“Tại sao?” Tôi thật sự không hiểu được tại sao Bí Đỏ muốn chia tay với Thường Huy.
Bí Đỏ kinh ngạc nhìn tôi, khoảng mười giây sau cũng không trả lời.
Tôi sốt ruột, rốt cuộc là cô ấy làm sao thế này?
Bí Đỏ nhìn tôi, cúi đầu nói: “Bởi vì anh ấy cầu hôn tớ.”
“Đó không phải là chuyện tốt sao? Bí Đỏ, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái
gì?” Tôi buồn bực, không phải Bí Đỏ vẫn luôn la hét phải gả cho một con
rùa vàng sao, Thường Huy tốt như thế hơn nữa còn muốn kết hôn với cô ấy, vậy thì tại sao cô ấy lại muốn chia tay chứ.
“Lạc Băng, bây giờ lòng tớ rất trống rỗng, có một cảm giác mất mát chưa từng có.” Nói xong cô ấy gục khóc trên vai tôi, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của mọi
người.
Tôi hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của Bí Đỏ,
Thường Huy tốt như thế vậy mà cô ấy lại muốn chia tay. Tôi vỗ vỗ lưng Bí Đỏ, đỡ cô ấy dậy, tôi nhìn đôi mắt đẫm nước mắt của cô ấy, mở miệng
hỏi: “Bí Đỏ, có phải cậu sợ kết hôn không? Trước kia không phải cậu luôn mơ ước được lập gia đình hay sao? Không phải từ lúc 5 tuổi cậu đã mơ
được làm cô dâu rồi hay sao? Có phải là thấy chúng tớ ly hôn nên cậu sợ
rồi không, Bí Đỏ?”
Tôi nghĩ có lẽ là nhìn thấy hôn nhân thất bại
của tôi nên cô ấy mới sợ như vậy. Nếu thật như thế, tôi thật là tên tội
đồ, tôi xấu hổ cúi đầu, an ủi Bí Đỏ: “Làm sao có thể so sánh Thường Huy
và tên họ Lưu đó chứ, Thường Huy là một người tốt, với lại chuyện của La Tiểu Mạn là do cô ta không biết quý trọng…”
Bí Đỏ cắt đứt lời
nói của tôi: “Lạc Băng, cậu đừng nói nữa. Không phải là bởi các cậu, mẹ
tớ cũng nói phụ nữ lấy chồng cũng như mua vé số, là đánh cuộc với vận
mệnh. Nhưng tớ không tin, cho dù là đánh cuộc, tớ cũng muốn mình may
mắn.”
Câu này không giống lời mẹ Bí Đỏ sẽ nói, bà ấy luôn muốn
sớm gả cô ấy ra ngoài sao, làm sao có thể nói ra câu nói chán nản như
vậy được. Không được, tôi phải gọi điện cho mẹ Bí Đỏ, mặc dù cô ấy
thường không nghe lời người lớn nhưng tôi phát hiện hai năm qua, cô ấy
cũng dần dần thay đổi.
“Bí Đỏ, đúng đó, dù là mua vé số, cậu
cũng sẽ may mắn, người đẹp siêu cấp động lòng người Bí Đỏ của chúng ta
làm sao có thể không may mắn cho được, ông trời sẽ không đồng ý.” Tôi
đưa tay lau nước mắt trên mặt Bí Đỏ, nếu không phải sợ vậy thì là vì cái gì, tôi lại hỏi tiếp: “Vậy rốt cuộc là vì sao? Thường Huy bắt nạt cậu
hả?”
“Tóm lại, về sau cậu đừng hỏi nữa, có được không? Đồng ý với tớ.” Bí Đỏ nghiêm túc nói.
Tôi chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu nhưng sự kỳ lạ của Bí Đỏ làm tôi khó
hiểu. Lần đầu tiên tôi nghe thấy bạn trai cầu hôn bạn gái thì bị cô ấy
đá bay.
Bí Đỏ dù sao cũng là Bí Đỏ, không lâu sau đã lấy lại
được tinh thần: “Bây giờ tớ lại độc thân rồi. Đi, chúng ta đến quán ăn
cạnh học viện ăn đi.”
Tôi kinh ngạc nhìn Bí Đỏ: “Ăn quán vỉa hè? Cậu không phải nói là ăn ở đó sẽ làm hư da mặt sao?”
Bí Đỏ khinh thường nhìn tôi nói: “Vớ vẩn! Tớ nói là ngày nào cũng ăn thì mới hư da mặt còn thỉnh thoảng ăn thì bị gì chứ.”
Chúng tôi dừng xe ở đầu đường rồi đi bộ tới học viện. Mọi người đã nhốn nháo
đi lại khắp nơi. Tôi với Bí Đỏ là già nhất trong đám này rồi, ở gần đây
có rất nhiều trường đại học, cao đẳng nên trong đám người có rất nhiều
cặp sinh viên nắm tay nhau, làm tôi nhớ lại khi tôi mười tám tuổi.
Chúng tôi ăn từ đầu đường đến cuối đường, bụng tôi không thể chịu nổi nữa.
Tôi trừng mắt nhìn Bí Đỏ: “Bí Đỏ, cậu không sợ no chết à?” Cô ấy trừng
lại tôi nói: “Muốn tớ no chết thì còn lâu. Tớ mới ăn có một chút mà đã
no chết thì còn thiên lý gì nữa chứ?”
Bí Đỏ lôi tôi ngồi xuống
phía dưới cây đại thụ, tán lá dài cọ xát vào nhau phát ra âm thanh sàn
sạt, giống như âm thanh của tiếng mưa rơi.
Tôi nhìn thấy một người
già hơn tôi và Bí Đỏ đi ra từ phía học viện. Tôi nhìn kỹ lại, thì ra là
bác sĩ Tuyên, người tôi xem mắt hồi Tết. Tôi đang tính kéo Bí Đỏ đi thì
đã không kịp, ông ta gỡ mắt kính xuống đi về phía chúng tôi.
Tôi vội vàng nhỏ giọng nói với Bí Đỏ: “Đó là bác sĩ Thôi.”
Bí Đỏ đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ý cười cười.
“Lạc Băng, đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ?” Lần này ông ta còn nhiệt tình hơn lần trước, vừa thấy Bí Đỏ đứng bên cạnh tôi liền nhìn chằm chằm cô
ấy.
“Bác sĩ Thôi, thật trùng hợp.”
“Đúng vậy, tôi tới X
tham gia seminar, thật không có ngờ có thể gặp cô ở đây, xem ra chúng ta rất có duyên. Vậy thì chúng ta nên đi cùng nhau.” Ông ta nói đến hai
chữ duyên phận, vẻ mặt rất mờ ám.
Đúng lúc đó, điện thoại của Bí Đỏ reng chuông, cô ấy lớn tiếng nói: “Đúng vậy, Lạc Băng đang ở cùng
tớ, cái gì? Bây giờ phải qua đó ngay sao? Ừ, được rồi, bọn tớ qua liền.”
Bí Đỏ cúp điện thoại nhìn tôi, bác sĩ Thôi nhìn Bí Đỏ nói: “Lạc Băng, đây là bạn của cô à?”
Đây không phải là nói nhảm sao? Tôi cũng không thèm giới thiệu Bí Đỏ với
ông ta mà nói: “Bác sĩ Thôi, thật ngại quá, bạn chúng tôi đang gấp,
chúng tôi phải qua đó trước
Chúng tôi nhìn theo bóng dáng ông ta, Bí Đỏ cười lớn nói: “Không thể nào, Lạc Băng, bác gái lại cho cậu xem
mắt cái người này sao? Giá đất cũng không thấp đến mức này.”
“Mẹ tớ cũng chưa gặp qua ông ta, chỉ nghe bà mối thổi gió thôi.”
Lúc sắp ngủ tôi nhận được tin nhắn của bác sĩ Thôi: “Cô gái hôm nay chắc
chắn là bạn của cô, giới thiệu cho tôi đi, cô cho tôi điện thoại của cô
ấy, chuyện còn lại để tôi giải quyết.”
Tôi gửi tin nhắn đó cho Bí Đỏ, còn chúc mừng cô ấy có số đào hoa. Bí Đỏ chỉ nhắn lại hai chữ “Kệ ổng.”
Buổi tối lên net tôi thấy QQ của Bí Đỏ đã đổi thành câu nói của Trương Tiểu
Nhàn: Trên đời này khoảng cách nào là xa nhất, không phải là sinh ly tử
biệt cũng không phải là trời nam đất bắc, mà là em đang đứng trước mặt
anh nhưng anh lại không biết là em yêu anh. Câu này là nói Thường Huy
sao?
Tối hôm sau Bí Đỏ hẹn tôi ra ngoài uống rượu, vốn là hôm đó tôi phải trực ban nhưng vì Bí Đỏ tôi ném công việc qua một bên, chạy
tới không độ.
Bí Đỏ đã tới trước. Trong quán rượu có một anh chàng tuấn tú đang đàn dương cầm, Bí Đỏ vừa uống rượu vừa mê mẩn nhìn anh ta.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Bí Đỏ, cô ấy chỉ vào người đàn ông đánh dương cầm hỏi tôi: “Anh ta có đẹp trai không?”
Tôi không hiểu gì cả nhưng vẫn gật đầu xác nhận.
Bí Đỏ lại lắc đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn tôi nói: “Nhưng tớ không yêu anh ta.”
Tôi sờ sờ cái trán của cô ấy, xác định là cô ấy không có phát sốt rồi mới
nói: “Đàn ông đẹp trai còn nhiều mà, cậu tội gì phải như thế.”
Bí Đỏ không nói gì thêm, càng ngày càng uống nhiều hơn, cô ấy hỏi tôi: “Lạc Băng, cậu nói xem tình yêu là gì?”
Trong lúc nhất thời tôi không biết phải trả lời như thế nào? Tình yêu là gì? Tôi cũng không biết.
Bí Đỏ cười lớn nói: “Nếu tớ nói, tình yêu chính là yêu và được yêu, không
có nó cũng sẽ không chết nhưng sẽ không thoải mái. Lạc Băng, tớ vốn nghĩ mình sẽ gả cho một người đàng hoàng, sau đó trải qua khoảng thời gian
hạnh phúc, được chồng cưng chiều, có một đứa con đáng yêu, chờ tớ già
rồi, sẽ về quê cắt đất ra để trồng rau mà dùng cho bữa ăn hàng ngày.
Nhưng bây giờ tớ phát hiện sống với người mà mình không yêu rất là khó
chịu.”
Bí Đỏ nói một hơi làm tôi nhớ đến lời cô ấy để trên QQ.
Có phải cô ấy đã yêu ai rồi không? Và người đó không phải là Thường Huy. Nhưng tôi nghĩ lại, không thể nào, Bí Đỏ là người dám yêu dám hận, nếu
cô ấy yêu ai thì đã ra tay với người ta rồi. Tôi hỏi cô ấy: “Bí Đỏ, có
phải cậu đã yêu người khác nên mới không cần Thường Huy nữa phải không?”
Bí Đỏ không để ý tới tôi, chỉ lầm lủi nói: “Tối hôm qua tớ có
coi “Kim Bình Mai”, tại sao Phan Kim Liên lại có thể đúng lúc làm rớt
cây gậy tre trúng Tây Môn Khánh, nếu sớm một chút hoặc là muộn một chút
thì đã không rớt trúng hắn ta rồi. Người ta chỉ cần đánh một phát là đã
trúng. Lạc Băng, cậu thấy tớ nói đúng không?”
Bí Đỏ vỗ vỗ tay tôi, tôi gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Lạc Băng, cậu cũng lấy gậy đánh Cà không?”
“Tớ có phải là Phan Kim Liên đâu mà lại đi lấy gậy đánh Cà.”
Bí Đỏ nhìn tôi cười ngu ngơ, cầm ly rượu lên rồi lại đặt xuống, phóng khoáng nói: “Không uống rượu nữa, đi ăn lẩu thôi!”
“Kêu Cà đi luôn.” Tôi đề nghị.
Bí Đỏ lấy điện thoại di động ra, lớn tiếng gọi Cà tới đây ăn lẩu.
Cách tiệm rượu 500m là nhà hàng Hỏa Oa, Cà hùng hùng hổ hổ chạy tới, ba
người chúng tôi xúm lại ăn lẩu. Bí Đỏ bỏ rất nhiều tiêu vào nồi lẩu làm
nước mắt và nước mũi của chúng tôi đều chảy ra hết, cô ấy còn nói là ăn
cho đã nghiền.
Cà đột nhiên nhìn Bí Đỏ, hình như là phát hiện ra chuyện lớn nào đó: “Bí Đỏ, thật không ngờ cậu lại đẹp như vậy. Tối nay
tớ mới phát hiện ra.”
Mặt Bí Đỏ do cay mà hồng hồng, chứ không
phải vì được người khác khen mà đỏ mặt. Cô ấy đấm Cà một cú: “Tớ nhổ
vào, tớ lúc nào mà chẳng xinh đẹp như hoa như ngọc, chỉ có cậu là không
có mắt. Cũng khó trách, trong lòng cậu chỉ có Lạc Băng nên mấy người đẹp khác thì đều là cặn bã.”
Từ đầu tới cuối cô ấy không hề nhắc đến Thường Huy. Tôi nghĩ chắc là cô ấy rất đau lòng nên mới không nói đến,
cô ấy rất tự trọng, chia tay vẫn không thể để người khác coi thường.
Giống như Vương Phi, người khác nói gì thì cô ấy cũng chỉ cười nhạt.
Hôm đó tôi về nhà rất khuya, A San vẫn chưa ngủ, cô ấy ngồi trên ghế sa lon với vẻ mặt đau khổ.
“A San, sao vậy? Có tâm sự à?” Tôi vừa đổi giày vừa hỏi A San.
“Đúng vậy, tâm sự rất nặng nề.”
“Nói nghe một chút đi, có thể là chị sẽ hiểu được.” Tôi rót ly nước rồi ngồi xuống bên cạnh A San.
Nghe A San nói một hơi cho đến lúc đi ngủ. Tôi lăn qua lăn lại trên giường
nhưng vẫn không ngủ được, luôn nghĩ đến thái độ khác thường của Bí Đỏ.
Bí Đỏ ơi là Bí Đỏ, rốt cuộc là cậu làm sao vậy. Tôi cẩn thận nhớ lại hành
động và cử chỉ của Bí Đỏ hai ngày nay, sau đó lại nghĩ đến tất cả những
người đàn ông bên cạnh Bí Đỏ, chẳng lẽ còn có người mà tôi không biết?
Mặc dù người thất tình luôn làm chuyện khác người nhưng Bí Đỏ lại quá
khác người. Cuối cùng tôi lại nghĩ về những người đàn ông bên cạnh cô ấy một lần nữa.
My god! Sao tôi lại không nghĩ đến Cà chứ, chẳng
lẽ là Cà? Cho nên Bí Đỏ mới im lặng như vậy. Chẳng lẽ người không có khả năng nhất chính là người có khả năng nhất sao?
Tôi nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng nhưng tôi cũng phải gọi điện cho cô ấy.
“Bí Đỏ, có phải cậu thích Cà không?” Tôi đi thẳng vào vấn đề để cô ấy không kịp trở tay.
Bí Đỏ khinh thường hừ lạnh một tiếng rồi mới nói: “Thôi đi, tớ làm sao có
thể thích Cà, Lạc Băng, cậu đừng làm nhục lòng kiêu ngạo của tớ. Mặc dù
Cà là người tốt nhưng không phải là loại tớ thích. Phụ nữ thích Cà có
xếp hàng dài đến mấy thì cũng không có tớ trong đó.”
Cuối cùng, Bí Đỏ thề thốt là cho dùng đàn ông trên đời này chết hết, cô ấy cũng không thích Cà.
Bí Đỏ chưa bao giờ nói láo tôi. Tôi nghĩ, có lẽ người thất tình luôn làm chuyện khác người.