Hướng Tả Phiêu Đích V

Chương 2



Hà Kiến Quốc ăn qua cơm Văn Vũ nấu, đã nhớ rõ bài học, một ngày ba bữa tự mình làm, mà Văn Vũ sợ mình lần thứ hai đốt cháy nên cũng chẳng tự đề cử mình nấu cơm, nhưng cảm giác không tốt lắm, chỉ có thể hết sức cố gắng.

Nhiều bia mộ có đá không tệ, cứ cách vài ngày tích lũy vài khối, Hà Kiến Quốc lấy xe đẩy đưa đá vào thôn, cho họ làm vật liệu để xây dựng. Mỗi lần điều là Hà Kiến Quốc giúp vì Văn Vũ biết, khi vào thôn như thế hắn có thể gặp được cha mẹ mình, có điều mỗi lần trở về đều than thở, xem ra tình hình không tốt lắm.

Mà những lúc Hà Kiến Quốc đi, Văn Vũ thường đi giặt đồ bên bờ sông, cũng không ở đó làm việc.

Không phải y nhàn hạ, mà là lần đầu Hà Kiến Quốc vào thôn để lại mình y, Văn Vũ phát hiện xung quanh có hơn mười con hồ ly lớn lớn nhỏ nhỏ theo dõi mình, bảo y không sợ cũng khó!

Trình độ giáo dục trong thôn kém cõi, người biết chữ rất ít, mọi người biết Văn Vũ là “Phần tử trí thức”, thì thường đến cửa nhờ y viết thư, hồi báo, một vài đại thẩm hảo tâm sẽ đem bánh, rau này nọ cho Văn Vũ ăn. Đại đội trưởng cũng đặc biệt có lòng, mua hai bình mực nước cùng bút máy cho Văn Vũ.

Mỗi lần Văn Vũ cầm bút, Hà Kiến Quốc sẽ đứng ngốc bên cạnh, hâm mộ nhìn y, ngay từ đầu Văn Vũ cho rằng Kiến Quốc hâm mộ vì thay người viết thư có hồi báo, nhưng về sau, y mới biết, thì ra Hà Kiến Quốc biết mặt chữ không nhiều, là người nửa mù chữ, hắn hâm mộ chính là thư mình viết.

Hà Kiến Quốc cười ha hả nói lúc nhỏ luôn mất hứng khi đi đến trường học bài, giờ nghĩ lại có chút hối hận!

Vì thế, mỗi lần ăn cơm, Văn Vũ sẽ dạy Kiến Quốc nhìn nhận mặt chữ. Quyết tâm đem người nửa mù chữ này thành tú tài.

Một ngày, Văn Vũ dùng nhánh cây viết lên mặt đất một khúc của Mạnh Giao [Du tử ngâm]:

Từ mẫu thủ trung tuyến, du tử thân thượng y

Lâm hành mật mật phùng, ý khủng trì trì quy

Thùy ngôn thốn thảo tâm, báo đắc tam xuân huy.

Dịch thơ:

Sợi chỉ trong tay mẹ, tấm áo trên mình con

Kịp đi khâu nhặt mũi, sợ về còn chậm chân

Ai bảo lòng tấc cỏ, báo được ánh ba xuân?

Nguồn: link

Văn Vũ giải thích một lần, cuối cùng, hai người đều trầm tĩnh.

Đi đã hai tháng, Văn Vũ rất nhớ cha mẹ, nghĩ họ có phải lại chịu khổ hay không, có phải còn bị kéo diễu phố? Văn Tuyết có đi học hay không…

Nghĩ nghĩ, nước mắt xót xa của Văn Vũ chảy ra, nghẹn ứ ngay cổ họng, cơm nuốt cũng không trôi…

Hà Kiến Quốc không khác gì mấy, lấy mu bàn tay mạnh mạnh lau nước mắt.

Lúc khởi công buổi chiều, Hà Kiến Quốc đã khôi phục được tính cách sang sảng của mình. Vui đùa nói: “Bài thơ này hay quá nha, nếu mỗi ngày đều như thế trôi qua, chúng ta thật sự tiết kiệm được một ít thức ăn”

Văn Vũ cũng cười. Cầm bia bắt đầu nhổ ra khỏi đất. Hai tháng qua, hai người bọn họ chỉnh lý hơn mười mẫu. Hôm qua đại đội trưởng vội tới đưa ít hạt rau dưa, để bọn họ gieo trồng.

Chạng vạng, Hà Kiến Quốc kích động đem về một cái gì đó, đi vào thì thấy, thì ra là một tiểu hồ ly. Nửa đuôi bị chặt đứt, máu chảy tí tách tí tách…

“Văn Vũ, ta xới đất không cẩn thận chặt đứt đuôi vật nhỏ này, làm thế nào giờ?”

Văn Vũ nhìn tiểu hồ ly đáng thương, lập tức ôm nó vào lều, may rằng lúc trước bị thương ở chân, thuốc giảm nhiệt cầm máu cùng băng gạc dùng còn dư, Văn Vũ lấy đó bắt đầu tiến hành băng bó, coi tiểu hồ ly như mình…

Hồ ly thực không chịu thua, rất nhanh đã tỉnh. Văn Vũ sợ nó chạy loạn, nghĩ sẽ lấy dây trói lại nhưng sợ nó giãy dụa, nên vẫn để vậy. Không ngờ tiểu hồ ly này khá nhu thuận, chẳng những không chạy mà còn ngoan ngoãn để Văn Vũ bôi thuốc. Một ngày ba bữa cơm theo Văn Vũ ăn chung với rau dưa.

Hà Kiến Quốc liên tục tán thưởng một bên “Như thế nào lại ăn chay? Hồ ly thôn chúng ta quả là không giống người thường”

Thuốc cùng băng gạc không nhiều lắm, dùng chưa đến hai ngày đã hết. Văn Vũ ngoan tâm, dùng cuốc rạch lên chân mình một vết, sau đó lại đến Đội bảo vệ xin thuốc…

Y sư lắc đầu nói “Chung quy vẫn là tú tài viết chữ, làm việc nông quả nhiên chẳng được”

Vài ngày sau, đuôi tiểu hồ ly khỏe lại, khả năng sinh tồn của động vật hoang dã quả nhiên thật kinh người.

Một đêm nọ, nó lặng lẽ rời đi.

Văn Vũ cũng có chút nhớ nó.

Hồ ly đó thật biết làm nũng .

Đêm vài ngày sau, Văn Vũ mơ thấy một nam nhân tóc đỏ, hắn ôm theo một đứa bé, cười nói với mình “Hai tháng nay ta đi núi Côn Lôn, cám ơn ngươi chiếu cố tiểu hồ ly của ta”

Văn Vũ khi tỉnh lại thở dài, ngày có chút suy nghĩ, đêm sẽ nằm mơ a. Bất quá, mái tóc nam nhân đó như thế nào lại không bay?

Thời tiết dần nóng lên, một ngày Hà Kiến Quốc vào thôn sau đó nhận được một tin vui: mẹ đại đội trưởng 80 tuổi đã chết!

Trong thôn, có thể sống 80 tuổi mới chết, gọi là “Bạch hỉ” xem như chuyện tốt, tổ chức có thể gần giống như hỉ sự.

Bất quá, mẹ đại đội trưởng chết, ngươi cao hứng cái gì?

Hà Kiến Quốc không hảo ý tứ thương lượng với Văn Vũ “Văn Vũ a, chúng ta lương thực tháng này không đủ, ngươi là người thông minh, nghĩ xem có gì để chúng ta đi dự tang”

“Vì sao phải đi dự tang?” mẹ đại đội trưởng với chúng ta đâu có quan hệ gì!

“Người chết sẽ có mai táng rượu, chúng ta…đi an ủi….an ủi…”

“Tay không làm sao đi?” Văn Vũ đã hiểu ý của hắn

“Cho nên mới bảo ngươi nghĩ cách”

Văn Vũ nghĩ nghĩ, quả thật đã lâu chưa ăn thịt, đám tang nhất định có không ít thức ăn…

Vì thế, y lấy ra một tờ giấy bạc, cùng kim chỉ, bắt đầu làm việc.

“Này lấy giấy bạc làm gì? Muốn đi sao!” Hà Kiến Quốc kêu to.

“Ngươi thấy vấn đề ị rất trọng yếu?” kỳ thật không phải kéo, mà là chùi

“Vậy ngươi làm gì?”

“Làm vòng hoa a!” Văn Vũ hi hi cười nói, “Ngươi lấy cành liễu đến”

Nguyên lai là làm vòng hoa.

Hà Kiến Quốc suy nghĩ, khó có thể được một bữa ngon, tốn ít giấy bạc thì sao? Cùng lắm thì lấy tay chùi rồi ra sông rửa là xong!

Nghĩ, Hà Kiến Quốc vội chạy ra sông hái nhánh liễu.

Văn Vũ làm hơn mười bông hoa, dùng màu hông, màu lam tô lên, không lâu sau, một vòng hoa màu sắc rực rỡ được hoàn thành. Một đóa hồng, một đóa lam, một đóa vàng, kết thành một vòng, ở giữa có đề chữ: xin chia buồn đồng chí XXX.

Không tồi, thực là quá tốt! Tay nghề khi học tiểu học quả nhiên còn dùng được.

Vì thế, hai người đi dự lễ tang đem theo vòng hoa, chợt thấy cũng rất có thể diện. Đại đội trưởng nhất thời nét mặt có phần tươi hơn. Trước giờ trong thôn chưa từng có, mọi người cảm thấy rất lạ mắt, bọn họ còn cùng Văn Vũ nói trước, lần sau nhà mình có ai qua đời sẽ nhờ Văn Vũ làm như vậy..

Văn Vũ đương nhiên đáp ứng, chỉ cần có cơm ăn, cớ sao lại không làm? Có điều…lại hẹn trước này có cảm giác giống như nghĩ người trong nhà nhanh chóng chết đi…

(—__—)

Lúc trở về, Hà Kiến Quốc không ngừng kêu Văn Vũ đi chậm. Văn Vũ nhìn bộ dáng của hắn, ngẫm lại thấy buồn cười.

“Ngươi sao ăn nhiều như vậy a?!”

“Đương nhiên phải ăn nhiều rồi! Bằng không sẽ làm những giấy bản cùng mực nước thấy vọng ?!” hắn tỏ ra đây là việc đương nhiên.

Bất quá, hôm nay thực ăn đến thỏa mãn, tuy rằng thịt rất ít, nhưng cuối cùng cũng được ăn mặn…thịt gà hương vị còn đọng trong kẽ răng, phỏng chừng Văn Vũ nghĩ về vị này đến sáng mai…

Trong túi áo Văn Vũ có một ít xương gà, đầu năm nay cuộc sống không mấy khá giả, chẳng hiểu đám hồ ly kia ăn cái gì. Tiểu hồ ly lần trước không được béo cho lắm.

Y muốn đem xương đó qua nơi hồ ly ở cho chúng nó ăn.

Hồ ly nơi này quả nhiên trọng tình trọng nghĩa, lập tức trả lễ.

Sáng, Văn Vũ vừa mở mắt liền phát hiện trên mặt đất một loạt dấu chân hồ ly, còn có mấy quả lê.

Chẳng biết hồ ly lấy lê ở đâu…ngàn vạn lần đừng trộm đến…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.