Hương Wishkey Trong Gió

Chương 19: C19: Vị hôn thê cả đất nước nhìn vào



Đến cuối tuần, nàng bay về Nashville. Bryan và Jess mời một bữa toàn bạn thân của họ ở Vanderbilt nên Abby cũng có mặt, còn thấy Vance ở đó nữa. Nhìn thấy chồng cũ có thể tự tin thể hiện bản thân một lần nữa trước những quan hệ tưởng chừng như đã mất, nàng thoáng ý vui mừng. Jess đứng cạnh nói:

- Anh ấy quả thực đã khá lên rất nhiều.

- Đó mới là Vance mà chị biết. – Abby nhẹ nhàng – Cũng phải cảm ơn em và Bryan đã mở rộng vòng tay nữa.

- Lúc Bryan nói với em, em cũng rất ngại.. – Jessica McNelly thở dài –.. chị bỏ qua được chứ bọn em.. bạn bè mà nghi ngờ nhau liên tục thì khó sống lắm. Nhưng mà em thấy Vance thực sự đã vì chị mà cố gắng dù hai người không còn bên nhau nữa.

- Anh ấy đã giúp Keith cầu hôn chị đấy. – Nàng nhỏ nhẹ nói.

- Thật sao? – Đôi mắt của Jessica tròn lên kinh ngạc rồi lại mừng cho nàng – Có những loại tình yêu không biết phải giải thích thế nào cho phải? Có vị đắng nhưng cũng không ít ngọt ngào. Đôi khi em nghĩ nếu em và Bryan rơi vào hoàn cảnh hai người, em cũng chỉ mong sẽ được như thế.

- Nhưng may mà chúng ta không như thế. – Bryan ôm lấy Jess. – May mắn vẫn cứ là tốt hơn.

Anh ta nhìn sang nàng hơi khó xử:

- Người tớ lỡ lời cùng..

- .. chính là Keith – Abby không đợi Bryan nói hết – Với tư cách một luật sư thì cậu sai rồi.. nhưng là một người bạn, nếu cậu không "nhỡ" ra như vậy thì có lẽ tới giờ, tớ và Keith vẫn là hai đường thẳng song song. Thế nên.. – Nàng chậm rãi –.. cảm ơn cậu.

Bryan gật gù:

- Tớ thì hi vọng cậu sẽ không làm thân chủ của tớ nữa.

Abby hiểu đây chính là lời chúc phúc của anh bạn mình. Bryan McNelly là đại diện hãng luật chuyên về ly hôn và bạo hành. Abby tìm được hạnh phúc bên Keith thì đương nhiên anh ta muốn nó kéo thật dài. Hết buổi gặp mặt, Vance lái xe chở Abby về. Hai người có vẻ bình an hơn rất nhiều.

- Cảm ơn anh. – Nàng nhẹ nhàng – Anh không biết việc anh làm có ý nghĩa thế nào với em đâu.

- Sao không biết? – Vance vui vẻ – Chúng ta đã ở bên nhau rất nhiều năm mà.

Abby nhìn anh ta:

- Ngay cả lúc tức giận nhất anh cũng luôn nói sau này dù chúng ta ở bên nhau hay không, anh cũng sẽ mong điều tốt đẹp cho em.

- Phải. – Vance xúc động – Chúng ta vẫn làm bạn chứ.

Nàng thở ra hơi ngắt quẵng, gương mặt đỏ và đôi mắt đọng nước:

- Điều đó thì sẽ không thay đổi.

Từ tình bạn đến tình yêu đã là khó. Vance và Abby muốn đi chiều ngược lại sau tất cả những tổn thương thì càng khó hơn nhưng họ vẫn làm được. Nàng tìm được hạnh phúc mới bên Keith còn anh ta thì đang dần lấy lại vẻ tự tin xưa kia. Cuộc sống rất dài. Tình yêu của họ đã rất đẹp nhưng không đi được đến cuối cùng. Vance nhìn theo bóng lưng Abby bước vào tòa nhà. Nàng chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn bên Keith.


Hắn ở nhà, kê đi kê lại đồ đạc một mình. Khi Abby mở cửa bước vào thì thấy hắn ngồi vuốt v e con gấu nhỏ của Blake. Nàng ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào vai rồi vuốt vuốt lên mũi con gấu:

- Anh cảm thấy thế nào rồi?

- Anh thấy thằng bé vẫn ở đây nhưng chỉ nhớ cách nó cười chứ cảnh tượng hôm đó.. – Keith hơi nhíu mày, không nói tiếp. Hắn dụi khẽ vào tóc nàng để thêm chút an tâm.

Nàng hôn lên môi hắn:

- Mọi thứ cứ phải dần dần, từng bước một.

* * *

Ngày hôm sau, hai người tỉnh dậy trong căn hộ gác mái ở Nashville khi nhìn thấy một bức ảnh về chiếc nhẫn trên tay nàng. Ai đó độc miệng nói giá của cái nàng đang đeo với Jackie chỉ bằng một phần mười, không nhìn cũng biết, Keith chỉ "coi trọng" nàng đế thế. Đôi mày hắn rướn lên rất cao, kinh ngạc:

- Còn có thể so như thế được sao?

Keith bất giác nhìn sang Abby, chỉ thấy một bên lông mày nàng hơi cong lên, trên khóe mắt in một dấu cười như thể thấy tin này rất thú vị. Abby đã biết nguồn gốc viên Sapphire do tự tay hắn tìm và nàng thích thế hơn là những điều phù phiếm. Tay thuận tiện bấm lên một bình luận mạng xã hội, nàng để yên cho Keith ở sau lưng nhìn:

- Không có Jackie thì chúng tôi cũng chẳng thể gặp nhau.

Điều Abby nói không giả. Nếu không phải vì nàng ghét cái gã say rượu nói Jackie "điên loạn" thì buổi đầu tiên tình cờ đó, hai người cũng chỉ bước ngang qua nhau mà thôi. Nhưng đã gặp rồi, nàng và Keith ngày chủ động xích lại gần. Chỉ chờ một nhận xét của nàng, thiên hạ tiếp tục đoán già non không ngớt.

Vì Titans thắng siêu cúp lần thứ hai, Amy Adams thưởng nóng cho tất cả tuyển thủ rồi giữ họ trước kì nghỉ để mở tiệc ăn mừng. Bà mời tất cả các đối tác của Titans trong và ngoài Nashville để cùng chung vui. Keith đi với đội từ sáng nên Abby làm tóc và nhờ một chuyên gia về cung cách ăn mặc tư vấn cho mình.

Nàng hôm nay mặc một bộ vest đi kèm giày màu trắng, cổ xẻ khá sâu, dường như không có áo trong, để lộ một vài đường cong nhạy cảm, tóc chải ngược ra phía sau, là thẳng và vuốt lại, để lộ cả hai tai. Dáng vẻ này khiến nàng trông vừa quý phái, quyền lực nhưng lại không cứng rắn, khô khan. Nó còn giúp tôn lên chiếc nhẫn đính hôn xanh dương và đôi khuyên tai Sapphire đi kèm nữa. Abby rất hài lòng, gật đầu với chuyên gia. Lần đầu tiên xuất hiện với hắn ở một sự kiện như thế này. Nàng vừa muốn hắn bất ngờ, vừa muốn bản thân không quá mờ nhạt.

Khi lái xe đưa nàng tới cửa sân Titans, Abby tự tin bước vào. Trong thang máy, nàng gặp một người không ngờ tới nhất, Jennifer Anderson. Người này lúc còn học trường luật Vanderbilt rất ít khi nói chuyện trực tiếp nhưng lại có địch ý rất khó hiểu với nàng. Họ thời con gái của cô ta là Knighton, làm luật cũng khá, còn suýt lên đến đại diện luật sư nhưng sau đó bỏ để làm người vợ mẫu mực của "đại gia" xe hạng sang George Anderson.

Abby vốn chỉ muốn gật đầu xã giao rồi đi qua nhưng Jennifer nhìn nàng một lượt từ đầu xuống chân rồi gắn mắt vào chiếc nhẫn Sapphire. Cô ta so nó với chiếc nhẫn kim cương lớn trên tay mình, cười nhàn nhạt:

- Được tuyển thủ có tiếng cầu hôn, xem ra cô ăn mặc cũng khá hơn một chút rồi. – Jennifer khoác khoác tay nhìn sang chồng như không thèm để ý đến Abby, chép miệng nói. – Nhưng mà bị người khác coi là vật thay thế, đến nhẫn đính hôn giá cũng chẳng bao nhiêu, đáng tiếc thật đấy.

- Giá trị đôi khi không ở tiền, mà ở tình cảm của anh ấy. – Nàng không phật ý trả lời.

Jennifer vẫn không từ bỏ, chỉnh quần áo cho chồng mình, như để thể hiện trước mặt nàng:

- Cũng phải. Cô học cũng được nhưng ra trường không thực hành, kiếm một người phát triển chân tay là tốt rồi. Còn người thông minh luôn biết chỗ đặt tình cảm của mình. Để tôi chọn, thì George vẫn luôn là số một. – Cô ta nhìn lên đôi mắt vui vẻ của chồng mình nhưng Abby thấy sao cũng thấy như diễn kịch.

Nàng rất thông mình nên những ý tứ xúc phạm của Jennifer trong lời vừa rồi rất rõ ràng. Cô ta muốn khoe khoang chuyện bản thân đi làm luật rất giỏi trước mặt Abby, còn dè bỉu năng lực nàng vì dù học giỏi thi qua hai bài kiểm tra sàn ở New York và Nashville thì Abby vẫn rất chật vật khi kiếm việc địa phương. Nhưng chuyện đó thì cũng thôi đi. Cô ta lôi thân phận doanh nhân của George ra để gián tiếp mắng Keith là vai u thịt bắp, không có não thì nàng sẽ không ngồi im chịu trận. Abby bình bình nói:


- Keith đúng là có một số chuyện sẽ khiến người khác thỏa mãn hơn người.

Nàng để lộ một rặng mây hồng trên mặt. Tuy rất nhẹ nhàng nhưng đây lại là một lời công kích nặng nề đến cả George và Jennifer Anderson. Abby rõ ràng đang nói đến những ngọt ngào trong chuyện giường chiếu với hắn, nhưng ý tứ mắng ngược bọn họ là chuyện quan trọng nhất giữa hai vợ chồng, chưa chắc nhà Anderson đã tốt hơn ai. George có ý giận trên mặt nhưng không muốn gây náo loạn ngay trong tiệc của Titans nên nhẹ giọng:

- Chuyện này có vẻ cô đây đã hơi bất lịch sự rồi.

- Là tôi không phải. – Nàng gật đầu nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng anh ta. Muốn bắt nạt nàng thế nào cũng được nhưng đừng hòng lôi những người nàng quan tâm vào.

George nhìn khí thế của Abby thì tránh đi, ôm lên eo Jennifer:

- Chúng ta dự tiệc đi.

- Đúng vậy. – Bà Anderson nhẹ nhàng – Không thể để những người không đáng làm cho mất hứng. Buổi tiệc hôm nay, rất quan trọng với công ty chúng ta nữa.

Abby thoáng lắc đầu. Jennifer rõ ràng là nói cho nàng nghe. Cơ mà nàng không tức giận, chỉ thấy kì lạ. Sao có người tốn công sức chỉ để nàng chú ý tới như vậy chứ?

Cửa thang máy mở ra. Các tuyển thủ chưa đến nhưng một vài con mắt vẫn đổ dồn về hướng họ. Amy Adams chủ động tiến tới. George Anderson nghĩ bà dạo này đang tìm một chiếc xe thiết kế riêng mới nên hứng thú khi nhìn thấy mình, liền chìa tay ra phía trước. Jennifer cũng trực sẵn một nụ cười xã giao. Cơ mà Amy đi thẳng qua họ, ôm lấy Abby:

- Hôm nào cũng ăn mặc thế này có phải rất rực rỡ không. – Bà hỏi nàng rồi khoác tay rất thân tình.

- Tôi chỉ thích mặc đồ thể thao, chơi golf thôi. – Abby vui đùa lại.

Amy cầm lên chiếc nhẫn của nàng, chăm chú nhìn:

- Màu sắc của viên Sapphire và góc cắt này là thiết kế riêng đúng không? – Bà trầm trồ – Dùng loại đá có ý nghĩa "khởi đầu mới" để đính hôn xem ra trọng lượng của cô trong lòng vị hôn phu cao lớn kia không nhẹ chút nào. Có thể giúp Keith Patrick bắt đầu lại cũng chỉ có mình cô thôi.

Những lời nói này rơi thẳng vào lòng Jennifer. Cô ta nhìn sang nàng, không dám thể hiện thái độ giận dữ, chỉ có chút khó hiểu. Những người sâu sắc sẽ nhìn sâu hơn những giá trị bề mặt kia. George nhận ra thái độ của Amy Adams đối với nàng không giống như của chủ đội bóng với tuyển thủ mà giống như bà tự mình quen thân với Abby hơn. Anh ta âm thầm cảm ơn. May là lúc nãy khi vợ châm chọc nàng thì anh ta không nói điều gì thất thố.

Một lúc sau, mọi người vỗ tay chào mừng những người hùng Titans vào phòng tiệc. Keith tiến bên nàng đầu tiên, biến hai người thành trung tâm của buổi tiệc. Đồng đội của hắn ai cũng muốn hỏi cách nàng đã trả lại đội trưởng đích thực cho họ, và một số bên kinh doanh muốn Keith đại diện cho mình cũng muốn tiếp cận Abby nữa. Amy để ánh hào quang tập trung quanh hai người, lúc này, mới vui vẻ hỏi George Anderson về thiết kế xe mới.

Công ty của anh ta nói cho sang thì làm phân phối, nhưng hiểu đúng thì vẫn là bán hàng. Chỉ khác là, với những quan hệ tầm cao như Amy Adams hay một số vị khách ở đây thì một năm, họ mua cả chục chiếc xe cả trong và ngoài nước thì anh ta lời rất lớn. Các tuyển thủ mua một hai cái là khách hàng thông thường, nhưng kể cả họ thì George cũng phải lo từ khâu nhập khẩu, vận chuyển quốc tế, độ chi tiết xe cá nhân và vận chuyển tới nhà dù trên núi hay dưới biển nữa. Đắc tội với họ thì còn được, chứ với Amy thì anh ta không dám.

Ngay khi George và Jennifer vẫn đang cố gây ấn tượng với Amy thì Jacob Lionelson tiến đến:

- Xem ra bà mà muốn giữ Keith Patrick ở Titans thì sau này phải nhờ đến Abby kia rồi.

- Biết sao được – Amy phấn khởi – Hai siêu cúp của Titans đều do Keith mang về. Cô ấy lại quan trọng với Tiền vệ của chúng tôi như vậy. Tôi phải lựa thôi.


- Phải. – Lionelson thở dài – Mà Abby cũng thật lạ, nếu công bố thân phận doanh nhân của mình thì có phải mấy cái tin linh tinh về đào mỏ kia hết ngay luôn sao?

- Là cô ấy không để ý. – Chủ của Titans tiếp lời – Cũng vì thế mà tôi thích Abby hơn người khác. – Như nhớ ra điều gì, bà hỏi – Còn hợp đồng của giải với bên Abby, ông kí chưa?

Jennifer Anderson tròn mắt, chen chân vào câu chuyện giữa hai vị quyền lực gần nhất giải bóng bầu dục nhà nghề kia:

- Abb.. Vị hôn thê của Keith Patrick kinh doanh với giải sao?

Jacob không biết hai người này là ai:

- Phải, tôi vừa kí hợp đồng 170 triệu USD cho mùa giải năm tới với GCon Partner của Abby. – Ông ta thoáng quay sang Amy – Ban đầu tôi nghĩ cũng chỉ là một nhà cung cấp khác nhưng vào chi tiết hợp đồng mới rõ, Abby quả thực làm lợi cho chúng ta rất nhiều. Tôi còn đang muốn hỏi bà về nền dịch vụ thanh toán mà cô ấy chào nữa. Có đoạn đó là tôi băn khoăn thôi. Hợp đồng không đã tiết kiệm cho tôi được đến hơn 65 triệu nhưng nền thanh toán đó còn giải phóng tiền mặt và quay vòng sản xuất nhanh, như thế còn đỡ chi phí lưu trữ nữa. Tôi chỉ thấy quá tốt để mà là sự thật.

- Là thật đó. – Amy cười cười – Ban đầu tôi cũng nghi vấn nhưng tham gia rồi mới thấy rõ ràng. Doanh thu của tôi không đổi, nhưng chi phí vận hành giảm 2%. Thế mới thấy cô gái đó khác biệt.

Lionelson gật gù:

- Tuổi trẻ có khác. Chúng ta đều già rồi.

George và Jennifer Anderson nghe tới đây sợ xanh mặt. Công ty nhà Anderson doanh thu một năm cũng chỉ ngót 80 triệu. Chỉ riêng một hợp đồng của Abby cũng đã 170. Họ mới chính là ếch ngồi đáy giếng. Jennifer mỉm cười, nói mình cần dấp lại phấn để tránh đi. Trong lòng cô ta có một nỗi bất cam không nhỏ nhưng không thể làm gì nàng. Jennifer nhìn mình trong gương. Tại sao từ trước đến giờ cô ta cố gắng như vậy mà vẫn thua một Abigail nhập cư đến đất nước này? Không công bằng.

Khi quay ra, cô ta thấy George cũng đã bắt chuyện với Abby thì cảm giác như gân trong mắt lằn lên rõ rệt. Thế nhưng, chồng Jennifer cảm thấy một không khí khác từ nàng. Vợ anh ta từng nói rất nhiều điều xấu về Abby nên lúc trong thang máy, George có một chút thành kiến. Thế nhưng, khi nàng không để ý chuyện lúc trước, còn vui vẻ giới thiệu cho anh ta về một số mối về vận chuyển hiệu quả thì George còn đang cân nhắc sẽ hợp tác với nàng kia.

Jennifer tiến tới. Cô ta hít một hơi rồi bày ra nụ cười chuyên nghiệp nhất của mình. Dù sao, là con dâu gia đình Anderson, cô ta cũng phải hỗ trợ doanh nghiệp của chồng mình. Abby nói sẽ để một tư vấn ở Nashville tự liên hệ với anh ta. Jennifer ác cảm với nàng nên Abby không tự mình giải quyết nhu cầu của George, cứ giao cho người khác làm thì tốt hơn.

Cả buổi sau đó, rất nhiều người đến rồi lại đi quanh hắn và nàng. Keith vui vẻ kể chuyện hắn đã tự tay lọc ra viên Sapphire trên tay nàng khi lọc đá cùng mẹ. Đúng là giá trị của nó không phải ở tầm triệu đô nhưng tấm lòng của hắn đối với nàng khiến những người xung quanh thấy ấm áp.

Cuối buổi tiệc, khi ban huấn luyện nói về mùa giải tới. Amy vẫn ríu rít với nàng như bạn thân:

- Bill ngày xưa cầu hôn tôi cũng thế đấy, tự mình đi chọn mọi thứ. Đến bây giờ cô xem, ba con của chúng tôi đều trưởng thành rồi. Cơ mà chẳng đứa nào chịu tiếp quản Titans. – Bà thở dài.

- Nhưng họ cũng đều có thành công riêng đó thôi. – Abby tiếp lời. – Tôi cũng chỉ mong sau này tôi và anh ấy có thể ở bên nhau dài lâu?

- Lúc nào, cô mang Keith đến nhà tôi đánh bóng đi. – Nhà Amy có sân golf riêng – Tôi cũng cần phải nói chuyện với tuyển thủ của mình chút chứ.

- Xì.. – Abby rất tự nhiên –.. bà vẫn muốn giữ anh ấy lại Tennessee chứ gì?

- Đương nhiên rồi. Cô biến cậu ấy thành đáng giá nhất giải. Giờ tôi phải lo giữ lấy cái máy sản xuất siêu cúp của mình chứ. Mà tôi giúp cô vụ Lionelson, cô có thể mở lời với Keith chứ. – Amy dụ dỗ.

- Không phải tôi biến, mà anh ấy trước giờ vẫn luôn vậy. Tôi chỉ đặt cược đúng cửa thôi. – Nàng đính chính.

Amy chợt nhớ ra trước đây, hồi mới kí hợp đồng và xem trận trên bốt nàng cũng đã nói đến cách cá cược:

- Tôi còn nhớ cô nói cứ mỗi lần cược gấp đôi – Bà nhíu mày – Nhưng theo cô kể thì lúc đó hai người vẫn chưa hẹn hò.

Abby hồi tưởng, rồi gật đầu:


- Ngay lúc đó, tôi đã nghĩ giữa bọn tôi chỉ là tình một đêm nên chuyện đặc cược vẫn chính là công lập.

- Giờ thì không công lập nữa? – Chủ đội Titans vẫn nói với nàng như một người bạn.

- Keith đã theo tôi đến cùng.. liệu tôi còn có thể công lập không. – Nàng trả lời rất tự nhiên, ánh mắt còn đưa về phía hắn đang nói gì trên bục.

Amy thở dài, biết đây là lời từ chối của nàng với việc nói Keith kí thêm với Titans. Cơ mà, bà vẫn nhẹ nhàng:

- Xem ra ở lại hay không là quyết định của cậu ấy rồi.. nhưng dù sao tôi vẫn muốn chúng ta là bạn. – Amy nhìn ra ánh mắt thiếu thiện ý của Jennifer hướng về phía Abby nhưng vẫn chỉ tập trung vào nàng.

- Đương nhiên rồi.

Hai người phụ nữ đam mê kinh doanh, độc lập và không dựa dẫm vào ai. Họ tất nhiên sẽ yêu quý nhau hơn người khác. Amy nhẹ nhàng hỏi:

- Cơ mà Jennifer Anderson gì đó nhìn cô như muốn nuốt sống vậy.

Nàng hơi liếc nhưng không nhìn hẳn sang:

- Cũng không bằng mấy người hâm mộ nữ đang tiếc Keith Patrick đính hôn với một phụ nữ không xấu, không đẹp như tôi đâu.

- Há.. – Amy buột miệng cười một tiếng khô khốc rồi phải xin lỗi huấn luyện đang phát biểu. Bà nhìn sang nàng lắc đầu, nhỏ giọng – Ai bảo cô cứ kín tiếng chuyện làm ăn như vậy?

Phía bên kia, những bài phát biểu đã kết thúc. Mọi người quay lại nói chuyện ồn ào. Lionelson đứng cạnh Keith:

- Hai người quả thực sẽ bổ sung cho nhau rất nhiều đấy?

- Phó chủ tịch nói vậy có ý gì không? – Hắn cẩn thận hỏi.

- Abby có thể chống lưng cho cậu nhưng mà.. – Ông ta hơi dừng lại –.. cậu bị cô ấy lôi ra làm bước đầu trong chiến lược marketing mà vẫn không giận sao?

Hắn vui vẻ. Người này quả thật rất gạo cội trong kinh doanh nên đoán ra như vậy. Keith nhìn thẳng ông ta rồi nhìn sang nàng:

- Có thể giúp được cô gái của mình thì tại sao phải giận? Nếu cô ấy độc lập đến mức cái gì cũng không nhờ tôi mới sợ hơn đó.

Jacob gật đầu, làm gì có người đàn ông nào không muốn để vợ dựa vào cơ chứ:

- Ban đầu tôi không hiểu sao cô ấy lại kiên trì nhúng một chân vào giải nhà nghề như vậy. Sau đó biết đến cậu thì nghĩ cô ấy chỉ muốn chống lưng cho người yêu thôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, một cái đầu như vậy, e rằng cả giải nhà nghề cũng chỉ là bàn đạp của Abby.

- Cái đó tôi không rõ lắm. – Ánh mắt hắn rất tự hào – Tôi chỉ biết ở bên cô ấy, tôi cảm thấy mọi thứ rất nhẹ nhàng.

Jacob Lionelson nhìn Keith vẽ một đường về phía vị hôn thê của mình. Hai vợ chồng thuận lợi thì họ sẽ còn tiến rất xa, cũng giống như ông và vợ của mình ngày xưa vậy.

Trên mạng, những lời đồn cũng như truyện "bịa như thật" về Abby vẫn rần rần nổi lên. Tin nàng nghỉ ở Đại học B cũng được sinh viên công bố. Đúng như nàng nói với Amy, mấy người hâm mộ nữ cuồng nhiệt vì hắn mở ra những lời cay độc không chỉ trích nàng từ nhan sắc đến tiền tài.

Cơ mà, đấy là những suy nghĩ của người ngoài, hắn và nàng vui vẻ về với thế giới riêng của mình. Chẳng bao lâu sau, báo đài đã hướng lực chú ý về phía khác. Năm tới có vài Tiền vệ trẻ sẽ được tuyển thêm vào giải nhà nghề. Họ mới là tâm điểm chú ý khi mùa giải đã qua đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.