Hương Vị Tình Yêu - Nguyệt Dã Sơn Hồ

Chương 189



Lồng n.g.ự.c Tần Dực Trì phập phồng, anh nhếch môi cười, giọng nói cực kỳ lôi cuốn:

 

"Anh rất thoải mái."

 

Thật sự thoải mái đến mức muốn phát điên.

 

Nghe được câu trả lời như vậy, Kiều Trân lặng lẽ che mặt nóng bừng của mình, một lúc sau, cô mới dám hỏi điều đang băn khoăn trong lòng:

 

"Sao anh lại hôn giỏi như thế này chứ…"

 

Rõ ràng cả hai đều lần đầu hôn nhau như vậy, sao anh lại có thể thành thạo đến vậy.

 

Kiều Trân đột nhiên nghĩ đến điều gì, cảnh giác ngước mắt lên, nhỏ giọng hỏi: "Tần Dực Trì, có phải anh đã lén tập trước không!"

 

Tần Dực Trì bật cười, cúi người xuống: "Ngoài em ra, anh còn có thể tập với ai nữa chứ?"

 

Rõ ràng là——

 

"Anh tự học đấy."

 

Ngay khi hôn Kiều Trân, anh như thể đã được khai thông hai mạch Nhâm Đốc, lập tức hiểu ra, đầu óc chỉ nghĩ đến việc cuồng nhiệt tận hưởng.

 

Tần Dực Trì thưởng thức món ngọt ngon nhất trên đời, tâm trạng phấn khởi, anh bế Kiều Trân kiểu công chúa, đưa cô đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

 

Anh kiên nhẫn đắp chăn cho Kiều Trân, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nói: "Anh đi tắm thêm lần nữa."

 

"Hả?" Kiều Trân ngơ ngác ngẩng đầu lên.

 

Rất nhanh sau đó, cô nhận ra điều gì, rồi vùi mặt vào chăn: "Ồ."



 

Tần Dực Trì đi vào phòng tắm, không khỏi nhìn vào gương, ngắm mình trong gương.

 

Trông có vẻ xa lạ, hai tai đỏ bừng, cả người như đang chìm trong hũ mật.

 

Thân thể anh thấm đẫm hương thơm và dấu ấn của cô.

 

Mềm mại, ngọt ngào, quyến rũ.

 

Cảm giác như hôn mãi cũng không đủ.

 

Tần Dực Trì cúi đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn xuống người mình, rồi lặng lẽ mở vòi nước lạnh...

 

Đêm đen như mực, ánh sao lưa thưa, ngay cả mặt trăng cũng bị mây đen che phủ, mọi thứ đều yên tĩnh và hài hòa.

 

Hôm nay Kiều Trân rất mệt, cảm giác buồn ngủ đang kéo đến, sắp chìm vào giấc ngủ thì Tần Dực Trì từ phòng tắm bước ra, ôm chặt cô vào lòng.

 

Trên chiếc giường mềm mại, Kiều Trân yếu ớt rên rỉ một tiếng, thể hiện sự không hài lòng.

 

Tần Dực Trì tắt hết đèn, trước mắt bỗng chốc chìm vào bóng tối, anh thì thầm bên cạnh cô:

 

"Ngủ ngon nhé, Kiều Trân."

 

Kiều Trân đang quay lưng về phía anh, vùi mình trong chăn, khẽ đáp:

 

"Ngủ ngon, Tần Dực Trì."

 

Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, dường như cả thế giới đều đang say ngủ.

 

Nhưng Tần Dực Trì thì phấn khích không ngủ được.



 

Đây là lần đầu tiên cả hai ngủ chung giường, dường như khoảng cách giữa hai linh hồn cũng trở nên gần hơn.

 

Thế nhưng không lâu sau, Kiều Trân đột nhiên dịch sang bên cạnh, anh nhíu mày, lập tức cảnh giác lại gần cô.

 

"..." Kiều Trân lại dịch ra sát mép giường, anh tiếp tục tiến lại gần và ôm lấy cô.

 

Kết quả là Kiều Trân suýt rơi xuống giường.

 

Cô không còn cách nào khác, đành quay lại, chọc vào mặt Tần Dực Trì, nói như đang dỗ trẻ con: "Chúng ta ngoắc ngón tay nhé, nhưng giữ khoảng cách xa một chút được không? Em thấy hơi nóng."

 

Chủ yếu là vì Tần Dực Trì quá nóng, như một mặt trời chói chang, mỗi khi gần anh, Kiều Trân cảm giác mình sắp bốc hơi.

 

Nghe cô nói vậy, Tần Dực Trì hơi buồn bã, lặng lẽ lùi lại, chừa cho cô khoảng trống.

 

Trong chăn, hai ngón tay họ cứ thế ngoắc vào nhau một cách ngớ ngẩn.

 

Thời gian dần trôi qua, Tần Dực Trì cảm nhận được hơi thở đều đặn của Kiều Trân, cô đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

 

Khi ngủ, Kiều Trân cũng rất ngoan ngoãn, giống như một con vật nhỏ, trở mình, từng chút một lại tiến sát vào anh, không ngừng chui vào lòng anh.

 

Cô như thể coi anh là cái ổ ấm áp của mình.

 

Thật đáng yêu.

 

Cuối cùng, khóe miệng Tần Dực Trì cũng nhếch lên, anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

 

Như một chiếc vỏ sò khổng lồ, giữ viên ngọc quý bên trong mình...

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.