Hương Thơm Băng Đá Như Xưa

Chương 27



Tôi đang ở trong thang máy của bệnh viện xã, tôi đang nghĩ tại sao thang máy ở đây lại lớn gấp mấy lần thang máy ở công ty tôi, sau đó tôi nghĩ ra thang máy này dùng để vận chuyển bang ca và người bệnh nên mới lớn như vậy, không biết trong đây đã có biết bao nhiêu người chết rồi… Thang máy dừng lại ở lầu hai, hai y tá bước vào, một cô da trắng, một cô da đen nhưng đều trẻ tuổi, quyến rũ. Điều này làm tôi nhớ tới Triệu Ninh Ninh, cô ấy cũng mặc áo khoác ngoài trắng như thế, cũng lung linh như nước thế này.

Tôi đang suy nghĩ, cô gái da trắng mở miệng nói với giọng ngọt ngào: “Cậu có nghe chưa, bây giờ nhân viên Khang Hoa đi làm đều phải đội mũ bảo hiểm hết rồi đấy.”

Vừa nghe đến chữ Khang Hoa, lòng tôi lại xao động. Dù sao, danh từ này đã từng rất quen thuộc với tôi, tôi giương mắt nhìn cô gái da trắng.

Cô gái da đen tiếp lời: “Sao lại không biết được, Thiên Thành mới thu mua Khang Hoa không được bao lâu đã xảy ra chuyện này, nghe nói bác sĩ đó bị thương rất nghiêm trọng, cũng không dám ở lại Khang Hoa mà bí mật chuyển đến chỗ chúng ta, nghe nói là bị thương rất nghiêm trọng.”

Cô gái da đen thở dài nói: “Thật ra vị bác sĩ kia cũng đã bồi thường tiền nhưng người thân bệnh nhân lại không chịu. Khang Hoa đang chuẩn bị khai trừ vị bác sĩ kia, mọi việc cũng đã dàn xếp ổn thỏa, không ngờ người nhà bệnh nhân lại kéo người đến đánh.”

Cô gái đó nói tiếp: “Nghe nói là do sai lầm của bác sĩ điều trị. Bạn trai tớ nói là đáng lẽ người nhà bệnh nhân không có kích động như vậy mà do vợ của bác sĩ đó cũng làm ở Khang Hoa, người thân của bệnh nhân đi tìm bác sĩ điều trị thì thái độ đương nhiên sẽ không hòa nhã, cậu nói xem, cậu có một đứa con trai khỏe mạnh mà lại bị chữa thành tàn phế, còn có thể nói lời dễ nghe sao? Ai ngờ vợ của bác sĩ kia lại thêm dầu vào lửa, kết quả là người ta về nhà kéo người lại đánh chồng cô ta.”

Cô gái da trắng nói: “Cậu nói bạn trai cậu chuyển qua chỗ chúng ta làm đi, Khang Hoa bây giờ kinh khủng lắm, đi làm mà phải đội mũ bảo hiểm, thật là mệt.”



Tôi không biết hai cô gái kia ra khỏi thang máy lúc nào. Mà tôi đáng lẽ phải lên tầng 14 nhưng tôi lại cứ như người mất hồn, đến khi thang máy lên tới tầng 16 có người bước vào, lúc đó tôi mới giật mình tỉnh lại.

“Vợ của bác sĩ đó cũng làm ở Khang Hoa.” “Bác sĩ đó bị thương rất nghiêm trọng” Nghe những lời này, lòng tôi không thể nào bình tĩnh được.

Dì của Cà đã chuyển sang phòng đặc biệt. Tôi đi vào, Cà đang ngồi trên giường bà ấy gọt trái cây. Dì của Cà thấy tôi đi vào liền cố gắng ngồi dậy, Cà vội vàng bỏ mọi thứ trong tay xuống, nâng giường của bà ấy cao lên một chút. Bà ấy bây giờ rất gầy, hai hõm mắt đã lõm sâu xuống.

Hãy thay thứ cho tôi tại sao lại phân tâm, tôi vừa bồi dì của Cà nói chuyện vừa nghĩ đến vị bác sĩ bị đánh của Khang Hoa.

Tôi thừa nhận, tôi hoài nghi đó có phải là Lưu Thiếu Ngôn không, bởi vì “vợ của bác sĩ đó cũng làm ở Khang Hoa”, có rất nhiều vợ của bác sĩ Khang Hoa làm ở đó nhưng người có bản lãnh “thêm dầu vào lửa” thì chỉ có một mình Triệu Ninh Ninh.

Tôi và Cà đứng trên hành lang bệnh viện nhìn thấy Triệu Ninh Ninh, vậy thì mọi suy đoán của tôi là chính xác.

Triệu Ninh Ninh mặc áo trắng, trang sức trang nhã, chưa bao giờ tôi thấy cô ta khiêm tốn như bây giờ. Cô ta thấy tôi và Cà liền quay đầu đi, đi vào phòng bệnh cuối hành lang, thì ra hắn ta cũng ở tầng 14.

“Đó không phải là vợ của chồng trước của em sao?” Cà nhỏ giọng hỏi tôi, vẻ mặt rất kinh ngạc.

“Đúng vậy. Chồng trước của tớ bị người ta đánh thảm hại, đang nằm viện ở đây.”

Giọng nói của tôi rất bình tĩnh làm Cà cũng phải ngạc nhiên.

“Năm đó anh cũng muốn đánh hắn ta rồi, không ngờ là có người đánh hắn thật.” Cà giống như đang tự nhủ nói.

Lúc này đến lượt tôi kinh ngạc, thì ra là có thù không báo không phải quân tử, điển hình chính là Cà đây.

“Tại sao cậu không có một chút thương hại người ta vậy?” Tôi chất vấn Cà.

“Lạc Băng, đừng nói với anh là bây giờ em vẫn còn tình cảm với chồng trước.”

Câu hỏi ấy làm tâm trạng tôi thật phức tạp. Tôi cũng không biết là tôi thương hại hắn hay vẫn còn tình cảm với hắn.

Có lẽ cả hai đều có.

Tôi dĩ nhiên không đi vào phòng bệnh của Lưu Thiếu Ngôn, tôi nguyện ý giữ lại hình tượng ngọc thụ lâm phong của hắn trong lòng chứ không phải là bộ dạng thê thảm vì bị người ta đánh.

Nhưng khi tôi đang đi dạo trong vườn hoa thì gặp phải Lưu Thiếu Hoa. Cô ấy đang vội vã chạy tới, trên tay cầm một bình giữ nhiệt. Trên người vẫn là quần jean, áo T-Shirt quen thuộc nhưng trước kia là rộng rãi còn bây giờ đã bó sát người, làm thân hình của cô ấy càng thêm hấp dẫn. Cô ấy vừa nhìn thấy tôi thì đứng hình ba giây.

“Thiếu Hoa.” Tôi cười chào hỏi cô ấy.

“Chị…” Chữ phía sau cô ấy không có nói ra nhưng cô ấy cũng không biết nên gọi tôi là gì nên chỉ có thể nhìn tôi chằm chằm. Bởi vì cô ấy luôn gọi tôi là chị dâu, chưa bao giờ có cách xưng hô khác.

“Thiếu Hoa, về sau gọi chị là chị Lạc.” Thật ra thì tôi vẫn còn tình cảm với cô ấy.

“Dạ, chị Lạc, lần trước, thật xin lỗi chị.” Thiếu Hoa nói xong cúi đầu xuống, không dám nhìn tôi.

Tôi biết cô ấy vì chuyện của Triệu Ninh Ninh mà thấy áy náy với tôi. Thật ra tôi chưa từng trách Thiếu Hoa, nếu là tôi, tôi cũng sẽ giúp anh mình. Tôi nghĩ, sẽ không có ai vì người ngoài mà phản bội anh ruột của mình.

“Thiếu Hoa, đều đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa. Trong lòng chị hiểu cả.” Tôi cười nhìn Thiếu Hoa, cô ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, cũng mỉm cười lại với tôi.

Thì ra cái này gọi là cười một tiếng mọi ân oán tan hết.

“Chị Lạc, cùng em đi thăm anh của em được không? Mẹ kêu em mang cháo gà tới.” Thiếu Hoa giơ bình giữ nhiệt trong tay lên nói.

“À, không, chị còn chuyện phải làm.”

“Chị Lạc” Thiếu Hoa gọi tôi lại, trầm tư một lát mới nói: “Chị Lạc, thật ra thì… Thật ra thì anh em, anh ấy sau này…”

“Thiếu Hoa, chị còn có chuyện, đi trước, hẹn gặp lại.” Tôi cắt đứt lời nói của Thiếu Hoa rồi xoay người đi mất. Trong lòng lại dâng lên tình cảm phức tạp.

Tôi tìm Bí Đỏ uống rượu, thuận tiện kéo Lãnh Thanh Hoa theo cùng. Hình như lâu lắm rồi chúng tôi không có uống rượu.

Ở không độ, có một chàng trai tóc dài đang ôm ghi ta nhẹ giọng hát. Tôi say mê nghe anh ta hát, không biết có khi nào anh ta vụt sáng trở thành ngôi sao không.

Tất cả đều có khả năng.

“Này, Lạc Băng, cổ họng có vấn đề à.” Bí Đỏ đối với sự im lặng là vàng của tôi vô cùng bất mãn.

Lãnh Thanh Hoa cầm ly rượu lên uống một hớp nói: “Lạc Băng, em có biết chuyện của Khang Hoa không? Bây giờ bác sĩ và y tá ở Khang Hoa đi làm đều phải đội mũ bảo hiểm hết rồi.”

Tôi biết ngay Lãnh Thanh Hoa cũng giống tôi, đối với chuyện của Khang Hoa cũng có để ý đôi chút.

“Khang hoa bây giờ không phải là của Thiên Thành sao?” Bí Đỏ thiếu chút bị sặc, vội vàng nuốt nước miếng xuống, nói: “Thạch hoa quả kia có cần đội mũ bảo hiểm không?”

Tôi liếc Bí Đỏ, Lãnh Thanh Hoa không biết Bí Đỏ nói gì, anh nói tiếp: “Nghe nói người gây ra chuyện là bác sĩ trưởng khoa khoa chỉnh hình, không phải là Lưu Thiếu Ngôn đó chứ?”

“Đúng vậy.” Tôi nhẹ nhàng nói.

Thái độ của tôi làm Lãnh Thanh Hoa và Bí Đỏ kinh hãi.

“Thật là hắn?” Hai người cùng hỏi.

“Thật là vật đổi sao dời. Tớ sớm biết phong thủy sớm muộn gì cũng chuyển đổi mà.” Ánh mắt của Bí Đỏ cứ như là cô ấy biết rõ mọi thứ, khóe miệng còn mang theo nụ cười. Bí Đỏ quay đầu đi, tới gần Lãnh Thanh Hoa nói: “Anh Lãnh, không phải là anh muốn đi thăm Lưu Thiếu Ngôn đó chứ?”

“Anh đi thăm hắn làm gì?” Lãnh Thanh Hoa vẻ mặt vô tội nói.

“Lúc Lưu Thiếu Ngôn và Triệu Ninh Ninh kết hôn, không phải anh cũng đi sao? Với lại, lúc trước anh với hắn ta không phải thường uống rượu tán gái chung với nhau à?” Bí Đỏ lại gần hơn một chút.

Lãnh Thanh Hoa nâng gọng kính lên nói: “Không phải vừa rồi em nói là vật đổi sao dời sao? Lúc Lưu Thiếu Ngôn kết hôn anh đi là vì hắn là đàn anh của La Tiểu Mạn. Trước kia anh uống rượu với hắn chứ không có tán gái, một phần là vì hắn là chồng của Lạc Băng. Bây giờ hắn thành ra thế này, còn bắt cá hai tay, không phải em luôn nói ghét đàn ông lăng nhăng, ghét tiểu tam sao, bây giờ lại nói bậy bạ gì thế?”

Bí Đỏ nghe anh nói vậy liền thay đổi nét mặt, vẻ mặt lấy lòng chỉ còn thiếu không làm nũng, nói: “Thật ra thì em chỉ muốn anh đi xem Lưu Thiếu Ngôn một chút.”

“Tại sao?” Tôi và anh cùng hỏi. Tôi thấy tròng mắt của Bí Đỏ đảo một vòng, không nghĩ cũng biết là cô ấy đang nghĩ quỷ kế gì rồi.

Bí Đỏ cố làm ra vẻ cao thâm, ho một tiếng mới nói: “Chuyện là như vậy, hai người suy nghĩ một chút đi, nếu như theo lẽ thường thì bây giờ Lưu Thiếu Ngôn rất thảm hại, phải không?”

Tôi và Lãnh Thanh Hoa gật đầu đồng ý.

“Như vậy” Bí Đỏ cố ý ngừng lại một chút, tôi và Lãnh Thanh Hoa đúng là bị cô ấy làm kích động mà “Ừ, như vậy, hai người chắc chắn sẽ không thương hại tên cặn bã đó đúng không?”

Lãnh Thanh Hoa lắc đầu một cái, tôi lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái, cuối cùng vẫn là lắc đầu một cái.

Bí Đỏ vỗ vỗ vai tôi, khen ngợi nói: “Có tiến bộ!”

Tôi và Lãnh Thanh Hoa tiếp tục chờ cô ấy nói tiếp nhưng cô ấy chỉ khen ngợi tôi xong lại không nói gì hết, không phải là lại chỉ nói một nửa đó chứ?

“Bí Đỏ…” Tôi kêu lên.

“A” Bí Đỏ ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người “Thật ra thì tớ chỉ tò mò muốn xem kết cuộc của kẻ bạc tình là như thế nào thôi. Nếu tớ cậu ra mặt, mắc công lại bị người ta nghĩ là bỏ đá xuống giếng nên muốn hỏi anh Lãnh thử xem. Nhưng rồi tớ lại nghĩ bộ dạng của kẻ bạc tình có gì đáng xem chứ.”

Thật ra thì trong lòng tôi cũng có muôn vàn câu hỏi như thế. Tôi nhớ đến hắn lúc xưa, nhớ lúc hắn phản bội, lại nghĩ đến bộ dạng thảm hại bị người ta đánh…

Thì ra là tôi đã uống quá nhiều rượu.

Sau đó Bí Đỏ nói tôi nghe, lúc tôi say thì hay nói lung tung, lúc khóc lúc cười ví dụ như “Nhớ năm đó, tôi là thiếu nữ như hoa như ngọc, anh là hot boy.” Đây là lúc cười còn lúc khóc thì “Lưu Thiếu Ngôn, tôi muốn anh, sống không được chết cũng không xong.”

Tôi uống rượu cũng được vài chục năm vậy mà tửu phẩm của tôi vẫn kém như vậy, cái này nên gọi là trời sinh hay là si truyền đây? Vậy thì phải trách ba mẹ tôi rồi.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, trời ạ, hôm nay tôi không đi làm.

Tôi vội vàng gọi điện cho giám đốc Đặng thám thính tình hình một chút, vì vậy tôi nhỏ nhẹ hỏi: “Giám đốc Đặng, tôi…”

“Lạc Băng, cô khỏe chưa? Lãnh Thanh Hoa đã nói với tôi rồi, cô nên ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, sức khỏe quan trọng hơn, có bệnh thì phải chữa trị, không thể để lâu. Hiện nay cô vẫn còn trẻ nên không hiểu, tôi đã từng trải qua rồi nên biết, người trẻ tuổi lúc nào cũng vậy, không bao giờ biết quý trọng sức khỏe của bản thân…” Giám đốc Đặng tận tình khuyên bảo làm tôi cảm động đến đầu muốn rơi xuống đất, nhưng ông ấy nói gì? Tôi bị bệnh? Tôi bị bệnh gì?

Tôi gọi điện hỏi tội Lãnh Thanh Hoa: “Anh Lãnh, anh nói xấu gì em đó?”

“A, Lạc Băng” Lãnh Thanh Hoa hạ thấp giọng nói: “Em không được đến công ty nha, anh nói cái gì sao? Anh vốn là muốn nói với giám đốc Đặng là em uống rượu say nhưng nghĩ kỹ lại, ông ấy thường nói chúng ta không nên uống rượu, hơn nữa còn là anh dẫn em đi, như vậy thì không tốt lắm, cho nên anh mới nói…”

“Anh nói gì?” Tôi gầm lên như sư tử Hà Đông, muốn thủng luôn màng nhĩ của Lãnh Thanh Hoa.

“Anh, anh nói em bị viêm khớp, còn có đau thần kinh tọa, đau bao tử. Em yên tâm, anh không nói em bị bệnh truyền nhiễm, ngày mai em tới công ty chỉ cần giả bộ mệt mỏi là được, không có ai ghét em đâu. Nhưng mà hôm nay em tuyệt đối không được tới đây.”

Vì bao che cho lời nói của Lãnh Thanh Hoa, hôm nay tôi không thể đi làm.

Không cần đi làm, thật là như cá gặp nước. Tâm tình thật tốt.

Lúc tôi đang vui thì Lâm Quốc Đống gọi điện tới hỏi tôi tối nay có rảnh không.

“Bây giờ thì rảnh.” Tâm trạng tôi bây giờ rất tốt nên trả lời ngay, sau đó lại hối hận tại sao không hỏi anh là tìm mình có chuyện gì chứ.

“Vậy anh đến đón em, bây giờ em đang ở đâu.” Lâm Quốc Đống dường như là vui mừng ngoài ý muốn.

Lúc tôi trang điểm xong nhìn xuống dưới thì Lâm Quốc Đống đã ở dưới lầu. Tôi vuốt sơ tóc lại rồi đi xuống.

“Chủ tịch Lâm.” Tôi chào hỏi anh.

Anh đầu tiên là nhìn tôi sau đó dời tằm mắt đi, giọng nói gần như là ra lệnh nói: “Về sau trừ nơi đông người, thì đừng gọi anh là chủ tịch Lâm.”

“Hả?” Tôi nghi ngờ mình nghe lầm, tại sao anh lại nói như vậy?

“Em có thể gọi anh là Quốc Đống hoặc Lâm Quốc Đống.”

“A!” Tôi kinh ngạc.

“Như vậy anh sẽ thoải mái hơn một chút.” Lâm Quốc Đống cười, nụ cười rất dịu dàng.

“Lâm… Lâm Quốc Đống” Tôi không quen khi gọi anh như vậy, tôi ngừng lại một chút mới nói: “Chúng ta đi đâu?”

“Đến nhà anh.” Anh trầm giọng nói.

Lâm Quốc Đống và tôi ngồi xuống ở ban công nhà anh, anh pha cho tôi một ly cà phê, kể tôi nghe chuyện xưa của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.