Hưởng Tang

Chương 417: Người Chết





Mọi người bị tiếng động này dọa sợ và sôi nổi lùi về phía sau.

Mục què lui lại mấy bước lại thấy cả người mình bị một người chặn lại, vừa quay đầu ông ta đã vui vẻ, ánh mắt tỏa sáng gọi, “Tiểu Ngọ, Triệu công tử, hai người đã trở lại.”
Bảo Điền cũng nhào lên giữ chặt Triệu Tử Mại nhìn từ trên xuống dưới mấy lần thấy chân tay còn đủ, cái miệng cái mũi và lông mày vẫn thế thì kích động thiếu chút nữa rớt nước mắt.

May mà hắn còn chưa khóc đã bị Mục Tiểu Ngọ bịt miệng.
“Mẹ của A Ân bị bệnh sao?”
***
“Mấy ngày nay mọi người không có ở đây Cống Bố cũng chưa từng an bình, mỗi ngày đều có người chết.

Bọn họ đều bị treo trên cánh tay của bức tượng phật này, cũng không biết ai là hung thủ.


Nhưng những kẻ đã chết này cũng không phải oan uổng gì, Tố Đề thì mọi người đã biết, kẻ chết hôm qua là một tên hái hoa tặc, từng hại đời không ít cô nương.

Kẻ hôm nay tên là A Hướng, là đồ tể giết dê, nghe nói cứ uống say là sẽ đi tra tấn đám dê trong chuồng, lột da sống rồi cắt lỗ tai gì gì đó.”
Mục què lải nhải mãi, tay che nước mưa nhỏ xuống từ lá cây, chân cũng cố rút ra khỏi bùn dưới chân.

Chân Lạp luôn mưa nhiều, cánh rừng mưa A Ân ở càng là nơi giữ nước tốt, lá cây, nhánh cỏ, bùn đất, tất cả đều có nước.

Hơi nước mênh mông giống như thấm ướt cả lòng người, không sao giúp nó đứng thẳng được.
“Ta và Bảo Điền cũng nghe được một ít chuyện liên quan tới A Ân.

Đứa nhỏ này và mẹ hắn bị người ta xa lánh cũng không hoàn toàn vì thân phận của bọn họ,” ông ta dừng lại một chút mới nhìn về phía trước.

Ngôi nhà của A Ân cách đó không xa, bị lá cây che phủ chỉ lộ ra một góc xám trắng nhợt nhạt không nhìn rõ.

Mục què do dự một chút cuối cùng vẫn chậm rãi nói, “Khi hắn còn nhỏ rất quái lạ.”
Kỳ quái thế nào thì có lẽ đó phải nói tới năm hắn 4 tuổi, trong lúc chơi với những đứa nhỏ khác hắn từng lột da một con rắn hai đầu và coi nó như đai lưng buộc bên hông khoe khoang khắp nơi.
Có lẽ khi hắn ý thức được sự xa cách của người khác thì bắt đầu chậm rãi giấu mũi nhọn nhưng trong con ngươi đen nhánh kia vẫn luôn chứa một chút ánh sáng tiết lộ suy nghĩ khác biệt trong đáy lòng hắn.
Có lẽ hắn không làm gì, cũng có lẽ hắn đã làm gì đó, nhưng dù thế nào thì trong mắt người khác hắn cũng đã làm rất nhiều, rất nhiều chuyện không muốn ai biết.

Thông qua tưởng tượng phong phú không có chừng mực bọn họ đều đổ hết tội lỗi lên người hắn.
Nước mưa ào ào chảy xuống từ phiến lá, chui vào cổ áo Mục Tiểu Ngọ, cành cây trên đỉnh đầu lắc lư mạnh bởi vì có gió thổi qua.
“Có thợ săn đào được xương của động vật, yêu quái ở trong rừng.

Tụi nó đều nhận hết tra tấn mới bị giết và vùi lấp.


Bọn họ từng chất vấn A Ân nhưng đứa nhỏ kia không nhận, sau đó mẹ hắn ôm mọi việc lên người mình thế nên các thợ săn mới bỏ qua.

Ngay cả bây giờ có ba người chết cũng khiến mọi người hoài nghi hắn.

Nhưng An Chân vẫn kiên định cho rằng A Ân từng cứu Tố Đề thì tuyệt đối không phải hung thủ giết người.

Hắn không cho phép bất kỳ ai tìm đứa nhỏ kia gây phiền toái.”
Mục què liế.m môi nói, “Những người khác đều nghe An Chân nhưng ta nghĩ tới lời ngươi nói trước khi đi vào đám sương mù nên không dám thiếu cảnh giác.

Ta và Bảo Điền trộm trốn trong rừng giám thị đứa nhỏ kia.”
Lại một cơn gió gào thét thổi qua cánh rừng, trong mơ hồ hỗn loạn còn có tiếng hổ gầm trầm thấp.

Mục Tiểu Ngọ đột nhiên ngẩng đầu nhìn nơi xa, bóng cây loang lổ, hình như nàng thấy một con mãnh hổ màu sắc sặc sỡ đứng trong đống cây cối trùng điệp kia.

Nó đạp lên cành khô lá úa trên mặt đất để lại dấu chân hổ to lớn, mắt lộ hàn quang, từng bước đi tới chỗ bọn họ.
Nàng dụi dụi mắt lại thấy trước mặt không có gì cả, chỉ có bóng cây lắc lư, cành lá tua tủa, bên trong chẳng có vị chúa sơn lâm uy phong lẫm lẫm nào.
“Đừng nhìn, không có lão hổ đâu,” Mục què chẳng hề để ý đã cười nói, “Tiếng động này thường xuyên xuất hiện, lúc đầu ta và Bảo Điền cũng bị dọa nhưng sau đó mới phát hiện căn bản đó chỉ là con hổ giấy đang hư trương thanh thế.”
Mục Tiểu Ngọ nhíu mày nhìn ông ta, “Ta từng nghe thấy tiếng này, chính vì nó ta và Tử Mại mới đi vào trong đám sương mù nhưng cũng không thu hoạch được gì.” Nàng khẽ cắn môi ngưng thần suy xét một lúc lâu mới nói với Mục què, “Hai người giám thị A Ân và có từng thấy cái gì dị thường không?”
Mục què dẩu miệng lắc đầu, “Nói đến cũng quái, mỗi lần ta và Bảo Điền đến cánh rừng thì luôn có chuyện khác dẫn dắt sự chú ý của chúng ta ví dụ như tiếng hổ gầm, hoặc ví dụ như,” ông ta cười gượng một tiếng, hơi ngượng ngùng nói tiếp, “Ta và Bảo Điền còn lạc đường trong rừng này, có lần cứ rẽ trái rẽ phải mãi đều không thấy phương hướng đâu, phí nửa ngày mới tìm được nhà của A Ân.”
“Lạc đường.” Mục Tiểu Ngọ nhẹ nói hai chữ này và cảm thấy ngón tay bị nắm một chút.

Vừa quay đầu nhìn Triệu Tử Mại ở bên cạnh nàng đã thấy hắn chớp đôi mắt nhìn mình thế là lập tức nở nụ cười ngầm hiểu với hắn.
“Thế nên hai người không phát hiện ra cái gì ư?”

“Không có,” Bảo Điền đáp lời.

Lúc này hắn đang nhón chân dùng tay che nước mưa rơi từ trên xuống cho Triệu Tử Mại.

Vừa làm hắn vừa nói với Mục Tiểu Ngọ, “Nhưng A Ân thật sự đáng thương, mẹ hắn thì như thế, còn hắn cũng mới chỉ là đứa nhỏ chưa thành niên, cũng không biết hắn làm sao mà chịu đựng được.”
“Gan khổng tước không có tác dụng ư?”
Bảo Điền than nhẹ một hơi, “Thân thể thì thôi, nhưng nơi này,” hắn chỉ chỉ vào đầu mình và nhẹ nhàng lắc đầu, “Nàng ta hình như hơi hồ đồ, cả người cứ run lên cuộn trong góc nói có người hại mình.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Mục cô nương, trước kia ta nghe người ta nói lúc một người sắp chết sẽ nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường tới đón mình.

Ngươi nói xem có phải mẹ A Ân nói thế là vì nàng ta nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ không?”
“Phi phi phi, sao ngươi lại biết người ta sắp chết, trẻ con nói chuyện phải nghĩ chứ.”
Mục què đập cho Bảo Điền một cái thế là hắn lập tức rụt cổ, thè lưỡi nói, “Cả người nàng ta thối thành như thế, tinh thần cũng loạn lên thì còn sống được bao lâu nữa?”
“Tử Mại, ngươi nghĩ cái gì thế?” Mục Tiểu Ngọ thấy Triệu Tử Mại hé miệng ngây người thì nghiêng đầu nhìn hắn cười hỏi.
“Không có gì,” hắn lắc đầu, trên mặt mang theo một chút tự trách, “Mới vừa rồi…… hình như ta nhớ ra cái gì đó nhưng ý nghĩ đó chỉ chợt lóe qua, giống như con chim nhỏ bay mất, có đuổi theo cũng không đuổi kịp được.”
Ký ức tựa như hạt cát, càng muốn nắm chặt thì càng không nắm được.

Cảm giác này nàng hiểu, vì thế nàng nhìn thẳng vào mắt hắn và ôn nhu nói, “Đừng nôn nóng, nhớ không được thì cũng không sao, qua thời gian nữa nói không chừng con chim nhỏ kia sẽ tự quay về.”
“Đừng có mà chim với không chim nữa,” Mục què dị ứng nhất với cái bộ dạng buồn nôn của hai kẻ này vì thế ông ta duỗi tay chỉ phía trước, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lá cây nói, “Mẹ của A Ân có vẻ không chịu nổi một cửa này thật.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.