Hương Trà Nơi Mạt Thế

Chương 14: Tiến về sân Phú Nhuận (3)



Nhìn thấy cả biển zombie đến gần như vậy làm đôi tay Minh Triết cầm vô lăng ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt trắng bệt, hành động không còn làm theo lí trí nữa. Cả đám người ngồi sau cũng bị sự sợ hãi bủa vây, chân dính chặt với đất luôn, tay như tan ra thành nước.

“Phần ba bình rồi, các em mau lên xe.” Thầy Cảnh Huy thấy zombie đến quá gần rồi, cách bọn họ một căn nhà, quát lên với Như Trang và Minh Châu.

Nhưng lúc này thì... Bừng bừng... Bừng... Tiếng động cơ xe khởi động, ngay lúc Như Trang chuân bị mở cửa ra thì Minh Triết đã lái chiếc xe chạy đi trước rồi.

“Minh Triết...” Cô la lớn tên của hắn. Hành động này làm Như Trang chết lặng, vô cùng đau đớn khi thấy hắn lái xe bỏ cô như vậy, quyết đoán đến như vậy. Ngay lúc tưởng chừng như là thiên đàng thì lại bị hắn đạp một cú rơi xuống địa ngục tuyệt vọng. Một con zombie nữa xuất hiện đằng sau Như Trang thì bị thầy Cảnh Huy và Minh Châu liệng cái bình xăng đè nó.

Nhìn thấy cảnh này Hương Trà và Văn Trung nghĩ có lẽ hạt mầm kia sẽ lớn nhanh hơn so với dự tính rồi.

Zombie từ khắp các ngõ ngách, bốn phương tám hướng như thủy triều bao vây lại cửa hàng này, cách bọn họ chỉ còn nửa căn nhà thì Tấn Sơn quát to: “Đi vào trong.”

Như Trang còn sợ hãi trước đám zombie đông đảo thì Minh Châu nắm lấy tay kéo cô vào trong. Thầy Cảnh Huy đợi ba người vào liền đóng cửa chốt lại, nhưng một cánh tay của con zombie kịp thò vào, Tấn Sơn lập tức chặt bỏ nó đi, khóa cửa lại. Bốn người lùi ra sau, lũ zombie bên ngoài bắt đầu tông vào, thò những cánh tay ghê rợn qua khe cửa sổ.

Gào... Gào... Từng tiếng đập cửa ầm ầm, tiếng móng tay cào cửa, nhai nhai khung cửa sổ. Chẳng mấy chốc thôi cánh cửa này sẽ không giữ được nữa. Bọn họ chạy lên tầng hai. Tấn Sơn đóng cửa phòng lại, bước vô trong, lúc đi qua chỗ Hương Trà và Văn Trung thì lườm họ đầy ý vị sau đó đi tới một góc phòng.

Như Trang hai tay ôm lấy đầu gối, cúi đầu xuống như khóc như cười nói: “Ha ha, anh ta thật nhẫn tâm như vậy chứ. Bỏ tôi lại mà không chút do dự.”

Hương Trà và Văn Trung lập tức xát muối vào miệng vết thương, Văn Trung dành trước nói bằng giọng chua xót, bất lực: “Thật ra cũng chẳng trách được cậu ta, cậu ta cũng chỉ là người bình thường, cũng vì sống sót nên mới phải làm thế thôi. Như Trang, tôi rất tiếc...” vừa nói cậu vừa vỗ lưng an ủi Như Trang.

Cũng chỉ vì sống sót, cũng chĩ vì sống sót mà lại nỡ bỏ lại cô dễ dàng đến vậy sao. Như Trang cảm giác như tình cảm của mình, cậu ta dễ dàng vứt bỏ đến vậy thì vô cùng ủy khuất, bắt đầu thấy thất vọng về Minh Triết, cô khóc còn lớn hơn.

Hương Trà đưa cho Văn Trung một ánh mắt tán thưởng. Văn Trung nhe răng ranh mãnh đáp lại, mục đích đại thành.

Minh Châu:...

Mình đang thấy cái gì thế này, sao bọn họ không an ủi cô ấy mà lại còn làm cô ấy thương tâm hơn rồi. Cậu chủ đã đúng, hai người này có gì đó rất không bình thường mà.

Thấy tràng cảnh zombie phá cửa phía dưới, khuôn mặt thầy Cảnh Huy trắng bệt nhưng ánh mắt thầy lúc này lại vô cùng thong thả, như giác ngộ được tử vong sẽ không còn sợ nó nữa. Thầy nhìn đám học sinh thanh niên với ánh mắt bi thương, tiếc cho lũ trẻ dũng cảm ở lại cuối cùng, dành cho mọi người con đường sống, tiếc cho tuổi đời còn quá trẻ, chưa kịp ngắm nhìn hết thế gian mà đã...

Thầy nghẹn ngào nói: “Các em, thật xin lỗi các em, có lẽ rằng hôm nay chúng ta đều phải...”

Chưa kịp nói gì thì Tấn Sơn ôm một sợi dây thừng ra, cắt ngang lời nói của thầy: “Thầy có thấy hai chiếc moto phía bên kia không, nó vẫn còn chìa khóa, mức xăng vẫn còn đầy, chỉ cần chúng ta qua được bên kia thì sẽ sống sót.”

Thầy Cảnh Huy nhìn qua, quả thật ở đó là hai chiếc xe moto, thầy ngập ngừng nói: “Em...”

Tấn Sơn gật đầu nói: “Em đã tính hết rồi mới dám chắc ở lại đây.” Vừa nói hắn vừa quay quay quay cái móc câu trên sợi dây thừng, ném mạnh qua bên căn nhà đối diện. Thầy Cảnh Huy cũng giúp hắn ném nốt ba cái dây thừng kia. Ở dưới zombie bắt đầu chồng lên nhau để leo lên đây. Bọn họ đang chạy đua với thời gian.

Minh Châu ném cho từng người cái áo, ý bảo rằng dùng chúng như cái cáp treo mà đu qua.

Rầm... Gào gào... Tiếng cửa dưới nhà đã bị phá, bọn zombie xông lên trên. Cái cửa gỗ cỗ này sao có thể chịu được sức mạnh của chúng, bắt đầu gãy nát, lộ ra những cánh tay gớm ghiếc kia.

Tấn Sơn không chần chừ, hắn lập tức bảo mọi người cầm áo lên, treo trên bốn sợi dây thừng.

Cảnh nước sôi lửa bỏng thế này mà Văn Trung vẫn còn tâm trạng cười đùa, nói với Hương Trà: “Thật hồi hộp nha, như phim hành động Mỹ ấy.”

Rầm... Cửa phòng bị phá, zombie lũ lượt xông vào...

Gào... Gào... zombie ở dưới chồng lên đang từ từ trèo vào ban công, tới chỗ họ...

Tất cả bọn họ xuất phát cùng lúc, thả người như cáp treo rơi xuống bên kia đường. Lũ zombie chỉ cách bọn họ một xăng ti mét mà thôi, đã vồ chậm rồi, sáu người thoát trong gan tấc, thoát khỏi căn nhà đã ngập tràn zombie... Có mấy con nhảy theo nhưng đang ở lầu hai, chúng nó rớt xuống đất thì cơ thể gãy nứt, bị mất đầu nhưng vẫn đi tiếp được...

Tấn Sơn và thầy Cảnh Huy đáp xuống trước đỡ lấy Minh Châu và Như Trang. Hương Trà và Văn Trung đáp xuống sau.

Bọn zombie bắt đầu chuyển hướng qua bên đây... Gào... Gào...

Tấn Sơn và thầy Cảnh Huy khởi động xe máy, Tấn Sơn chở Minh Châu và Hương Trà, còn thầy Cảnh Huy chở Văn Trung và Như Trang. Khi lũ zombie bao vây thì bọn họ lập tức phóng đi, cán qua cả những con zombie phía trước.

Cùng lúc đó Minh Châu và Như Trang thấy có gì đó trống trải thì mới nhận ra Hương Trà và Văn Trung không có ở phía sau, lập tức la lớn: “Còn Hương Trà và bạn Văn Trung.”

“Hả.” Thầy Cảnh Huy nhìn gương chiếu hậu, thấy Hương Trà và Văn Trung còn đứng lại đó, đứng trước cơn lũ zombie kia thì trong ông sinh ra tia chần chừ, định quay xe lại thì Tấn Sơn nói: “Xin thầy hãy chạy tiếp đi, zombie quá đông rồi, không thể quay lại cứu bọn họ được.”

Không hiểu sao có một cảm giác không giải thích được hiện lên trong đầu hắn rằng, hai người bọn họ sẽ sống sót được trong biển zombie kia, mặc dù điều đó là bất khả thi, cảm giác này vô cùng kỳ lạ...

Phải, zombie đông như thủy triều thế kia, dù có quay lại cũng chỉ làm mồi cho chúng mà thôi. Thầy Cảnh Huy cắn răng, bất lực, đè nén cảm xúc của mình mà chạy đi.

Như Trang nhìn Hương Trà ở lại, nhớ lại cảnh cả hai cùng trò chuyện dưới bầu trời đêm hôm qua, bịch gà Hương Trà tốt bụng đem cho cô, cô cảm giác như mình sắp mất đi thứ gì đó, nhưng lại chẳng thể làm được gì cả, chỉ bất lực nhìn người đó biến mất.

Hương Trà, xin lỗi, xin lỗi vì trước kia đã hiểu lầm cô, xin lỗi vì đã không tốt với cô sớm, nếu như có đời sau hi vọng hai chúng ta sẽ lại là bạn... Hai giọt lệ chua xót lặng lẽ chảy xuống qua má cô.

Hương Trà và Văn Trung ở lại, xung quanh là lũ zombie đói khát, không hề có bất cứ đường nào để chạy thoát nhưng khuôn mặt họ chẳng có một chút biểu hiện của sự tuyệt vọng, ngược lại Văn Trung còn thấy hơi phấn khởi.

Cậu ta bẻ các khớp tay mình, duỗi vai hài hước nói với Hương Trà: “Này, đừng có tranh tinh thạch của tôi nha.”

Hương Trà phồng má hồng, hừ nhẹ: “Bản lĩnh ai hơn thì người đó ăn nhiều.”

Ha ha, phải rồi, bản lĩnh ai hơn thì ăn nhiều hơn thôi. Có một con zombie nhảy sổ về phía Văn Trung nhưng cậu lập tức tránh đi, bóp nát đầu nó, cầm chắc viên tinh thạch trong tay.

Bọn zombie không có vây quanh Hương Trà vì do cô cùng là "đồng loại" với nó, nên cô thoải mái chém giết chúng, hiệu suất cày tinh thạch còn nhanh hơn cả Văn Trung. Văn Trung cười trừ, không chịu thua mà gia nhập tranh đoạt với cô.

Con người trong thời gian mạt thế này có thể sợ hãi chúng nhưng Hương Trà và Văn Trung là hai lão quái đã sống qua cái thời mạt thế này rồi, với hai người đây chẳng khác gì là một mỏ vàng cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.