Hưởng Tang

Chương 423: Nguyền Rủa





Lời nói khi nổi nóng luôn tới nhanh, muốn thu lại cũng không còn kịp nữa rồi.
Mục Tiểu Ngọ nhìn thấy Triệu Tử Mại cúi đầu, hai tay cọ cọ vào nhau không nói gì mà chỉ nhìn mặt giày thì mới ý thức được mình đã nói sai.

Vì thế nàng vội tiến lên cầm lấy tay hắn nói, “Không liên quan đến ngươi, đâu có ai biết trước được, ta cũng chỉ đoán ra khi tâm ma biến mất thôi.

Hơn nữa dù biết rõ làm thế sẽ khiến Địch Chân chạy mất thì ta cũng muốn phá tâm ma.

Bởi vì quỷ thực ở đây sẽ có hại cho thân thể chúng ta, nếu không thể thoát ra ngoài thì chỉ có đường chết.”
Mục què ở bên cạnh thực không biết điều mà chép miệng, “Ngươi nói nhẹ nhỉ, chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới còn không phải để tìm con lừa trọc kia à? Hiện tại để hắn chạy…..

Ai u……”
Eo ông ta bị chọc một cái, Mục què nhe răng trợn mắt, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.


Ông ta biết Mục Tiểu Ngọ bênh vực người của mình nhưng không ngờ nàng lại bênh tới mức độ này vì thế ông ta thực không kiên nhẫn nhíu mày, miệng lẩm bẩm, “Ngươi sợ cái gì, tên ngốc này ngây thơ như thế, hắn mới không nghĩ nhiều thế đâu.

Ngươi nhìn bộ dạng hắn đi, có chỗ nào giống tự trách không?”
Lời này cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, Triệu Tử Mại đang cắn môi, lông mi thon dài rũ xuống, bộ dạng uể oải ỉu xìu.

Nhưng một khắc hắn ngước mắt lên thì đôi mắt lại sáng bừng như dát bạc.
“Hồn phách có thể bám vào người ở trong tâm ma sao?” Hắn hỏi.
Ờ, quả thực không giống bộ dạng tự trách, vì thế Mục Tiểu Ngọ thoáng yên tâm.

Nàng không muốn chậm trễ thời gian nên chỉ giải thích qua loa, “Hồn phách có thể bám vào bất kỳ cái gì, bao gồm mê chướng và ảo giác, tuy kết cục không thể thay đổi nhưng hắn có thể lợi dụng tâm ma và mê chướng đó che mắt người khác,” nàng nghiến răng cười lạnh, “Chúng ta đều bị hắn lừa xoay quanh, nhưng hiện tại còn chưa tới lúc kết thúc.” Nàng nhìn về phía phía trước và nói ra một câu nhẹ nhưng tàn nhẫn, “Còn kịp, hắn trốn không xa được đâu, dù phải san bằng núi sông ta cũng sẽ tìm ra và giết hắn.”
“Liệu có khi nào không phải A Ân hay không?” Triệu Tử Mại nhìn nàng, thấy mê mang và cả tìm tòi nghiên cứu thế là hắn lại lắp bắp, mặt cũng đỏ lên, “Ý ta là…… có khả năng không phải tên kia bám vào A Ân……”
***
Thành Cống Bố không phải bị hủy trong một sớm, nó tiêu vong giống như nước mưa tí tách rơi xuống rừng rậm hàng năm, dần dần tiêu tan.
Mặt trời vẫn mọc lên ở hướng đông và lặn ở phía tây nhưng không biết từ khi nào tòa thành vốn phồn hoa này lại héo tàn, người bên trong ngày càng ít, đặc biệt là trẻ con.

Tiếng cười vui, khóc nháo phiêu đãng trong không khí của tòa thành giống như thủy triều rút xuống, dần dần biến mất không thấy.

Trong phố lớn ngõ nhỏ cũng ít thấy bóng dáng chó mèo, thậm chí cũng khó thấy phụ nhân treo tã lót dù có đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Cũng không biết là nguyên nhân gì mà không mấy ai cảm thấy dị thường gì.

Chỉ đến một ngày mọi người bước ra cửa giống như dĩ vãng và đột nhiên nhận ra tòa thành mình đang sinh sống bỗng nhiên sao mà quạnh quẽ như vậy.

Giống như pho tượng phật nằm ở giữa thành tuy vẫn đang mỉm cười nhưng trên mặt nó đã loang lổ những đốm đen.

Nó nhắc nhở những tín đồ thành kính của mình rằng: thời kỳ hoàng kim của thành Cống Bố đã một đi không trở lại.
Đến cả rừng cây không biết đã cắm rễ chung quanh thành bao nhiêu năm cũng dần điêu tàn.


Bùn đất biến thành cát vàng, cây cối dần ngã xuống, vì thế sinh khí của nơi này cũng theo những thân cây ấy dần trôi đi, chỉ để lại một mảnh hoang vắng.
Lúc cả thành Cống Bố chỉ còn lại một người thì hẳn ông ta sẽ nhân lúc mặt trời ngả về tây mà dựa vào cửa thành cũ nát và nhớ về một ít chuyện cũ.

Chẳng qua ông ta đã quá già rồi, đến độ chỉ tự hỏi cũng mất một nửa tinh lực thế nên những đoạn ký ức ngắn ùa về cũng nhất định sẽ đứt quãng không liền mạch.
Ông ta từng nghe người già trong nhà nói: thành Cống Bố bị nguyền rủa, bởi vì hòa thượng kia, vì ma tăng mà người người đều kiêng kị kia.
Nơi này là nơi Địch Chân sinh ra, cũng ở đây hắn đã tự tay giết mẹ mình.

Sau đó hắn rời khỏi nơi mình sinh ra, nghe nói mãi tới lúc chết hắn cũng không hề quay về.
Nhưng hắn lại để lại dấu vết bất diệt ở Cống Bố.
Địch Chân đi rồi nhưng trong rừng thường xuyên truyền tới dị động, giống như tiếng chim chóc kêu lên quái dị, giống tiếng cười thê lương của nữ nhân, thậm chí người ta từng nhìn thấy một nữ nhân đứng trong rừng cây, cả người gầy trơ cả xương.

Nàng ta cười hỏi những người xông vào rừng xem trái tim của mình đang ở đâu.
Nhiều năm sau mọi người mới ý thức được đó chính là lời nguyền rủa mà mẹ của Địch Chân để lại.

Nàng ta bị chính con mình gi.ết c.hết nên ở thành Cống Bố này sẽ không có sinh mệnh mới nào ra đời nữa.
Mấy tháng trước Địch Chân về tới Chân Lạp, một khắc bước lên mảnh đất này hắn mới ý thức được nơi hoang vắng đầy cát sỏi này là chỗ nào nhưng đã chẳng kịp nữa rồi.

Nơi đây có đoạn ký ức hắn muốn quên đi nhất, cũng là tâm ma hắn không thể nào chiến thắng được, còn có lời nguyền rủa cắm rễ của mẹ hắn.
Vì thế hắn đột nhiên bị kéo vào tâm ma không thể thoát ra ngoài, mà theo đó có biết bao nhiêu tâm ma khác cũng vọt tới từ khắp nơi, bao vây lấy tòa thành đã hoang hóa này, chặn mọi đường ra.
***
Hạt cát chui vào trong giày cọ sát khiến bàn chân đau đớn, càng miễn bàn tới vỏ sò sắc bén như lưỡi dao, vừa không để ý sẽ cắt một cái lên da thịt.

Nhưng hiện tại không ai để ý tới cái này, ánh mắt bốn người đều nhìn bờ cát phía trước.

Nơi này chẳng có gì khác bình thường, nó vẫn đứng đây từ bao nhiêu năm nay không thay đổi.
Nơi này chôn mẹ của A Ân, tuy đám cổ thụ che trời ở chung quanh đã sớm biến mất nhưng bọn họ vẫn nhớ rõ nơi này.


Dù sao bọn họ cũng mới tự tay mai táng nàng ta một lần.
“Lại đào lên ư?” Rõ ràng gió biển vừa nóng vừa ẩm nhưng Bảo Điền vẫn cảm thấy phía sau lưng lạnh run lên vì thế hắn vuốt hai cánh tay và quay đầu dò hỏi ý Mục Tiểu Ngọ.
Mục Tiểu Ngọ nhìn Triệu Tử Mại, thấy hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm phía trước bất động thì gật đầu với Bảo Điền và không nói gì.

Bản thân nàng cong lưng, duỗi tay vốc nắm cát đầu tiên.

Cát sỏi cũng ẩm ướt, nắm chặt trong lòng bàn tay có cảm giác như chúng đang sống, mang theo lạnh băng run rẩy.

Mục Tiểu Ngọ ném nó qua một bên và tiếp tục thò tay đào.
Nàng vói sâu dưới mặt cát, lúc cát sỏi vượt qua khuỷu tay thì hình như cảm thấy mình đụng phải cái gì đó.

Nhưng vừa muốn sờ một cái thì lại chẳng thấy thứ kia đâu nữa.

(Hãy đọc truyện này tại trang runhophach.com) Bảo Điền và Mục què cũng ngồi xổm bên cạnh lấy tay đào cát sỏi ném sang bên.

Ba người cùng nhau nỗ lực, không bao lâu đã có thêm một cái hố trên mặt cát.
“Đừng…… Đừng nhúc nhích…….”
Từ lúc nãy Triệu Tử Mại nói lắp tới giờ hắn vẫn chưa đỡ, hơn nữa tật nói lắp còn càng nghiêm trọng hơn.
“Làm sao vậy?” Mục Tiểu Ngọ ngẩng đầu nhìn hắn, hai tay dính đầy cát sỏi thô ráp.
“Hình như có thứ gì…… chợt lóe…… chợt lóe qua……” Hắn nhìn phía sau và nhẹ nhàng nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.