-Anh yên tâm,cô ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi,cô ấy không sao
Cô ấy không sao,đúng thế
Ống truyền xuất hiện trước mặt anh,gương mặt thuần khiết yếu ớt,và..lành lặn
Cô ấy sẽ không sao
Vì cô ấy là Thy Thy,không phải Thiên Anh với màu đỏ thấm đẫm năm nào
Bước ra khỏi cánh cửa phòng khám,Minh Thành lặng ngồi trên chiếc ghế đợi. Hít một hơi để gió đêm tràn vào phổi,khiến anh thấy tỉnh táo và dễ chịu hơn.
-Thiên Anh,nếu anh nhanh hơn một chút nữa,có phải,em sẽ không sao
Đưa Đường Đường trở lại SANDING,bên tai Thiên vang lên câu nói nhẹ nhàng. Hình như,đây là lần đầu tiên,anh nghe câu nói này từ cô gái sau 8 năm anh mới tìm lại được.
-Cảm ơn
Cô gái này vừa nói gì nhỉ? Thiên bật cười,cứ nghĩ cô cứ lẳng lặng trở vào,anh đã quen với kiểu tính cách xa lạ này,dù nó là cùng từ một người
-Hôm nay chắc có giông rồi,hay tôi nghe nhầm
-Nói vậy anh không thích?
-Đâu có,lần trước tôi cứu em cũng có nghe em nói được câu này đâu,tôi nghe nhầm thật mà,em nói rõ lại tôi nghe với
Đường Đường liếc xéo anh rồi quay lưng. Anh cũng…đi theo luôn
-Gì đây
-Đi vào chứ làm gì,sắp muôn rồi
-Họp?
-Không đi đâu
-Anh cũng có tên á
Đường Đường thản nhiên đi lên trước,anh lắc đầu,cười khổ rồi tiếp tục đi. Đây là họp phân công đánh giá bộ phận thiết kế,đúng là không liên quan anh,nhưng không hiểu sao,thấy cô đi anh cũng theo đà,đi theo luôn
-Tôi muốn nghe báo cáo,phiền ai sắp xếp
-Tôi chưa nghe giám đốc Đường là người ham mê công việc
Đường Đường nhởn nhơ tiếp tục bắt bẻ anh. Cô,chẳng giống 8 năm trước gì cả
-Được rồi,tôi lo đêm mưa không có ai đưa em về,mai ốm lại không đi làm được,ảnh hưởng đến công việc,hợp lý rồi nhé
Perfect,lý do hoàn toàn “chính đáng”
Đường Đường nghe xong câu đó nhìn anh trân trân,cũng không buồn đáp lại nữa.
Đôi mắt trong veo,lấp lánh dưới ánh đèn sáng loáng
Cô ấy cười,một nụ cười tự nhiên,nụ cười thật sự
Cô ấy cười,nụ cười của 8 năm trước
Cô ấy quay lưng bước vào,để lại một người sau lưng
Nụ cười ấy như ma thuật,khóa chân anh lại ở đó (đơ rồi)
-Anh còn đứng đó làm gì,mau lên
Cô gái vẫn không biết,nụ cười của mình đã biến anh thành như thế
Phòng họp đã gần đông đủ,gần đến giờ họp
Đường Đường bước vào,đôi mày lá liễu chau lại
Thy Thy đâu rồi
Đôi tay hơi nắm lại,cô định bước ra,nhưng chị trưởng nhóm chau mày không vui,gọi cô lại
-Miu,em đi đâu,Thy đâu,đến giờ họp rồi mà giờ em mới đến là sao,Thy còn tệ hơn,giờ còn không thấy đâu,báo cáo thì nó cầm,các em thật là,làm gì cũng phải có kế hoạch,phải chủ động chứ
-Phiền chị lần sau thông báo lịch họp trước. Chị ngừng lời được rồi đấy,không mỏi mồm à
Đường Đường thản nhiên đi vào ghế ngồi,không nhìn người sau lưng đang nhìn cô,ánh mắt trừng trừng. Đường Đường không phải không biết tôn trọng lãnh đạo,nhưng có cần vừa thấy cô là đã như trút nước thế không,huống hồ,Thy Thy còn chưa có liên lạc gì,còn chưa biết có chuyện gì
Vớ lấy chiếc điện thoại,cô lia nhanh đến tên Thy Thy