Hương Wishkey Trong Gió

Chương 23: C23: Đòn đánh phía sau lưng



Keith và Abby tỉnh dậy giữa đêm. Cơ thể mềm mại của nàng cứ ngọ nguậy không yên khiến hắn cũng cảm thấy bứt rứt trong người. Hắn vẫn nhắm mắt nhưng động tác trên tay giống như một tên đói bụng. Những ngón tay dài chạm đến nơi không cần chạm rồi khẽ đi sâu vào. Abby xoay hông, rồi quàng tay ngược lại để hôn hắn. Những k1ch thích truyền từ đầu lưỡi nối thẳng xuống bên dưới. Ở bên hắn, nàng có thể quên đi tất cả.

Giữa những ngọt ngào mà cơ thể rắn chắc kia dồn hết cho nàng, Abby không hề biết ở Nashville, có người đã tìm đến Vance. Không rõ bằng cách nào nhưng một phóng viên lạ mặt không chỉ tìm hiểu được chuyện ly hôn của nàng mà còn nắm được thông tin về khối tài sản mà chồng cũ của nàng đang giữ nữa. Anh ta đương nhiên không trả lời bất cứ câu trả lời nào. Thế nhưng, ở một màn hình vẫn còn sáng trong đêm tại Philly, một ai đó vẫn chăm chỉ gõ thật nhiều.

Sáng hôm sau, nàng và Keith còn chưa tỉnh dậy thì mối quan hệ giữa họ đã bị đồn đoán thành ngoại tình và đào mỏ. Một tài khoản nạc danh, tự nhận rằng mình quen biết với nàng nói rằng Abby ban đầu cưới Vance để nhập cư và kiếm tiền ở Mỹ. Thế nhưng, vì chồng cũ nhận ra thói quen đào mỏ này, nên dần dần nàng cần tìm đến mục tiêu khác. Abby thậm chí lừa dối chồng và lợi dụng nỗi đau mất vợ của Keith để ngủ với chàng Tiền vệ nổi tiếng.

Sau này, việc ngoại tình bị phát hiện nên tài sản mới về hết tay Vance còn nàng ra đi tay trắng. Đáng sợ nhất, ảnh nàng gặp mặt với Michael Browning, một nhà cung cấp hàng hóa cho Titans ở Nashville còn bị lấy ra làm bằng chứng rằng nàng cặp với người này trước khi nhờ anh ta mà kết nối với Keith.

Lần này không chỉ Tiff khủng hoảng, mà tin nhắn liên tục bay đến điện thoại của hai người trong chế độ im lặng. Kate là người đầu tiên thở dài với hắn:

- Mẹ luôn nói là yêu người từng có quá khứ sẽ có rất nhiều phức tạp mà.

- Tớ thấy Abby rất tốt.. – Jackson gõ trong điện thoại –.. nhưng Lori cũng nói không nhìn mặt mà bắt hình dong được. Nếu cô ấy thực sự như thế này, cậu cẩn thận có được không?

Trên máy Abby, Sloane là người đầu tiên chia sẻ lại "truyện" được kể cho nàng, kèm theo một dòng tin:

- Anh nghĩ em cần cẩn thận hơn khi đi cùng với người trong giới thể thao và giải trí. Những thông tin này, dù làm chính trị hay doanh nghiệp đều không có lợi. Chúng ta không cần nổi tiếng mà cần tín nhiệm.

Không nói Linda, ngay cả Lionelson cũng nhắn nàng:

- Tôi không nghĩ việc này quá lớn nhưng tôi không mong việc cá nhân của cô làm chậm tiến độ hợp đồng.

Cơn bão lên cao trào, Vance gọi điện cho cả nàng cả hắn. Tuy vậy, cả hai vẫn đang say ngủ như thể thế giới ngoài kia hoàn toàn không liên quan gì đến họ. Đầu giờ chiều, Keith với tay lấy điện thoại xem giờ thì mới biết chuyện đã xảy ra. Hắn nhìn Abby vẫn đang cuộn chăn ngủ, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán nàng rồi nhắn một tin cho Vance:

- Tuần sau, chúng ta quầy rượu của Jerry nhé. Nhưng mà ngồi bên ngoài thôi.

- Tôi thực sự cũng có ý này – Chồng cũ của nàng nhắn lại gần như ngay lập tức.

Keith viết tờ giấy nhắn cho nàng, rồi đi tập. Abby mệt như vậy, để nàng nghỉ ngơi thêm cũng tốt. Khi hắn khởi động cùng Ed Harris, anh ta thân thiện hỏi:

- Thông tin hôm nay về Abby có vẻ không được tốt lắm nhỉ?

- Những người như chúng ta, vấn đề này sẽ luôn ảnh hưởng tới người bên cạnh. – Hắn để ý thấy Ed dùng tên chứ không còn gọi nàng là dưới ngôi "bạn gái hay vị hôn thê của Keith" thì từ tốn nói –.. nhưng rồi sẽ không sao đâu.

Ed gật đầu, Benji thở dài bên cạnh:


- Vợ tớ cũng từng bị thế. Chúng ta yêu cô gái chúng ta yêu. Thế nhưng, nếu họ không có chút ít danh tiếng thì kiểu gì cũng bị báo chí làm cho lộn tùng phèo. Bực cả mình.

Jackson đợi hai người kia chạy khỏi mới nói:

- Sáng tớ nhắn xong, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tính cách Abby sẽ không thể nào như thế. Cơ mà kể ra như tớ với Lori vẫn dễ quản lý tin đồn hơn. Cô ấy là người mẫu, quản lý quan hệ công chúng vẫn có người trợ giúp.

- Không sao đâu. – Hắn nhẹ nhàng – Đến sang tuần là lại xuôi ấy mà. Chúng ta tập trung vào trận bóng cuối tuần này trước đi.

Abby tỉnh dậy, đọc được tờ giấy nhắn của Keith đặt trên điện thoại nàng thì hơi tò mò:

- Anh ấy nói cái gì mà phải để anh ấy và Vance xử lý cơ chứ?

Khi đọc đến những đường dẫn đang lan tỏa rất nhanh trên mạng, nàng mới hơi giật mình. Abby thường không để ý đến cách thiên hạ nói xấu nàng. Cơ mà, lần này, nàng mới thể nghiệm thế nào là "lưỡi không xương nhiều đường lắt léo." Ngay cả Amy Adams cũng nhảy dựng lên:

- Cái đám đặt điều không biết ngượng miệng này, cô cũng nên xử lý sớm đi.

Nàng nghe tiếng chuông cửa, vội vã xuống mở. Linda và Tiff đợi đến nửa buổi chiều không thấy Abby trả lời thì xông thẳng đến nhà luôn:

- Tớ còn tưởng đến bọn tớ cậu cũng cho ra de luôn, không trả lời tin nhắn chứ. – Giọng Linda hơi giận dỗi.

Nàng cười cười áp cả cái màn hình đang rất rõ con số 372 tin nhắn ngay ở đầu vào mặt cô ấy:

- Giờ tớ muốn đào tin của các cậu trong cái đống này ra chắc cũng rất khó đây.

- Có lý.. – Linda thở dài, uống ly nước trong phòng khách –.. nhưng tớ cũng không muốn việc này ảnh hưởng đến danh tiếng công ty lúc chúng ta chính thức phát hành cổ phiếu công khai. Cậu tính sẽ xử lý thế nào?

- Còn thế nào nữa.. – Tiff khinh khỉnh –.. mấy cái báo đài này, tớ còn không giúp được sao?

Nhà cô ấy cũng có miếng trong thị trường truyền thông Mỹ. Bản thân Tiff cũng rất chướng mắt những người muốn xiên xẹo bạn mình ngoài kia lắm rồi. Nếu không phải Linda nói cần ý kiến của Abby trước thì Tiff có lẽ đã cầm đèn chạy trước ô tô cả buổi sáng. Nàng bật cười nhìn hai cô bạn lo cho mình. Thật ra, dù Linda có tỏ chút quan ngại về danh tiếng doanh nghiệp nhưng nàng biết cô ấy cũng không hề vội, mà muốn tôn trọng và nghe từ mình trước.

Abby bất giác nhìn về phía phòng ngủ trên lầu, nhớ đến tờ giấy nhắn của Keith và chuyện hắn nói nàng cho đi quá một chiều. Nàng thong thả nói:

- Tớ nghĩ sẽ không sao đâu.

Thấy dáng vẻ ung dung của Abby, Linda rất ngạc nhiên nhưng Tiff cẩn thận quan sát ý cười ngọt ngào trên mắt bạn mình, hơi nghiêng về phía trước trên sô pha:


- Xem ra có người chịu để người khác lo cho rồi.

Linda đuổi hình đoán ý:

- Cậu thực sự sẽ để Keith tự giải quyết sao?

- Tại các cậu nói với anh ấy tớ một chiều. – Nàng tự mình pha một ly trà nóng để uống, giọng hơi giận dỗi – Giờ tớ còn có thể làm sao được?

- Vậy chúng ta đợi đi. Keith ở trong giới thể thao lâu như vậy, cũng từng chịu tin đồn, chắc cũng có cách thôi.

Hắn thắng trận đầu mùa giải cho Eagles. Ed Harris, Jackson Bennett và Howard Knightly đều có lần về đích riêng. Thế nên, tuy mới vào nhưng Keith thực sự chứng minh khả năng lãnh đạo trên sân của mình. Ở ngoài sân, hắn và Abby cũng bắt đầu tạo những thân tình với gia đình đồng đội mới của hắn ở Philly. Đây sẽ là những người kề vai sát cánh nhất với Keith trong bóng bầu dục nhà nghề của mười năm tới.

Sang đến đầu tuần, khi những tin đồn xấu xa về Abby vẫn được tài khoản ảo kia chắp cánh thì hàng loạt ảnh hắn ngồi uống và chơi ném móng ngựa với Vance được đăng tải. Họ công khai ngồi ở quầy rượu cho khách lạ của Jerry, mặc cho người khác nghe họ hỏi thăm nhau về tình hình của nàng. Ai chứng kiến cũng cảm nhận sự chân thật trong đối thoại của hai người.

Trong thoáng chốc, gió tiếp tục đổi chiều. Nếu Abby thực sự phản bội Vance giống như lời đồn thì tại sao vị hôn phu hiện tại và chồng cũ của nàng có thể thân thiết với nhau đến thế. Thậm chí, một chuyên gia phân tích hành vi nổi tiếng trên mạng xã hội cũng quan sát một đoạn phim ngắn giữa Keith và Vance rồi chỉ ra gương mặt họ rất ít có giấu hiệu che giấu cảm xúc thật. Lúc nào họ hỏi đến những chuyện sự nghiệp cá nhân của từng người, thì hai người mới thể hiện hơi ngại với nhau một chút thôi.

* * *

Ở góc riêng của quán Shucks tại Nashville, Abby nhìn Vance, nói:

- Cảm ơn anh.

- Không cần đâu. – Anh ta mỉm cười nhìn Keith và nàng tay trong tay phía đối diện. – Anh rất mừng vì cuối cùng em cũng chịu dựa dẫm vào ai đó rồi.

Nàng đưa mắt sang hắn, đỏ mặt hạnh phúc, rồi thoáng chuyển chủ đề:

- Anh dạo này với Bryan và Jess vẫn ổn chứ?

- Bọn anh ổn. – Vance phì ra – Nhưng em không nghĩ em hỏi thăm anh nhiều như thế có người sẽ ghen sao?

- Ghen? Anh ấy.. – Abby gương mặt hắn có một nụ cười nhàn nhạt, liền hiểu ra, níu lên tay Keith lí nhí –.. Em xin lỗi. Em quả thực là không để ý.


Hơi xấu hổ, Abby kiếm cớ vào nhà vệ sinh. Vance vừa nhìn theo nàng, vừa nghe Keith hỏi:

- Xem ra ngày xưa anh ghen cũng không hẳn là không có lý do đâu nhỉ?

- Cô ấy luôn tốt với mọi người.. – Anh ta thở dài –.. tới giờ, tôi vẫn có cảm giác không thật.

- Tôi cũng có cảm giác đó. – Keith từ tốn. – Cơ mà, Abby không phải một món đồ. Nếu cô ấy muốn ở cạnh ai, thì không thế lực nào có thể kéo cô ấy đi. Thứ duy nhất ảnh hưởng đến Abby.. là cách chúng ta đối xử với cô ấy thôi.

- Anh thực sự tin như thế sao? – Chồng cũ nàng chân tình.

Keith nghĩ vài giây rồi nói:

- Tôi thật ra cũng giống anh. Người ngoài không biết nhưng Abby giỏi như vậy, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ có cảm giác tại sao cô ấy lại ở bên mình. Với những gì tôi từng trải qua, tôi lại càng sợ điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống của tôi mấy năm nay sẽ cũng nhanh như cách nó xuất hiện biến mất khỏi cuộc sống của tôi.

Vance thở dài. Câu chuyện của anh ta cũng đã từng như vậy. Abby đến nhanh như một cơn gió lành. Năm đó, anh ta chỉ có một công việc bình thường, rồi chơi nhạc vì đam mê. Chỉ một lần nhặt sách giúp cô sinh viên luật dịu dàng ấy, Vance đã có một người kiên nhẫn, muốn hiểu mình thật nhiều, cũng chẳng đòi hỏi gì khi yêu. Có lẽ vì vậy mà những ngày đầu tiên của họ, anh ta đã luôn cố gắng làm hết mình, đoán trước cả những điều Abby muốn, cố hết sức vì nàng.

Cơ mà, khi anh ta mất việc, mọi sự dịu dàng của nàng biến thành điều Vance sợ mất đi nhất. Vậy nên, trong cơn khủng hoảng, căn bệnh kia mới thực sự phát tác nhưng đúng như Keith nói Abby không phải một món đồ. Cái nàng cần là thứ tưởng như nhẹ nhàng nhưng khó hơn rất nhiều cho một người đàn ông. Nếu chỉ là kiếm tiền rồi quà cáp thì tự nàng cũng làm được nhưng cái Abby cần là tình yêu và sự tin tưởng vô điều kiện của chàng trai bên mình. Vance làm được điều đầu nhưng đánh mất điều thứ hai. Vậy nên nàng mới một đi không trở lại.

- Anh muốn làm thế nào với nỗi sợ đó? – Anh ta hỏi Keith.

- Nếu Abby đi thì tôi sợ hãi đến đâu cô ấy cũng vẫn sẽ đi.. Đã như vậy, tôi cứ chiều cô ấy hơn, nếu thực sự có một ngày những điều tốt đẹp đó qua đi thì tôi vẫn còn những kỉ niệm ngọt ngào của những ngày còn bên cô ấy..

Vance mở tròn mắt nhìn Keith. Những vệt nắng chiều in dấu trên gương mặt hơi luống tuổi. Ánh mắt này có kinh ngạc, có buồn nhưng cũng có tươi vui. Thay vì để nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng choán lấy mối quan hệ, hắn chọn gìn giữ những điều tốt đẹp khi có thể thôi. Trong một thoáng, Vance cảm thấy như anh ta chính là bài học mà Keith nhìn vào để xây tương lai với nàng. Anh ta nhìn Abby đang quay lại bàn từ phía xa, từ tốn nói:

- Cô ấy lần này cũng trưởng thành hơn trước rồi. Tôi thật sự mong hai người hạnh phúc.

Keith gật đầu. Abby cũng nhìn về phía họ. Hai người đàn ông của đời nàng có thể bình hòa đến vậy thì thiên hạ sao đồn thổi gì thêm được.

* * *

Thế nhưng, đó cũng chỉ là một nửa kế hoạch của Keith. Hắn nói chuyện với Wenhui từ sớm để truy nguồn gốc tài khoản nạc danh kia. Linda nghe chồng kể chuyện này thì thủng thẳng làm một câu:

- Không ngờ một người cả ngày hùng hục chơi bóng mà đầu óc cũng thông minh đấy chứ.

- Em lại coi thường người khác rồi đó. – Wenhui nhăn mặt – Abby là bạn em, chẳng lẽ cô ấy không cân nhắc trong việc này sao?

- Cũng không phải em coi thường Keith. – Cô ấy chép miệng – Nhưng mà đúng là em cũng hơi có ý đó thật. Abby thông minh, nhưng cũng đã chọn Vance đó thôi. Trong ba đứa, Tiff chọn ai em không quan tâm lắm vì có gia tài chống lưng. Với tuy nhìn cô ấy ngoài mặt vô tư, nhưng Tiff đặt bản thân cô ấy lên đầu nên ai mà bắt nạt được. Abby thì thông minh ở đâu không biết. Chuyện yêu thì chỉ biết hi sinh vì người khác thôi. Khiến người ta không lo không được.

Wenhui ôm eo vợ mình, trêu chọc:

- Còn em thì chọn anh vì anh đội em lên đầu hay muốn hi sinh vì anh đây?


- Không vì gì cả. – Linda tỏ thái độ hơi giận nhưng có chút đỏ mặt. – Anh muốn hiểu sao thì hiểu.

Chồng cô ấy bật cười. Thật ra đúng là Linda không coi thường Keith. Chỉ là cuộc sống của nàng so với cô ấy và Tiff thì sóng gió hơn nhiều quá. Linda lo lắng cho bạn mình thôi. Hai vợ chồng họ vui vẻ đi nấu ăn, không để ý đến địa chỉ đăng nhập của tài khoản nạc danh kia đã hiện lên trên màn hình. Nó không ở Nashville mà đến từ một trường học và khu dân cư tại Philly.

* * *

Khi hẹn Linda và Wenhui ra cà phê riêng, hắn vừa nhìn đến khu vực, mặt đã tối lại. Chỉ có một người hắn biết muốn nhúng chân vào vũng bùn này. Keith thở dài. Phoebe Shaw. Cô ta ở đây và nếu không nhầm cũng đang làm giáo viên tiểu học ở chính ngôi trường đó nữa. Hắn lục tìm trong kí ức của mình xem bản thân đã làm gì có lỗi mà cứ khi hắn vừa tìm được hạnh phúc là cô ta cắn riết không buông như vậy.

Hắn kể sơ qua cho vợ chồng Linda. Ngay lập tức, gương mặt cô ấy hiện lên mấy ý cười chế diễu. Hắn nhíu mày hỏi:

- Cô thấy có gì lạ sao?

- Anh nói Phoebe đó là bạn thân nhất ở Philly của Jackie phải không?

- Phải. – Keith thở dài như muốn ước có thể trả lời khác.

- Thân theo kiểu hai người cùng khổ hoặc cùng bình thường thì dễ. Nhưng anh nghĩ xem, Jackie lấy Tiền vệ đắt giá nhất giải nhà nghề. Ngọt ngào giữa hai người, báo chí còn thổi vống lên nữa. Còn cô ta, Phoebe, chồng li hôn chỉ được một khoản tiền chăm sóc con hàng tháng. Có thể không ghen tị không? – Cô ấy nhìn hắn – Vậy nên cô ta lấy cái mác bạn thân nhưng mục đích rất khác.

- Nhưng thế thì liên quan gì đến Abby chứ?

- Phoebe vẫn không hạnh phúc. – Wenhui vỗ vỗ vai – Cái này người châu Á chúng tôi gọi là không ăn được thì đạp đổ. Cô ta cho rằng mình xứng đáng với sự hạnh phúc và giàu có kia nhưng không chịu cố gắng để giành lấy mà chỉ thấy ai có là muốn phá bằng được.

- Vậy tôi với Abby trong mắt cô ta là mục tiêu dễ nhất rồi? Dù sao cô ta cũng vẫn còn quan hệ với nhà Eastman, chúng tôi còn qua đó nhiều nữa. – Hắn cười nhạt.

Linda và Wenhui không phản đối. Cô ấy tò mò hỏi:

- Anh thực sự không có chút nào muốn Phoebe đó phải trả giá lại cho Jackie sao?

Ánh mắt Keith thoáng buồn. Không phải hắn không muốn, chỉ là cứ động đến việc này, trái tim hắn lại thắt lên đau đớn. Nếu không phải vì muốn bảo vệ Abby, quên đi tất cả sẽ tốt hơn. Linda thấy mình đụng vào điểm yếu của đối phương, hơi ngại nên im lặng hồi lâu. Keith không biết trả lời ra sao nên chuyển chủ đề:

- Lúc nãy, cô nói bạn bè có thể thân nếu khổ như nhau nhưng Abby so với cô và Tiff ngày đó đâu hẳn là giống.

- Quan sát của anh không tệ. – Linda bật cười – Abby không giống tôi hay Tiff nhưng càng không giống những người khác. Quanh chúng tôi từng có rất nhiều người như Phoebe. Abby cũng dễ bị lẫn vào cái đám không có gì nhưng muốn sở hữu cả thiên hạ. Cô ấy lúc đó đúng là không có gì, song lại là muốn cho cả thiên hạ cơ. Nhưng mà nhờ tư tưởng và tính cách lạc quan như thế nên giờ Abby cũng rất có gì rồi.

Nụ cười trên gương mặt Keith tươi sáng hơn. Sự lạc quan và hào phóng của nàng không chỉ những người thân cận nhất như hắn, mà cả bạn bè, dẫu không thân tuyệt đối như Bryan McNelly cũng cảm nhận được. Trước khi Keith rời khỏi, Linda gọi với theo:

- Tôi từng nói với anh rằng tôi không muốn nhìn Abby phải gồng mình lên để bảo vệ một người khác nữa.. nhưng mà chuyện này.. – Cô ấy chần chừ –.. anh có thể cùng cô ấy chung tay bảo vệ hạnh phúc của hai người.

Keith không hoàn toàn hiểu lời của Linda. Chuyện của Phoebe rõ ràng là vì hắn nên nàng mới gặp phải, cô ấy lại nói về "hai người" là ý làm sao. Keith nhìn qua cửa kính, cô bạn mạnh mẽ của nàng đang nói vài chuyện vặt vãnh cùng chồng trước khi rời quán. "Hai người?" Hắn chợt nhận ra ngay từ lần đầu gặp, dù làm gì Linda cùng chồng cũng chia sẻ cùng nhau, không có cảm giác một người gánh hay tự làm chỉ để bảo vệ người kia. Hay hắn và nàng cũng có thể như thế?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.