Hương Thơm Băng Đá Như Xưa

Chương 29



Người thân và bạn bè đều khuyên tôi nên quý trọng Cà, nhất là Bí Đỏ, giống như nếu tôi không làm theo thì cô ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ với tôi. Mẹ tôi ba ngày hai bữa liền gọi điện hỏi tôi và Cà thế nào rồi, sau đó nói Cà tốt thế này Cà tốt thế kia. Hóa ra là mẹ sợ tôi bị rớt giá nên mới gấp gáp như vậy.

Tôi đứng, ngồi, ngủ, suy nghĩ mấy ngày liền.

Cuối cùng vẫn không đưa ra được quyết định.

Từ sau khi thất tình, Bí Đỏ ngày càng xinh đẹp động lòng người.

Hôm nay vốn là ngày tôi đi mua áo lót với Bí Đỏ. Yêu cầu của cô ấy đối với áo lót không phải là cao bình thường, mỗi lần cô ấy chuẩn bị đi mua đều cho tôi thời gian ba ngày để chuẩn bị tinh thần. Thật khó mới có cái cô ấy vừa mắt, tôi thuận miệng nói “Cái này đi.”

Cũng vì chúng tôi đã đi dạo hết cả cửa tiệm nên nhân viên bán hàng đã sớm không nhịn được mà khinh bỉ nhìn tôi và Bí Đỏ, khinh thường nói: “Cup B mà còn tìm hàng mỏng, thật khó đó, vốn đã nhỏ rồi còn tìm cái mỏng thì làm sao mà lớn được đây.”

Bí Đỏ nghe thấy liền trừng mắt lên, một cái tay bắt chéo ngang hông, nói: “Cup B thì có gì đâu, còn của cô xệ xuống kia kìa, cô không biết sao?”

Nhân viên bán hàng tức giận đến ngực cũng run lên.

Bí Đỏ đi vòng ra phía sau, thở dài ảo não nói: “Ngực ơi, ngươi vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng ta.”

“Đau cái gì mà đau, tớ cảm thấy như vậy là được rồi, bự nữa đi lại sẽ rất mệt.” Tôi trách móc Bí Đỏ.

“Lạc Băng, cậu đã nghe qua chưa? Tình nghĩa cũng không thể so với ngực bự. Cậu không thấy Triệu Ninh Ninh cũng dựa vào bộ ngực đồ sộ sao…”

“Dừng lại!” Tôi ngăn Bí Đỏ lại, không cho cô ấy nói tiếp.

Lúc nào Bí Đỏ cũng không quên rắc muối vào vết thương của tôi, cô ấy còn hùng hồn nói “Đau nhiều thì không đau nữa.”

Bí Đỏ muốn đi toilet, tôi đứng trước cửa siêu thị đợi cô ấy. Ngoài đường thật náo nhiệt, có rất nhiều người qua lại. Một người đàn ông cầm một tờ quảng cáo màu đỏ đi về phía tôi.

“Chào cô, chỉ cần cô điền tên vào đây thì sẽ lập tức nhận được hai món quà lớn.” Tôi nhìn thái độ thành khẩn của anh ta mà động lòng. Tôi cầm tờ quảng cáo rồi xoay người đi vào tiệm áo cưới X.

Bởi vì tôi đi vào một mình nên các nhân viên phục vụ không ai chú ý đến tôi, vì họ chỉ lo chào đón các cặp tình nhân. Tôi đang muốn đi ra thì Bí Đỏ đi vào, cô ấy vỗ vào vai tôi một cái, lập tức có người lại nhiệt tình tiếp đãi chúng tôi.

Đầu tiên họ giới thiệu cho chúng tôi thực đơn rồi tới phong cảnh chụp hình, Bí Đỏ nghiêm túc lắng nghe. Có thể là do thái độ nghiêm túc của cô ấy nên nhân viên phục vụ liền giật dây chúng tôi đi bốc thăm trúng thưởng: “Mỗi đôi tình nhân vào tiệm chúng tôi đều có cơ hội bốc thăm trúng thưởng, hai người cũng thử đi.” Tôi và Bí Đỏ muốn đi ra nhưng người đó cứ nhiệt tình nói hoài không dứt.

Chúng tôi được vinh hạnh dẫn đi bốc thăm, lúc này Bí Đỏ mới phản ứng lại: “Chị ơi, chị vừa nói gì? Cặp tình nhân? Bốc thăm trúng thưởng?”

Nhân viên phục vụ cười thần bí nói: “Thật ra chỗ chúng tôi có rất nhiều cặp như hai người, luật pháp nước chúng ta không cho phép cưới nhau nhưng chụp hình cưới thì vẫn có thể mà.”

Tôi và Bí Đỏ cười lớn đi ra cửa, hai người chúng tôi ở chung với nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta hiểu lầm là đồng tính luyến ái.

Hôm đó tôi đi bệnh viện thăm dì của Cà, bà ấy bây giờ rất gầy làm tôi nhớ tới “Hoa hậu gầy” Lí Thanh Chiếu, bà ấy chỉ có gầy hơn Lí Thanh Chiếu chứ không hề thua kém.

Điều tôi không ngờ đến chính là bà ấy ở trước mặt ba của Cà nói: “Tiếu Thiên, chuyện của con và Băng Băng nên sớm tiến hành, ba bọn trẻ, ông thấy đúng không?”

Ba Cao gật đầu nói phải.

Tôi nhìn Cà, vẻ mặt cậu ấy ngượng nghịu. Tôi nhìn lại dì của Cà, bà ấy đang chờ tôi trả lời.

Đùa giỡn cũng đến mức này thôi chứ, không thể để đến ngày cuối cùng của bà ấy mới đột ngột nói chúng tôi chỉ là đang diễn kịch, lúc đó sẽ như thế nào đây.

Cà nhìn tôi, tôi lặng lẽ gật đầu một cái lúc đó cậu ấy mới nói: “Vậy dì chọn ngày đi, con và Băng Băng sẽ đính hôn trước, có được không?”

Tôi biết đính hôn chỉ là kế tạm thời.

Ra khỏi phòng bệnh, đi vào vườn hoa của bệnh viện, Cà cẩn thận nói: “Băng Băng, anh không nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này, anh nghĩ là...” Đây là lần đầu tiên cậu ấy nói xin lỗi với tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút không quen.

Lòng tôi đã sớm rối như tơ vò, cơn giận đã xông lên tới đỉnh đầu, tôi rống to: “Cậu sớm biết sẽ như vậy đúng không? Đều là kế sách của cậu phải không? Cậu biết rõ tớ không muốn gả cho cậu mà cậu còn làm vậy? Cậu rốt cuộc muốn thế nào mới bỏ qua cho tớ?”

Tôi biết là Cà vô tội, hơn nữa là tôi gật đầu rồi Cà mới nói với bà ấy nhưng bây giờ tôi chính là muốn làm thế. Tôi cảm thấy rất uất ức, mặc dù tôi không phải là không có quyền lựa chọn nhưng là người khác chọn tôi, tôi cảm thấy rất uất ức. Cà cúi đầu không nói thêm gì nữa, sắc mặt rất khó coi. Tôi biết tôi đã làm tổn thương cậu ấy nhưng lời nói ra cũng như bát nước đổ đi, không thể thu lại được. Thấy Cà buồn, lòng tôi cũng không thoải mái nhưng tôi cũng không biết an ủi cậu ấy như thế nào.

Cà đi theo sau tôi, không lên tiếng, một lúc sau cậu ấy đi tới trước mặt tôi, đặt tay lên vai tôi nói: “Băng Băng, anh biết em cảm thấy uất ức, nếu em không muốn thì chúng ta sẽ nói rõ với dì, có được không?”

Tôi thấy rõ sự bi thương trong mắt Cà. Nội tâm tôi đấu tranh rất lâu, cuối cùng tôi cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đính hôn thôi.”

Cà nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, lòng tôi đã loạn cào cào cả lên. Tất cả mọi chuyện đến thật đột ngột, Cà vốn là bạn tốt của tôi bây giờ tôi lại đính hôn với cậu ấy, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

Tôi giương mắt lên, vừa vặn nhìn thấy Triệu Ninh Ninh đang đẩy một người được băng bó trắng toát toàn thân đi tới. Lưu Thiếu Ngôn chỉ còn chừa lại hai con mắt, cho nên tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn nhưng ánh mắt kia, không phải là Lưu Thiếu Ngôn mà tôi từng quen biết, ánh mắt đó làm tôi có chút đau đớn. Là ai, đã làm hắn ra như ngày hôm này? Tôi nhìn cái chân bó thạch cao của hắn, cảm xúc lại một lần nữa bị rối loạn, nước mắt rơi xuống.

Cà đưa lưng về phía bọn họ nên không biết tôi nhìn thấy cái gì. Cậu ấy thấy tôi khóc thì sắc mặt càng thêm nặng nề. Thật ra thì cơn tức giận vừa rồi đã làm tôi nguôi ngoai, tôi cũng đã sớm hối hận về những lời nói kia. Nhìn Cà như vậy, tôi thật không đành lòng, nên bảo cậu ấy nhìn về phía sau.

Lúc đó, Triệu Ninh Ninh đã đẩy Lưu Thiếu Ngôn đi về hướng ngược lại, tôi lại ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ.

Bí Đỏ biết tôi đính hôn với Cà thì đặc biệt hưng phấn. Nhưng có thể tôi đã nhìn thấy một tia lo lắng thoáng qua trong đôi mắt của cô ấy.

“Cậu với Cà đính hôn, tớ có thể an tâm rồi.” Bí Đỏ nói xong thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Cà đã đồng ý với tôi sẽ làm tiệc đính hôn nhỏ nhưng làm sao mà có thể chứ. Lâm Quốc Đống vẫn biết chuyện, dù sao cũng là tiệc đính hôn của Cao gia Đại Thiếu Gia mà.

Tôi và Nhan Nhan đang đi trên đường, cô ấy luôn chú ý tới chiếc BMW luôn đi theo chúng tôi. Cô ấy đứng lại đang muốn chất vấn chủ xe thì Lâm Quốc Đống từ trong xe bước ra. Vẻ mặt âm trầm của anh đã làm cho mọi lời nói của Nhan Nhan bật ngược vào trong, có lẽ đây chính là cái gọi là khí thế bức người trong truyền thuyết.

“Lên xe!” Lời nói của anh ngắn gọn mà sức tích.

Tôi ngơ ngác bị anh nhét vào xe, khi xe được lái đi thì tôi mới nghe Nhan Nhan lớn tiếng gọi: “Chị Lạc.”

Lâm Quốc Đống trầm mặt, không nói một lời, đôi tay cầm chặt tay lái. Người anh tỏa ra hàn khí chết người làm tôi rét run lên. Sau đó, điện thoại của tôi reng chuông, là Nhan Nhan gọi tới, tôi đang tính nghe thì anh đã chộp lấy điện thoại của tôi, rút pin ra, ném sang một bên. Sau đó nhìn tôi chằm chằm, trong đôi mắt đó có một ngọn lửa có thể làm đuốt cho thế vận hội Olimpic.

“Anh không cho em gả cho người khác!” Lâm Quốc Đống rống lớn.

Tôi không nói lời nào, cũng không nhìn anh. Tôi cắn môi dưới, sợ mình sẽ khóc.

Anh chống tay phải, tay trái cầm chặt tay tôi, dùng sức rất mạnh, cứ như muốn bóp nát ngón tay tôi. Tôi cố gắng không kêu đau nhưng nước mắt đã chậm rãi rơi xuống. Lúc này anh mới biết là mình đã dùng lực quá lớn nên chậm rãi buông tay tôi ra, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay của tôi.

Một lúc lâu sau, anh đáng thương nói: “Băng nhi.”

Lòng tôi từ từ xiết lại, đau đến không nói nên lời.

Anh dừng xe ở dưới cây đa lớn ven đường, anh ôm tôi thật chặt, hôn lên nước mắt trên mặt tôi, bi thương nói: “Băng nhi, đừng gả cho người khác. Băng nhi…”

Lúc này, tôi nghe thấy giọng nói của Nhan Nhan ở bên ngoài xe, còn có tiếng xe cảnh sát. Tôi dùng sức đẩy Lâm Quốc Đống ra, quả nhiên, Nhan Nhan đang liều mạng vỗ mạnh vào xe anh, miệng hét lên: “Chị Lạc, đừng sợ! Lưu manh, thả chị ấy ra, mau mở cửa! Mở cửa! Chị Lạc!”

Thì ra là Nhan Nhan tưởng tôi bị bắt cóc nên vội vàng nhảy lên taxi chạy theo còn gọi điện báo cảnh sát.

Tôi xuống xe giải thích hiểu lầm với cảnh sát, Lâm Quốc Đống là bạn của tôi.

Cảnh sát đi, cà lại đến.

Cà tới ôm vai ôi, tôi đi theo cậu ấy, Cà một tay nắm tay tôi, một tay nắm tay Nhan Nhan.

Hình như tôi nghe thấy Lâm Quốc Đống gọi “Băng nhi” nhưng tôi không quay lại nhìn, cố nghĩ là mình nghe lầm.

Ba mẹ biết tôi đính hôn thì vui mừng hớn hở chạy tới. Mẹ nói, phụ nữ một khi đã ly hôn thì sẽ không thể tìm được hạnh phúc, có khi là cả đời cũng không tìm được. Bây giờ tôi lại đính hôn với người tốt như Cà, mẹ tôi đến nằm mơ cũng cười toét cả mang tai.

Có lẽ lần này, sự lo lắng tôi không lấy được chồng của ba mẹ đã tan biết nên bọn họ mới vui mừng như vậy.

Nhưng dì của Cà cũng không đợi được đến ngày đó, bà ấy đã đi rồi.

Lễ truy điệu của Cao gia, tôi đi cùng Bí Đỏ, chúng tôi cũng thấy Trần Bảo Nhi. Cô ấy mặc bộ lễ phục màu đen càng làm tôn lên nước da trắng ngần của cô ấy. Cà và Nhan Nhan không ngừng cúi đầu chào khách, tôi và Bí Đỏ đi đến trước mặt cậu ấy, cà giương mắt nhìn tôi rồi ngay lập tức dời tầm mắt đi, trên mặt cậu ấy là vẻ xa lạ chưa từng có.

Lúc hạ mộ, Nhan Nhan khóc lớn té xuống đất, Trần Bảo Nhi đứng bên cạnh đỡ cô ấy, Cà đi tới ôm lấy Nhan Nhan.



Thật lâu sau đó, tôi cũng không gặp lại Cà. Bí Đỏ nói cho tôi biết chữ ký của Cà dưới QQ là “Nếu như yêu không thể làm em hạnh phúc thì không bằng anh buông tay.” Tôi đột nhiên nhớ tới một lời nói của Trương Tiểu Nhàn: Em yêu anh, vì hạnh phúc của anh, em nguyện ý buông tha tất cả… bao gồm anh.

Lúc này Cà đột nhiên biến mất làm tôi có chút không quen.

Tôi cũng không gặp lại Lâm Quốc Đống, tôi vẫn nghi ngờ có phải ngày hôm đó anh gọi tôi là “Băng nhi” không. Tôi đi qua Thiên Thành, cũng không gặp được anh. Đúng là có duyên không phận, cùng đứng trên một nền đất nhưng không thể gặp được nhau.

Một ngày nào đó, Bí Đỏ đột nhiên gọi tôi đi uống rượu. Tôi đúng hẹn tới nơi, cô ấy đang cầm ly rượu uống, cuối cùng trong men say, cô ấy hỏi tôi “Rốt cuộc cậu có muốn Cà không?” “Cậu thật sự không cần Cà sao?”

Bây giờ tôi đang có mấy chục vạn đồng trong tay, Bí Đỏ thúc giục tôi đi mua nhà để ở, bán hoặc cho thuê. Nhưng tôi lại không thích, có cái tôi chê đắt, có cái tôi nói vị trí không tốt. Tôi cảm thấy thuê phòng ở cũng được rồi, không cần phải suy nghĩ về chuyện nhà cửa.

Tôi giặt quần áo, nấu cơm, đi dạo phố, nghiên cứu thực đơn, soi gương, nói chuyện phiếm với bạn, đi thẩm mỹ viện đi Gym với Bí Đỏ, thỉnh thoảng đi uống rượu với Bí Đỏ và Lãnh Thanh Hoa. Ngày ngày cứ bình thản trôi qua như cơn gió.

Thỉnh thoảng cũng có gặp được ai đó trong giấc mộng, trong đó rất ấm áp nhưng khi tỉnh lại, xung quanh lại lạnh lẽo, làm lòng người hiu quạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.