Hướng Noãn

Chương 22



Ôn Noãn bước tới, nhìn anh, hai ngón tay kéo áo bệnh nhân trêи người anh, nàng cười hỏi, "Đây là kiểu mới nhất của Paris mùa thu năm nay?"

"Không phải, áo bệnh nhân." Anh trả lời rất nghiêm túc, "Anh mới từ bệnh viện ra."

Ôn Noãn cười: "Bệnh viện này không được rồi nha, tối muộn vậy rồi còn cho anh ra ngoài."

Anh tươi cười rạng rỡ: "Anh là tù trốn trại. Chạy trốn đi gặp bạn gái."

"Thật là lệnh người cảm động."

"Anh cảm thấy như vậy mới có vẻ có thành ý hơn. Cho nên, em nguyện ý đi theo anh không?" Anh gỡ áo khoác trêи vai xuống, khoác cho Ôn Noãn, thanh âm dịu dàng, "Bên ngoài có gió, cẩn thận bị cảm."

Trêи quần áo còn mang theo độ ấm cơ thể và hơi thở của anh, cũng không phải mùi thuốc sát trùng bệnh viện.

Rất dễ ngửi.

Cô nghiêng đầu, vẫn luôn cười: "Nhưng em lái xe."

Đây hoàn toàn không phải là vấn đề.

"Em đưa chìa khóa xe cho anh, ngày mai anh bảo người lái xe đưa đến công ty em."

"Vậy thì sáng mai em phải làm sao bây giờ? Người xinh đẹp như em, chen chúc trêи tàu điện ngầm cũng không phải là lựa chọn tốt."

Da mặt dày của cô chọc anh cười.

"Vậy sáng mai anh sẽ đưa em đến công ty." Anh nắm lấy tay cô, "Đi thôi."

Ôn Noãn theo anh lên xe.

Nhìn phản ứng của tài xế đối với anh, chắc là tài xế của nhà họ Hướng.

Vậy thật kỳ lạ, người nhà họ Hướng vậy mà sẽ cho phép một bệnh nhân như anh nửa đêm ra ngoài.

Sau khi lên xe, Ôn Noãn cởi áo khoác ra. Hướng Đồ Nam duỗi tay nhận lấy, đặt lên trêи đùi mình.

"Mệt mỏi sao?"

Ôn Noãn vặn vẹo cổ, gật đầu: "Có một chút. Cổ họng cũng không thoải mái lắm."

Anh như làm ảo thuật lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt, đưa cho cô.

"Uống một chút."

Vừa mở nắp bình ra, liền thấy mùi thuốc bắc.

Bạn bè người Quảng Đông học cùng Ôn Noãn trước kia, cũng thích uống những thứ này.

Cô cẩn thận mà nhấp một ngụm: "Ừm, đoán một chút, la hán quả, đúng không?"

Anh cười gật đầu.

Ôn Noãn thầm đắc ý một phen, lại nói: "Trước kia em có bạn là người Quảng Đông, bọn cũng thích uống mấy thứ này."

"A Thần cũng thích." Anh bổ sung, "Bọn họ chốc sợ nóng, sợ phát hỏa, chốc lại sợ quá lạnh, làm loạn không hiểu nổi."

Cái kiểu phàn nàn không có ác ý này làm Ôn Noãn nghĩ đến chuyện vui ngày xưa về nó.

Lúc ấy cô cũng phàn nàn mấy người bạn như thế này, mọi người nhau ha ha cười, hoàn toàn sẽ không nổi giận, chỉ cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Cũng giống như khi bọn họ phàn nàn sương mù ở Bắc Kinh vậy.

"Còn nữa nhé," cô rất nghiêm túc mà nhìn anh, "Lần đầu tiên anh nghe thấy bọn họ nói 'nước đường', có phải cho rằng cái bọn họ nói chính là dùng đường ngâm nước đúng không?"

Anh dùng sức gật đầu: "Nào ai biết chuyện hoàn toàn không phải như vậy."

"Nhưng mà uống khá được." Cô uống một ngụm nước, nhẹ giọng cảm thán.

"Ừ." Anh nói, "Nhưng mà, chúng ta tại sao lại nói về cái này?"

Cô sững sờ một chút, chợt cũng cảm thấy có chút buồn cười, vì thế tiếp tục uống nước.

Uống thêm mấy ngụm nữa, Ôn Noãn bỏ cốc xuống.

"Cảm ơn."

Anh cất cốc lại: "Anh cho rằng giữa chúng ta sẽ không nói cái từ này."

Ôn Noãn im lặng mà cười cười, dùng tay che miệng lại, làm bộ ngáp để che dấu loại xấu hổ này.

Hướng Đồ Nam vỗ vỗ vai mình: "Trước tiên dựa vào ngủ một lát."

Ôn Noãn không ngượng ngùng, liền dựa đầu lên trêи vai anh.

Vẫn yêu nhau như thế, nhưng cũng không thể buông bỏ, vậy một lần nữa ở bên nhau. Tính cách của cô, cũng không sẽ quá so đo đến phương diện này.

Khác biệt duy nhất, nhưng là cô không còn không giữ lại điều gì giống như đã từng.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng bứt ra bất cứ lúc nào.

Trong xe thật yên tĩnh, cô nhắm mắt ngủ một giấc.

Hướng Đồ Nam nắm bàn tay cô, đầu tiên là dùng một tay nắm lấy, cầm một lúc, sau đó đổi thành dùng hai tay bao lấy nhào nặn.

Tay là bộ mặt thứ hai của phụ nữ, tay Ôn Noãn trời sinh rất đẹp, tinh tế thon dài, xương thịt cân xứng, nhiều một phân thì ngấy, thiếu một phân lại quá cằn, đúng là đẹp đến vừa vặn. Hơn nữa cô cũng vẫn luôn rất chú ý chăm sóc, móng tay cắt tỉa rất gọn gàng, chỉ sơn một lớp sơn trong suốt để tăng độ bóng.

"Muộn như vậy mới kết thúc công việc, ngày mai còn phải đi làm, có phải quá vất vả rồi không?" Anh hỏi.

Tay anh nhào nặn các đốt ngón tay cô, như cậu bé đang chơi đồ chơi.

"Không phải mỗi ngày đều như vậy. Chị Mân, chính là người đại diện của em, chị ấy rất quan tâm em, bây giờ sẽ không cho em quá nhiều lời thoại. Thường cũng chỉ cuối tuần mới làm, lần này là bởi vì mấy hôm trước bị cảm làm trì hoãn."

"Em có những tác phẩm nào, anh muốn muốn tìm nghe một chút."

Ôn Noãn mỉm nhếch môi cười: "Không được. Quá xấu hổ."

"Anh cũng không thể?"

Cô nhỏ giọng nói thầm một câu: "Chính là anh mới không được."

Người xa lạ đương nhiên không cần quan tâm, người quen, nếu ngày nào đó tình cờ nghe được nhận ra, chỉ cảm thấy là duyên phận, cố tình tìm nghe, lại có vẻ kỳ quái.

Cũng may anh cũng không có miễn cưỡng, lại thay đổi phương hướng: "Trong công ty làm việc vui vẻ không?"

"Khá tốt. Chị Kỳ, chính là cấp trêи của em, đối với em rất tốt. Trịn tổng của bọn em tuy rằng thích ba phải, cũng có một chút dầu mỡ, nhưng về cơ bản vẫn là một ông chủ không tồi." Cô cười cười, "Em thật may mắn, luôn gặp được quý nhân."

Anh quay đầu, hôn đỉnh đầu cô: "Đó là bởi vì em khiến cho người ta yêu thích."

Thực tế đương nhiên không có khả năng chỉ là do may mắn.

Trong thế giới người trưởng thành, lợi ích và tình cảm trao đổi lẫn nhau. Ôn Noãn đối xử chân thành với mọi người, lại có thể tạo ra giá trị, làm cho người ta yêu thích, cũng không ngạc nhiên.

Anh quả nhiên sẵn sàng khen người ta trực tiếp hơn so với trước kia, cũng càng sẵn sàng trực tiếp thể hiện sự dịu dàng của bản thân.

Ôn Noãn khẽ ngáp một cái: "Buồn ngủ quá. Không nói chuyện với anh nữa, em ngủ một chút."

Cánh tay anh di chuyển, đổi thành tư thế ôm cô vào trong ngực.

Ôn Noãn chợt cảnh giác, ngẩng đầu nhìn anh: "Đụng vào vết thương của anh mất."

Anh cười: "Cách khá xa mà." Sờ sờ tóc cô, giọng nói cùng ánh mắt của anh đều nhu hòa, "Mau ngủ đi."

Cô an tâm mà nửa dựa vào trong lồng ngực anh, nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền thật sự cảm thấy ý thức ʍôиɠ lung.

Tỉnh táo còn sót lại, cô nghĩ, lúc tự mình lái xe, phải luôn chú ý tình hình giao thông, tinh thần cũng không thể thả lỏng, lái xe lâu, chân cũng tê dại. An tâm ngồi phía sau như này, còn có người để dựa vào, quả nhiên người thoải mái hơn rất nhiều.

Có điều, người xưa nói, gian nan khổ cực thì sinh tồn, an nhàn hưởng lạc lại diệt vong, quá mức an nhàn, sẽ rất dễ làm giảm đi ý chí phấn đấu của con người.

Nhưng, nhưng...

Nhưng nội dung sau đó, bị bao phủ bởi cơn buồn ngủ dày đặc.

Ôn Noãn thật sự ngủ rồi.

Không biết bao lâu sau, cô từ trong giấc ngủ sâu tỉnh dậy, trong mơ mơ màng màng cảm giác xe còn đang chạy.

Điều này không hợp lý lắm, khoảng thời gian này, không thể sẽ gặp tắc đường, không nên mất nhiều thời gian như vậy.

Ôn Noãn miễn cưỡng mở mắt ra, dựa vào trong lồng ngực anh nhìn cảnh vật xung quanh, trong đầu rất hỗn độn, đến mức không nhìn ra được gì.

Cô khàn giọng hỏi: "Còn chưa tới sao?"

Hướng Đồ Nam cười sờ mặt cô: "Đến lâu rồi. Nhưng thấy em ngủ ngon, anh bây giờ lại không bế được em, chỉ có thể vất vả chú Lợi vòng mấy vòng."

Ôn Noãn kinh hãi, vừa nhìn thời gian, đã qua 1 giờ sáng.

Trong lòng cô rất áy náy, chờ đến khi xe chạy đến dưới chỗ ở của cô, Ôn Noãn nói với tài xế rất nhiều lần "Tôi xin lỗi".

Hướng Đồ Nam cũng nói vài câu vất vả.

Điều này ngược lại làm tài xế rất ngại, nhiều lần nói việc phải làm, không cần khách khí.

Hướng Đồ Nam lại nâng cổ tay lên nhìn giờ, nói: "Như vậy đi, chú tự bắt xe về, ngày mai tôi đưa Ôn tiểu thư đi làm. Trước bữa trưa chú đến bệnh viện lấy xe là được rồi." Quay đầu lại hỏi Ôn Noãn: "Ở đây tiện bắt xe không?"

Ôn Noãn suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng tiện." Vì đền bù áy náy, vội vàng móc di động ra, "Để tôi giúp chú gọi xe."

Tài xế rất lo lắng, cũng không yên tâm để Hướng Đồ Nam tự lái xe, nhưng bất đắc dĩ không lay chuyển được anh, chỉ có thể không ngừng nói lời cảm ơn.

Giữa ba người, chỉ có Ôn Noãn quen thuộc phần mềm gọi xe nhất. Cô giúp tài xế gọi xe, cùng Hướng Đồ Nam đem xe lái vào hầm gửi xe, bị anh nắm tay vào thang máy.

Đêm khuya, thang máy không có những người khác.

Trêи tường thang máy, phản chiếu gương mặt hơi mang chút mệt mỏi của cô, còn có bộ tây trang không chỉnh tề, cùng với thân ảnh cao lớn đứng bên cạnh cô.

Sau năm năm, lại nhìn anh, cảm thấy quen thuộc, lại luôn có một loại cảm giác xa lạ. Nhưng giống vừa rồi, bị anh ôm vào trong ngực, khi đặc biệt gần gũi, cảm giác xa lạ ấy lại thật dễ dàng mà biến mất.

Rốt cuộc cũng đã từng thân mật như vậy.

Tầng không cao, thang máy rất nhanh đến.

Khu nhà nửa cũ nửa mới, là Ôn Noãn sau khi cân nhắc vị trí, giá cả, sự an toàn, tiện lợi, chọn nơi lời nhất.

Nó là một căn hộ một phòng ngủ rất thích hợp cho người độc thân, hơn nữa nhà vệ sinh rất nhỏ cùng nhà bếp, cũng coi như chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ.

Đáng tiếc không có ban công.

Nhưng ở Thượng Hải rất thú vị, có không ít khu nhà treo quần áo bằng cách dùng một cây cậy trúc dài hoặc những thứ tương tự ngoài ban công hoặc ngoài cửa sổ. Nhà nào cũng làm như vậy, quần áo, quần áo treo giữa không trung, giống như hàng vạn chiếc quốc kỳ, rất hoành tráng.

Ôn Noãn ngại phiền phức, mới vừa dọn vào, trực tiếp bỏ ra "Vốn lớn" mua chiếc máy giặt có chức năng sấy khô, trời mưa dầm cũng có quần áo khô mặc.

Sau đó cô vẫn luôn nghĩ, cô có suy nghĩ như vậy, có phải hay không là do lần đầu tiên đến chỗ Hướng Đồ Nam, quần áo của cô là trực tiếp sấy khô.

Ôn Noãn mở cửa, tự mình đi vào trước, mở đèn, khom lưng lấy dép lê từ tủ giày, đưa tới trước mặt anh.

Cô thỉnh thoảng sẽ có đồng nghiệp hoặc bạn bè nữ đến đây, khi Chúc Yến Phi rảnh, cũng thích đến đây ăn cơm.

Anh cúi đầu thay giày, nghe được giọng nói mang theo ý cười của cô.

"Chỗ này có hơi nhỏ, ở tạm, cũng không thể so với người có tiền. Em muốn có tiền, cũng muốn ở Tomson Riviera (1), hoặc là Cửu Gian Đường (2)."

(1) Tomson Riviera (汤臣一品/ Thang thần nhất phẩm): khu đô thị cao cấp nằm trong khu Tài chính và Thương mại Lục Gia Chủy Thượng Hải.

(2) Cửu Gian Đường (九间堂): Biệt thự cao cấp nằm trong khu vực trung tâm nghệ thuật hành chính tại Phổ Đông, Thượng hải

Anh nghi ngờ cô đang cố ý trêu chọc anh. Bởi vì anh cũng có nhà ở Tomson Riviera, bố mẹ anh lại ở Cửu Gian Đường.

Vừa ngước mắt, quả nhiên nụ cười trêи mặt cô mang theo ý bỡn cợt, khi tầm mắt chạm nhau, cô còn nháy mắt với anh.

"Đúng không, Hướng nhị công tử?"

Anh không trả lời, chỉ năm lấy cằm cô, đặt môi mình lên trêи môi cô.

Vẫn giống như trước kia thích đối nghịch với anh, thích trêu chọc anh.

Mà biện pháp làm cô im lặng tốt nhất, đương nhiên là cách này.

Vốn là định lướt qua rồi ngừng, nhưng một khi chạm kên môi cô, liền luyến tiếc buông ra.

Ôn Noãn từ đầu có thể là không phản ứng kịp, có chút ngốc ngốc, nhưng cũng không kháng cự anh. Anh rất dễ dàng đem đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng cô.

Đầu lưỡi chạm đến hàm trêи của cô, toàn thân cô run lên, cơ thể rõ ràng càng mềm nhũn hơn.

Anh đúng lúc đó vươn hai tay, ôm chặt vai cô, ôm cô vào trong lồng ngực.

Ôn Noãn rất nhanh đáp lại, cũng duỗi tay ôm lấy eo anh.

Cũng không có quá dùng sức, chỉ ôm hờ hờ, bởi vì sợ ghì đến miệng vết thương của anh.

Nhưng vẫn cứ là một nụ hôn rất thân mật.

Nụ hôn thật dịu dàng, lặp đi lặp lại. Cũng là đã xa lạ lại quen thuộc.

Trái tim Ôn Noãn nhảy bùm bùm, áo khoác mặc ở trêи người quá không vừa vặn, tay cô chỉ lộ ra một nửa, đầu ngón tay cách tầng vải dệt mỏng manh của áo bệnh nhân, thứ cảm nhận được đều là nhiệt độ cơ thể của anh.

Mười sáu tuổi lần đầu tiên hôn nhau, đến 18 tuổi chia tay, thời gian hai năm, bọn họ đã hôn nhau vô số lần.

Khi đó Ôn Noãn vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, con người thể hiện tình cảm thân mật, vì sao phải hôn môi? Vì sao nhất định phải dùng môi để chạm vào đối phương?

Nhưng không thể phủ nhận, cùng người mình một lòng yêu thích hôn môi, là một việc khiến người ta rất say mê.

Cuối cùng anh cũng buông ra nàng.

Một tay anh sờ lên tai cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai đang đeo khuyên. Bởi vì khuyên tai che phủ, phần có thể cầm đến không nhiều lắm.

Tâm lý không thỏa mãn này khiến anh lại cắn cánh môi dưới của cô một chút.

"Quả nhiên vẫn là môi mềm hơn." Anh cười nhẹ.

Mặt Ôn Noãn còn nóng, người cô cũng vẫn còn ở trong lồng ngực anh.

Vừa rồi anh rất tự nhiên mà lên nhà như vậy, hoàn toàn không hỏi qua cô có thể qua đêm ở đây hay không. Mà cô cũng không có chủ động đề cập đến đề tài tương tự. Cho dù cách 5 năm, hai người bọn họ vẫn cứ vô cùng ăn ý, đem chuyện này trở thành thuận lý thành chương, vô cùng tự nhiên cực độ tự nhiên.

Chỉ là, thời gian thật sự không còn sớm. Cho dù đã ngủ một giấc ngắn ở trêи xe, lúc này đầu óc cô lại bắt đầu mơ hồ.

Cô ngước mắt nhìn anh, ha ha mà cười: "Anh là định không cho em ngủ sao?"

Trán anh áp vào cô, rõ ràng là cố ý xuyên tạc ý cô.

"Nếu em thật sự có yêu cầu này, anh chắc chắn liều mình tiếp đãi."

Ôn Noãn cười cười, vén vạt áo bệnh nhân lên, sờ đến sau eo anh, ngón tay trêи làn da tinh tế vuốt ve, đến khi rốt cuộc cảm nhận được xúc cảm khác lạ thì ngừng lại.

"Em xem cái hình xăm kia nào."

Chữ Hán Trung Quốc có rất nhiều kiểu, lại có các loại danh gia, Ôn Noãn không nhận ra chữ tiếng Anh trêи người anh là kiểu nào, rất xinh đẹp, nhưng nếu không biết ý nghĩa của nó, thì cũng chỉ là một từ tiếng Anh cái bình thường.

Ngón tay cô từ trêи chữ kia thượng rút về, buông vạt áo xuống, sau đó ôm lấy anh từ sau lưng.

Giữa hai người bọn họ, rốt cuộc là ai phụ lòng ai chứ?

Không rõ ràng lắm.

Lúc trước tính khí trẻ con mạnh mẽ, hai người tính tình đều không tốt, nhưng nhìn chung mà nói, vẫn luôn là anh bao dung cô. Sau khi chia tay lần đó ồn ào lớn đến như vậy, cũng là cô giận chó đánh mèo, anh thật sự rất tức giận, mới có thể nói mà không lựa lời.

Sau khi chia tay, cô đúng là có qua lại cùng người khác, nhìn từ góc độ của anh, anh cũng là đã phải chịu uất ức, nhưng anh vẫn lựa chọn nhờ Hướng Đông Dương âm thầm để ý cô.

Mà nhìn từ góc độ của cô, cũng có thể cảm thấy từ đầu đến cuối là anh bị vứt bỏ. Còn có đứa bé kia...

Thật ra nghĩ lại một chút, chuyện đứa bé, cũng không phải trách triệm của một mình anh, chỉ có thể nói hai người ở mặt kiến thức đều còn thiếu sót, lầm tưởng rằng bên ngoài cơ thể là an toàn. Hơn nữa anh đến nay cũng không biết chuyện đó.

Đều ủy khuất, đều sai, lại đều không sai.

Có lẽ chỉ có thể đổ cho vận mệnh trêu đùa.

"Lần đó, chính là lần chia tay đó, em mắng anh những lời đó, anh đừng để trong lòng." Cô dán mặt trêи lưng anh, "Em thật ra là mắng bố em. Khi hai chúng ta ở bên nhau, anh là kiểu người nào, em rõ ràng nhất."

Anh chưa bao giờ thích mập mờ cùng những nữ sinh khác, bình thường thích nhất là treo "Bạn gái tôi", "Vợ tôi" bên miệng.

Ngay cả Ngô Hưng Ba, khoảng thời gian trước kia khi cùng bạn gái cũ của anh ta tái hợp, cũng từng cảm khái trước kia không hiểu chuyện, thiếu chút nữa bỏ lỡ bạn gái cũ của anh ta.

Còn có đàn anh mang cô vào lĩnh vực lồng tiếng này, cũng từng phạm vào sai lầm như Ngô Hưng Ba, chỉ là người bạn gái cũ của anh ấy đã lấy chồng rồi.

Ôn Noãn đã từng nói chuyện cùng đàn anh đó, che che dấu dấu hỏi anh ấy, là đàn ông, anh hiểu tâm lý của Hướng Đồ Nam như thế nào: Bản thân cũng không xằng bậy, nhưng lại có thể hiểu trêu chọc lộn xộn của anh em, thậm chí còn vì anh ta mà đi đánh nhau.

Đàn anh liền cười: "Phần lớn bọn anh, đều là người nghiêm khắc với quy tắc, rộng rãi với kiềm chế bản thân, chỉ có rất ít người, mới có thể làm ngược lại. Nói không chừng cậu ấy chính là loại người này. Cũng có khả năng, cậu ấy đơn thuần chỉ là quan tâm đến tình anh em, cũng không phân tích nặng nhẹ sâu sắc. Thật ra anh là người đã từng phạm sai lầm này, nói thật, vào lúc ấy, anh thật sự không cảm thấy mình sai. Chỉ sau khi chia tay cùng cô ấy, dần trải qua một số chuyện, mới phát hiện những điều anh làm đã khiến cô ấy tổn thương. Có lẽ, con người đều có một quá trình trưởng thành."

Ôn Noãn hận Hướng Đồ Nam hai năm, sau đó bỗng nhiên hiểu được anh.

Anh vốn dĩ chính là kiểu người bốc đồng này, trước kia có thể vì người không quen biết gặp phải rắc rối lớn, vì anh em mình ra mặt như vậy, thật sự hết sức bình thường.

Đây hoàn toàn không có nghĩa là anh muốn học Ngô Hưng Ba, càng không thể vì vậy mà kết luận anh sẽ giống bố cô.

Hướng Đồ Nam cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng mà nắm lấy.

"Anh biết. Anh sau đó đã biết rồi. Nhưng lúc ấy anh thật sự bị chọc giận. Anh đối với em thế nào, không phải em rõ ràng nhất sao, sao lại có thể nghi ngờ anh? Nhất là sau đó, em còn đặc biệt gọi điện thoại muốn trả những thứ trước kia anh tặng em trả lại cho anh." Hắn than nhẹ khí, "Vốn dĩ anh còn chưa hạ quyết tâm đi nước ngoài, một cuộc gọi của em đến, anh nhất thời giận dỗi, liền..."

Cổ họng Ôn Noãn lập tức bị nghẹn ứ.

Cô lại lần nữa phát hiện sự đáng sợ của vận mệnh.

Nhưng cũng có thể, chỉ là là bởi vì, tính cách quyết định vận mệnh.

Lúc ấy cô phát hiện có thai, nhưng bởi vì quá mức mạnh mẽ, không chịu cúi đầu, cho nên dù muốn tìm anh, cũng chỉ gọi điện thoại cho Hướng Mộc Dương.

Cô vì vậy mới biết anh đã đi nước ngoài.

Hướng Mộc Dương luôn luôn rất thích Ôn Noãn, cho nên mang theo khóc nức nở cầu xin Ôn Noãn có thể đừng chia tay với anh hai hay không, cậu ta còn nói, anh hai sắp phải ra nước ngoài du học, hai người mau làm lành đi được không.

Ôn Noãn ngây người, nhất thời không làm chủ được tinh thần.

Hướng Mộc Dương còn ngây ngốc hỏi ở bên kia, cô gọi điện thoại đến, có phải muốn làm lành hay không.

Với tính cách của Ôn Noãn, cô đương nhiên không có khả năng nói đúng vậy. Cho nên cô nói: "Mãi mãi cũng không thể. Tôi là muốn đưa vài thứ anh ấy tặng trước kia cho anh ấy. Nếu anh ấy ra nước ngoài thì thôi, tôi tự đem vứt mấy thứ kia đi là được, cậu cũng đừng nói cho anh ấy tôi đã gọi cuộc điện thoại này."

Cô không thể rời bỏ nổi người này.

Giống như sau khi làm phẫu thuật xong, cô ngồi xổm ở cửa bệnh viện nhỏ đó, ngày tam phục (3) lại run như sốt rét, nhưng một giọt nước mắt cũng chưa rơi.

(3) Nguyên văn 三伏天/ Tam phục thiên: tiếng Anh là Canicular day/ dog-day, là những ngày nóng nhất trong năm, thường rơi vào từ giữa tháng 7 đến cuối tháng 8.

Còn có toàn bộ quá trình phẫu thuật, cô đau đến mức cắn chảy máu môi, cũng chưa từng khóc.

Rơi nước mắt, cô sẽ thua.

Cô không thể thua.

Cho dù đã chia tay, cô cũng không thể bại bởi Hướng Đồ Nam.

Kết quả Hướng Mộc Dương vẫn nói chuyện cô gọi điện cho Hướng Đồ Nam, ngược lại thành chất xúc tác cho chuyện chia tay của hai người bọn họ.

Trong lòng Ôn Noãn khó chịu như sông cuộn biển gầm.

Chính bởi vì trời xui đất khiến, chính bởi vì tính cách hai người quá mức giống nhau, mới khiến cả hai bọn họ cùng thống khổ 5 năm.

Cô càng dán sát mặt hơn lên lưng anh, giọng nói khàn đến lợi hại.

"Vậy anh có biết nguyên nhân thật sự em gọi cuộc điện thoại kia không?" Cơ thể cùng hai tay cô không ngừng run rẩy, giống như trước kia khi mới vừa từ bỏ đứa bé, "Em thật ra... Thật ra là muốn... Muốn nói cho anh... Em mang thai rồi."

23/01/2021

tan


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.