Hương Thơm Băng Đá Như Xưa

Chương 17



“Lạc Băng, em nói xem, phụ nữ không ra ngoài ngoại tình thì sẽ chết à?” Ngày đầu tiên đi làm, Lãnh Thanh Hoa vừa bước vào phòng làm việc của tôi liền dữ dằn nói.

Tôi sửng sốt, chẳng lẽ La Tiểu Mạn ngoại tình? Mới sang năm mới cũng không nên hỏi trực tiếp hay là cứ nói lời may mắn trước, tôi nói: “Năm mới vui vẻ.”

“Vui cái khỉ gì, vợ sắp chạy theo người ta còn vui gì chứ?” Lãnh Thanh Hoa nói xong thì ngồi xuống ghế sa lon, anh cũng không ngại ghế đó đã mười ngày không ai lau chùi, bụi đóng một lớp dày.

“Anh nói cái gì vậy?” Ai mà không biết La Tiểu Mạn rất yêu Lãnh Thanh Hoa. Chỉ cần anh không ngoại tình thì đời nào đến phiên La Tiểu Mạn ngoại tình chứ.

Lãnh Thanh Hoa thở dài, hạ thấp giọng nói: “Lạc Băng, Tiểu Mạn và huấn luyện viên cầu lông của cô ấy có quan hệ rất tốt. Anh đánh tên gian phu đó một trận, nhưng hắn lại tiếp tục quyến rũ Tiểu Mạn anh lại đánh hắn thêm một trận. Anh nghĩ nếu thực sự ly hôn thì con gái anh mới ba tuổi phải làm sao đây, khổ thân con bé. Huống chi người lớn hai nhà nếu biết Tiểu Mạn muốn ly hôn thì không phải tức chết à nên anh liền hạ mình làm hòa. Ai ngờ cô ấy lại không muốn, cô ấy nói xin lỗi anh, không muốn sống với anh nữa, nhất định phải ly hôn. Anh không hiểu phụ nữ các em rốt cuộc nghĩ gì, anh còn chưa nói ly hôn mà cô ấy cứ đòi là sao.”

Thật ra thì tôi cũng không biết La Tiểu Mạn nghĩ gì có lẽ căn bản là tôi không thể hiểu được suy nghĩ của phụ nữ. Nhưng mà chẳng phải là người xưa có câu “Khuyên hợp không khuyên chia” sao. Tôi đứng dậy vừa pha trà cho Lãnh Thanh Hoa vừa nói: “Anh tốt nhất là khuyên nhủ Tiểu Mạn đi, có lẽ cô ấy chỉ là nhất thời hồ đồ.”

“Lạc Băng, em nói xem, anh so với cái tên huấn luyện viên kia thua kém chỗ nào hả? Thế mà Tiểu Mạn mở miệng ngậm miệng là nói thích hắn ta.” Nói tới đây mặt của Thanh Hoa cũng méo xẹo.

“Làm gì có người nào có thể so sánh được với anh, nhất định là Tiểu Mạn bị tên kia lừa rồi.”

“Tiểu Mạn nói hắn đánh cầu lông rất hay, đánh cầu lông hay thì có gì tốt chứ, có thể làm cơm ăn à?”

“Đúng vậy, đúng vậy, anh nói đúng.” Tôi phụ họa theo Lãnh Thanh Hoa, bằng vài năm giao tình giữa tôi và anh, tôi biết rõ, lúc anh đang nổi nóng thì cứ chiều theo ý anh, có ý kiến gì thì chờ anh tỉnh táo lại rồi nói.

Lãnh Thanh Hoa càng nói càng kích động, đem tờ báo trên khay trà đánh bay xuống đất. Cho đến khi người quản lý phòng bốn – Trương Lập Thành tới tìm tôi anh mới đi ra ngoài, trên ghế sa lon lưu lại một dấu vết rõ ràng, tôi vội vàng lấy cái khăn lau chùi qua loa.

Tôi giương mắt nhìn Trương Lập thành, ngay sau đó mặt tươi cười nói: “Trưởng phòng Trương, chúc mừng năm mới.”

Trương Lập Thành cũng nói “Chúc mừng năm mới” sau đó liếc cái ghế sa lon thê thảm của tôi.

“Thật ngại quá, tôi còn chưa kịp quét dọn đến cả tôi còn không có chỗ ngồi.” Tôi áy náy nói, đối với Trương Lập Thành không nên nói năng lung tung, bình thường ông ta thích nhất là bắt được nhược điểm của người khác, có cơ hội là đưa người đó vào chỗ chết đương nhiên ngoài mặt ông ta vẫn cười rất tươi. Tôi đến công ty này làm việc nếu không có Lãnh Thanh Hoa bảo bọc thì có thể đã bị ông ta bóp chết ngay từ đầu, làm sao còn sống được đến bây giờ.

“Không sao, tôi đứng là được rồi.” Trương Lập Thành nói xong để tay lên bàn làm việc của tôi.

Tôi đứng dậy vừa pha trà cho Trương Lập Thành vừa nói: “Trưởng phòng Trương, thời tiết bây giờ hơi lạnh, ông lại mặc phong phanh thế kia, nên chú ý đến thân thể một chút.”

“Tôi sợ không chỉ là phải chú ý đến thân thể?” Trương Lập Thành nói.

“À?” Tôi hoàn toàn không biết Trương Lập Thành có bắt được nhược điểm gì của tôi không? Tại sao mới ngày đầu tiên đi làm lại đã nhắm vào tôi?

Tôi nhìn lại gương mặt của Trương Lập Thành, trên đó vẫn là nụ cười thân thiện không nhìn ra được một chút địch ý nào. Nhưng ông ta nói câu kia là có ý gì?

Tôi còn đang ngẫm nghĩ thì Trương Lập Thành lên tiếng: “Lạc Băng, cô muốn nói với tôi cái gì thì có thể nói trước mặt tôi không cần nói trước mặt khách hàng.”

Tôi đang đưa ly trà cho ông ta thì bỗng nhiên khựng lại, kinh ngạc nhìn ông ta, hoàn toàn không biết ông ta đang nói gì. Trương Lập Thành nhìn tôi rồi đi ra ngoài.

“Bệnh thần kinh.” Tôi hung tợn tuông ra một câu.

Bắt đầu ngày làm việc đầu tiên toàn là hội thảo này hội thảo nọ. Đến giờ tan làm Lãnh Thanh Hoa nói với tôi: “Lạc Băng, tối nay đi uống rượu có được không?” Khi còn đi học, mỗi lần Lãnh Thanh Hoa thất tình đều kêu tôi đi uống rượu với anh. Nên tửu lượng của tôi cũng được luyện ra từ đó nhưng tửu phẩm thì càng ngày càng kém.

Thấy gương mặt cô đơn của Lãnh Thanh Hoa, tôi nói: “Được thôi nhưng em phải về nhà thay quần áo trước.”

Lãnh Thanh Hoa thấy tôi mặc đồ công sở liền gật đầu nói: “Có muốn anh đến đón em không?”

“Không cần, anh nói em biết là quán rượu nào đi?”

“Không độ. Anh chờ em ở đó.”

Tôi còn chưa về tới nhà thì Bí Đỏ gọi điện đến hỏi tôi hôm nay đi làm nhận được bao nhiêu tiền lì xì, thật là thì cô ấy muốn khoe bao lì xì của mình thì có. Bí Đỏ vừa nghe nói tôi đi uống rượu thì lập tức la lên: “Tính thêm tớ nữa.”

Khi tôi và Bí Đỏ đến quán rượu không độ thì Lãnh Thanh Hoa đang dựa vào tường uống rượu. Anh thấy Bí Đỏ đi cùng tôi thì hơi sửng sốt, anh đứng dậy nhường chỗ cho chúng tôi ngồi. Lãnh Thanh Hoa cũng coi như là người quen cũ của Bí Đỏ nên tôi mới không cần hỏi ý kiến anh mà dẫn cô ấy theo cùng. Nhưng khi thấy anh sững sờ như vậy thì tôi mới nghĩ đến đàn ông bị đội nón xanh (bị vợ cắm sừng) thì không hy vọng bị mọi người biết. Lúc này tôi mới biết là mình mắc phải sai lầm. Nhưng tới thì cũng tới rồi có thể làm gì nữa chứ.

“Anh Lãnh, năm mới mạnh khỏe!” Bí Đỏ nhiệt tình chào hỏi Lãnh Thanh Hoa.

Lãnh Thanh Hoa cười khổ nói: “Làm gì khỏe bằng mấy em.”

Bí Đỏ cũng không phải là người ngoài nên Lãnh Thanh Hoa bắt đầu kể lể.

“Bình thường phụ nữ ngoại tình bên ngoài bị chồng phát hiện sẽ cầu xin chồng đừng ly hôn với mình nhưng Tiểu Mạn nhà anh, thật đúng là cực phẩm.” Bí Đỏ xúc động nói, sau đó nhìn Lãnh Thanh Hoa nghiêm túc hỏi: “Anh thật sự không muốn ly hôn sao?”

Lãnh Thanh Hoa do dự chốc lát rồi gật đầu nói: “Ừ. Anh vẫn có thể chịu được nhưng ba mẹ hai nhà và con gái anh thì chưa chắc đã chịu nổi sự đả kích này.”

Bí Đỏ trầm tư suy nghĩ, vừa cầm ly rượu trong tay vừa nói: “Vậy anh nói với cô ấy anh muốn ly hôn hơn nữa còn phải cho cô ấy về nhà mẹ đẻ trước. Không quá ba ngày cô ấy sẽ quay lại cầu xin anh đừng ly hôn.”

“Tại sao lại vậy?” Tôi và Lãnh Thanh Hoa cùng hỏi.

“Hai người suy nghĩ một chút đi, bây giờ cô ấy đòi ly hôn nhưng trên thực tế là hy vọng anh không bỏ cô ấy. Nếu sau này thật sự không ly hôn thì cô ấy vẫn còn mặt mũi. Còn nếu anh muốn ly hôn thì cô ấy phải về nhà mẹ đẻ, nhất định sẽ bị mẹ cô ấy tẩy não. Mẹ La Tiểu Mạn cũng biết, đi đâu tìm được người đàn ông tốt như anh chứ. Hơn nữa tên huấn luyện viên kia là người đã có vợ, hắn sẽ thực sự ly hôn với vợ hắn sao. Em biết chỉ có Lưu Thiếu Ngôn mới làm như vậy được, nhưng bởi vì hắn ta không phải là người bình thường.” Bí Đỏ nói rất có đạo lý nhưng cuối cùng cũng không quên đâm tôi một dao.

Lãnh Thanh Hoa quả thật làm theo lời Bí Đỏ nói, quả nhiên không quá ba ngày La Tiểu Mạn đã bị mẹ cô ấy lôi về nhà cầu xin anh tha thứ.

La Tiểu Mạn không muốn ly hôn nhưng lúc này Lãnh Thanh Hoa lại cảm thấy đội nón xanh thật sự là điều sỉ nhục nên không quan tâm con gái và ba mẹ đau lòng thế nào liền kiên quyết đòi ly hôn. Dù sao đối với đàn ông Trung Quốc, bị vợ mình đội nón xanh quả là một điều nhục nhã. Đây là truyền thống ngàn đời và cũng là tôn nghiêm của người đàn ông.

Nhưng ly hôn, chỉ cần có một bên không đồng ý thì sẽ không giải quyết được. Vì vậy chuyện của Lãnh Thanh Hóa và La Tiểu Mạn cứ kéo dài mãi.

Một hôm, Lãnh Thanh Hoa tìm tôi hỏi: “Lạc Băng, bạn trai của Bí Đỏ không phải là đại luật sư sao?”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu nói, tôi nghĩ anh nhất định là có ý định với Thường Huy.

“Em giúp anh nói với Bí Đỏ để bạn trai cô ấy nhận vụ ly hôn này đi, bao nhiêu tiền anh cũng đồng ý.” Lãnh Thanh Hoa khiêm nhường cầu xin tôi.

“Sao anh không nói với Bí Đỏ.” Tôi tức giận hỏi ngược lại anh.

“Em cũng biết luật sư Thường không dễ dàng nhận mấy vụ ly hôn. Anh sợ nếu như anh nói với Bí Đỏ, cô ấy sẽ từ chối. Còn nếu như là em nói thì cô ấy sẽ đồng ý giúp. Bí Đỏ chỉ cần thổi gió bên gối thì chuyện gì chẳng xong.”

“Vậy thì tối nay gọi Bí Đỏ ra, chúng ta cùng nói với cô ấy, có được không?”

Tối hôm đó, tôi và Lãnh Thanh Hoa đến quán không độ. Vừa bước vào chúng tôi đã thấy Bí Đỏ, cô ấy bây giờ đang được một người đàn ông ngoại quốc tán tỉnh, vừa nhìn thấy chúng tôi cô ấy liền không thèm quan tâm đến người đàn ông kia đi một mạch về phía chúng tôi. Ba người ngồi xuống bắt đầu thưởng thức rượu. Ghế sa lon rất mềm mại cùng với âm nhạc nhẹ nhàng, thật là tuyệt.

“Bí Đỏ, chỉ bằng vốn ngoại ngữ của cậu mà cũng có thể quyến rũ người nước ngoài sao?” Tôi chế nhạo Bí Đỏ.

“Cậu nói cái gì vậy? Quyến rũ người nước ngoài cần phải dùng ngoại ngữ sao? Chỉ cần dựa vào sắc đẹp chim sa cá lặn của tớ là dư sức. Hơn nữa, cậu cũng quá coi thường tớ rồi, dù gì tớ cũng học anh văn được 5 năm, quyến rũ một vài người nước ngoài thì có là vấn đề gì chứ.” Bí Đỏ chớp chớp mắt to, tự tin nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, Bí Đỏ là thiên tài mà, một chút sức quyến rũ này thì có vấn đề gì chứ.” Lãnh Thanh Hoa vội vàng nắm chặt cơ hội nịnh bợ Bí Đỏ.

“Tôi thích lời này của anh.” Bí Đỏ vui vẻ ra mặt.

Bí Đỏ bị chúng tôi dụ dỗ cái một, cô ấy dùng giọng nói quãng tám của mình bảo đảm chuyện của Lãnh Thanh Hoa nhất định sẽ thành công.

Mà Lãnh Thanh Hoa thì vui mừng, cũng có thể là đau lòng. Dù sao cũng là ly hôn, anh liền uống rất nhiều rượu.

Tôi và Bí Đỏ, mỗi người một bên đỡ Lãnh Thanh Hoa cao 181cm ra khỏi quán không độ.

“Mắt kính, mắt kính của anh.” Lãnh Thanh Hoa mơ màng nói năng không rõ .

Tôi nhìn lên, quả nhiên là không thấy mắt kính trên sống mũi anh. Người này uống say như vậy mà còn không quên mắt kính của mình. Tôi và Bí Đỏ đỡ anh lên xe rồi tôi quay lại tìm mắt kính cho anh.

Tôi trở lại chỗ chúng tôi uống rượu tìm nhưng không thấy, thế là tôi tiếp tục tìm trên đường đi ra ngoài quán rượu.

“Lạc Băng!”

Tôi nghe có người gọi mình nên đứng thẳng người lên nhìn, là ai đang gọi tôi?

“Lạc Băng!” Trần Bảo Nhi chạy đến trước mặt tôi.

“À, cô Trần”

Trần Bảo Nhi lại nhướng mày, trợn to mắt dữ tợn nhìn tôi nói: “Tại sao cô lại gạt tôi?”

Mồ hôi lạnh chảy ra. Chuyện tôi lừa gạt cô ta đã bị vạch trần. Tôi nhìn xung quanh một chút, chuẩn bị chạy trốn thì ai ngờ bị cô ta tóm lại. Cô ta lớn tiếng nói: “Người này là một kẻ lừa gạt.”

Một tiếng rống sư tử hà đông của Trần Bảo Nhi đã thu hút không ít người. Tôi thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào nhưng không thể nên mặt dày nói: “Cô Trần, cô hãy nghe tôi nói.”

“Cô còn muốn nói cái gì nữa? Cô lại dám gạt tôi là cô đã kết hôn, hu hu…” Trần đại tiểu thư khóc làm lòng tôi đau đớn. Còn quần chúng xung quanh thì nhìn tôi với anh mắt giết người, tôi vội kéo cô ta vào trong góc.

“Bảo Nhi, cô hãy nghe tôi nói trước rồi mới khóc, có được không.”

Bảo Nhi nhìn chằm chằm tôi, không nói gì, chờ tôi lên tiếng.

Tôi thở dài, không biết bắt đầu từ đâu, tôi do dự một chút mới nói: “Bảo Nhi, hôm đó tôi đến nhà cô là bị Lâm Quốc Đống kéo theo. Thật ra tôi không biết là đang xảy ra chuyện gì. Sau đó cô lại như vậy nên tôi không thể làm gì khác hơn là diễn kịch với anh ta.”

“Còn ở Thái Tử Hiên thì sao?” Trần Bảo Nhi lại giương mắt lên quật cường nói.

“Ở Thái Tử Hiên, ừ, là như vậy, ngày đó tôi có đồ phải trả cho anh ta nên đến đó ăn cơm. Sau đó cô tới, tôi không phải là người thứ ba nên cô không cần để ý tới tôi.” Tôi nói xong len lén nhìn phản ứng của Trần Bảo Nhi, tôi chỉ thấy cơn tức giận tiêu mất một nửa, ngược lại nhiều thêm mấy phần nghi ngờ.

“Người thứ ba? Quốc Đống có bạn gái mới rồi sao?” Trần Bảo Nhi nghi ngờ hỏi tôi.

“A, cô thật sự không biết sao?” Tôi cũng nghi ngờ hỏi ngược lại, Trần Bảo Nhi không biết Lâm Quốc Đống đã kết hôn sao? Sự sửng sốt của tiểu tam này làm tôi toát cả mồ hôi.

“Biết cái gì?” Cô ta nhíu mày, thật ra thì cô ta là một cô gái rất đơn thuần.

“À, không có gì.” Tôi nghĩ, nếu Lâm Quốc Đống không chịu nói chuyện anh kết hôn với người tình của anh thì tôi cần gì phải nhiều chuyện.

“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?” Trần Bảo Nhi mở to hai mắt hỏi tôi.

Lúc này Bí Đỏ tiến vào, từ xa đã cất cao giọng nói: “Lạc Băng, tìm mắt kiếng sao lại lâu như vậy? Tìm được chưa?”

“A, còn chưa thấy.” Tôi trả lời.

Bí Đỏ đến gần, cô ấy nhìn tôi rồi nhìn Trần Bảo Nhi: “Lạc Băng, cậu quen cô gái này hồi nào vậy?”

Tôi nháy mắt ra hiệu cho Bí Đỏ, ai ngờ cô ấy lại làm như không thấy, nhiệt tình nói với Trần Bảo Nhi: “Chào người đẹp, tôi là bạn của Lạc Băng, gọi tôi Bí Đỏ là được rồi.”

“Xin chào, tôi tên là Trần Bảo Nhi.” Trần Bảo Nhi thấy Bí Đỏ nhiệt tình như vậy, cũng khách khí nói.

“Trần Bảo Nhi?” Bí Đỏ nhíu mày suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Khó trách tôi cảm thấy cô quen quen, thì là thiên kim tiểu thư của Trần gia.”

“Đúng vậy.” Tôi thay Trần Bảo Nhi trả lời Bí Đỏ, tôi muốn Bí Đỏ nhớ lại chuyện Trần Bảo Nhi định tự sát mà tôi đã kể cô ấy nghe.

Vì vậy tôi nháy mắt với Bí Đỏ lần nữa, ai ngờ Bí Đỏ nịnh nọt người ta không thèm để ý đến sự tồn tại của tôi. Tôi nhanh chóng bị bỏ qua một bên, bởi vì Bí Đỏ không cho tôi cơ hội mở miệng.

Rốt cuộc, Trần Bảo Nhi cũng không chịu nổi Bí Đỏ liền bỏ đi.

Bí Đỏ nhìn theo bóng lưng của cô ta, thở phào một hơi.

“Bí Đỏ chết tiệt, cậu nói đủ chưa.”

“Thật là, tớ có lòng tốt vậy mà không được báo đáp!” Bí Đỏ thở dài.

“Cậu mà lại có lòng tốt gì hả?”

“Tớ nói nhiều như thế còn không phải là vì muốn giải cứu cậu sao. Nếu không làm thế, Trần đại tiểu thư sẽ dễ dàng buông tha cho tên lừa gạt như cậu hả?”

“Vậy cũng đúng.” Tôi gật đầu nói phải, Bí Đỏ quả nhiên nhìn xa trông rộng.

“Chỉ là, tớ đang nghĩ nếu có thể kiếm một vài mối từ cô ta, chắc ông chủ sẽ yêu chết tớ.”

Tôi biết, Bí Đỏ lại muốn kiếm lợi lộc gì từ Trần Bảo Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.