Hương Wishkey Trong Gió

Chương 6: C6: Quán kem tình cờ



Việc đầu tiên Abby làm khi bay về là đi ăn với vợ chồng Linda. Cô bạn này của nàng vô cùng xuất sắc. Học xong Harvard, Linda được một tiền bối khóa trên tuyển vào Công ty tư vấn mới thành lập của anh ta. Trong ba năm, cô ấy làm lên đến Trưởng Quản khối Phân tích ở đó, rồi gặp chồng luôn. Công ty cũng nhân rộng lên bốn lần.

Linda sau đó quyết định làm thạc sĩ. Đến khi tốt nghiệp rồi, cô ấy được tuyển thẳng vào Tập đoàn Tư vấn Chiến lược lớn nhất nước Mỹ. Nếu không phải tuổi đời còn hơi trẻ thì cô ấy đã lên tới Đại diện hãng rồi. Abby nhiều lúc nghĩ mình may mắn vì Linda không quá máu khởi nghiệp. Còn nếu không nàng cạnh tranh sao cũng không lại. Cô ấy lại lắc đầu:. harry potter fanfic

- Không phải đâu, cậu có tầm nhìn mới làm được. Chứ tớ, tớ chỉ thích có người vẽ sẵn phần định hướng mười hai mươi năm rồi vẽ phần chiến lược thôi.

Bất kể thế nào, hai cô gái cũng vô cùng thân thiết. Linda làm tư vấn tập đoàn cũng kiếm đến hàng triệu một năm. Doanh nghiệp của Abby đang phát triển, Linda ngày càng giúp được nhiều, đặc biệt trong việc kết nối bạn mình với các đối tác tiềm năng nhất. Thế nên, hai người vừa đi ăn thả cửa hết lẩu cay rồi kem Gelato là bán đến chiến lược phát triển công ty. Chồng Linda chỉ đi làm lái xe thôi. Thả Abby về căn hộ rồi, chồng cô ấy nhẹ nhàng hỏi:

- Em và Abby thân như thế. Anh thấy chuyển hẳn sang điều hành cùng chắc cũng là một phương án tốt.

- Anh nghĩ thế thật sao? – Linda cong mắt.

- Không.. Anh thấy thế thì em sẽ rất vất vả.

- Phải. Nên em không có ý định đó đâu. – Linda gật đầu. – Em thích nhất Abby ở chỗ, chỉ cần để cửa hé một cái móng tay, là cậu ấy sẽ nhích dần vào đó, rồi mở cái rụp, nhấn cả người vào. Bao nhiêu mối quan hệ em giới thiệu cho người khác, cũng từng đấy công sức, nhưng bao nhiêu năm vẫn chỉ là xã giao. Cậu ấy thì khác. Một câu nói, mấy tháng sau ra hợp đồng.

- Ừ.. nhưng để làm được thế anh thấy cô ấy thật sự không nghỉ ngơi. Nhưng mà.. em cũng có công rất lớn cho sự phát triển của Abby, nếu chúng ta có thể mượn sức cô ấy giàu hơn một chút, anh không phản đối đâu. – Chồng Linda cười cười.

- Em cũng đâu định làm không công. – Linda vui vẻ – Mấy hôm trước, cậu ấy gửi thư bàn về quyền chọn cổ phiếu rồi. Abby luôn rất rõ ràng. Nếu thật sự cậu ấy phát hành công khai được, thì chúng ta cũng cần chuẩn bị tài chính cho những quyền chọn đó.

Đến thứ ba, nàng cuối cùng cũng xuống quán rượu quen thuộc. Đã vài tuần không thấy Abby nên Steve rất vui vẻ:

- Dạo này cô bận đến thế sao?

- Phải, bận đến mức sắp quên hương Rémy Martin rồi đó.

Steve với tay rót một ly cho nàng, ân cần hỏi:

- Vậy vẫn phải chú ý ăn uống chứ?

- Việc đó.. – Abby thở dài, chỉ tay tới hộp cơm của Steve ở trong góc khuất của quầy, thuận tiện nói –.. kể ra mà có người nấu cơm hộp để tôi mang đi thì sẽ bớt lười ăn hơn một chút.

Không hiểu đã nghĩ gì nhưng anh phục vụ quầy nhìn quanh rồi bặm môi hỏi nàng:

- Cô đã ăn tối chưa? – Thấy Abby lắc đầu, chàng trai trẻ cười rạng rỡ hơn. – Vậy ăn cùng tôi nhé.

Abby ngạc nhiên nhưng quả tình cũng hơi đói bụng. Đợi Steve hâm đồ ăn xong, nàng vui vẻ cầm dĩa, không khách khí chút nào:

- Rất khác biệt – Nàng cắn một miếng thịt bò, rồi cảm thán – Đã mềm nhưng rất giòn nữa, anh làm cách nào vậy?

Steve hào hứng kể về những thứ học được ở trường dạy nấu ăn. Nàng vừa nghe vừa nói thêm cho anh ta một số bí quyết khi nấu đồ châu Á nữa. Dù sao thì Abby cũng vừa đi làm, vừa nội chợ suốt một khoảng dài, nàng nấu ăn không tệ, gần đây chỉ không có thời gian thôi. Quán hôm nay rất ít khách, nên Abby và Steve nói chuyện phiếm khá lâu.


- Tôi có mấy món mới nhưng chỉ có Micah thử thôi. Cậu ấy thì lúc nào cũng khen nên cũng không biết đâu là thật nữa.

- Hay cậu nấu cho tôi đi. Đảm bảo tôi sẽ không nói dối – Nàng vô cùng hào hứng.

Steve thấy được cửa vào, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:

- Thứ ba nào cô cũng xuống đây. Hay tôi cứ nấu thêm một phần ăn tối nhé. Cơ mà..

- Cơ mà sao?

- Cô có lúc bận không xuống. Đồ ăn thừa tôi biết làm thế nào?

Nàng thở dài, câu hỏi này thực sự rất hợp lý:

- Báo trước cho cậu bao lâu thì kịp?

- Cả tuần.. – Steve nhíu mày, lộ ý quan tâm rõ ràng. –.. cô hay bỏ bữa như thế, hay lập một nghị quyết mới là thứ ba nào cũng ăn đầy đủ đi. Tôi nấu rồi, cô sẽ không lười ăn nữa đúng không?

Abby trầm ngâm nhìn Steve. Ánh mắt nàng hơi ướt nước. Dù chỉ là quan tâm xã giao, nhưng cảm giác này thật tốt. Nàng suy nghĩ hồi lâu, gật đầu:

- Vậy tôi hứa với cậu, thứ ba nào cũng tới.

Nàng chống tay lên cằm, gương mặt hơi nghiêng, nhìn thẳng vào Steve. Gò má thoáng ửng đỏ của nàng nhìn từ góc nào trông cũng rất dễ thương. Anh ta cảm thấy lồ ng ngực hơi nóng. Liệu có thể dùng nào để thắng được trái tim nàng, Steve chưa biết nhưng ít nhất thế này, anh ta thấy một xíu cơ hội rồi.

* * *

Ở Nashville, Keith đón ba mẹ Jackie và em gái cô ấy đến chơi vài ngày. Roger Eastman chuyển công tác đến Nashville khi Jackie đến độ tuổi trung học. Cô ấy vừa vào năm nhất cùng hắn ở Vanderbilt thì ông có cơ hội tốt hơn để trở về Philly. Thế nên, ông mang Wren và con gái nhỏ Samantha về đó. Jackie vì yêu hắn nên ở lại Tennessee.

Sammy năm nay nộp đơn đại học và cũng trúng tuyển vào Vanderbilt. Roger và Wren nhân tiện đưa con bé đi thăm trường thì cũng rẽ ngang đến chỗ hắn. Lúc Jackie còn sống, hắn vẫn luôn gần gũi với họ. Đến lúc cô ấy và Blake mất, Keith cảm thấy mình dựa dẫm tinh thần vào nhà Eastman nhiều hơn. Lúc nào về Philly, hắn ghé nhà ăn một bữa tối, sáng hôm sau, thường cùng họ đi đến thăm mộ vợ con luôn. Lần này, họ có dịp xuống Nashville, Keith cảm thấy có phần nào nhẹ nhõm.

Vừa vào đến nhà, Roger thấy đồ đạc được sắp xếp thì quay sang nhìn Keith:

- Lần trước ta đến, con vẫn để cái gì cũng lộn xộn. Lần này.. – Ông ngưng thần vài giây –.. trông như thể Jackie vẫn sẽ làm vào mỗi mùa hè vậy. Con lấy lại tinh thần là tốt rồi.

Hắn có đầu bếp chuẩn bị bữa tối đơn giản cho cả nhà. Tuy Jackie mất rồi nhưng Keith vẫn muốn thực hiện đầy đủ trách nhiệm đối với nhà Eastman. Cả bữa tối, hắn chủ yếu giành với Roger để trả tiền học cho Samantha. Wren biết hắn cần những thứ này để làm lành vết thương, nên nhỏ nhẹ khuyên chồng để Keith thêm cơ hội. Sáng hôm sau, hắn tập luyện xong thì chở họ đi thăm trường. Sammy rất hài lòng, nên nhất quyết đòi gửi thư nhập học luôn. Vanderbilt rất tốt nên Roger không chần chừ, chỉ xoa đầu con gái nói:

- Quyết sớm cũng được, còn phải tìm chỗ ở cho con nữa.

Wren thấy con rể ở một mình, tâm lý cũng sẽ khó ổn nên, trầm tư một lúc mới hỏi hắn:

- Chúng ta ở xa nên Sammy ở đây một mình không yên tâm lắm. Nó cũng nghịch ngợm nữa. Ta tính nếu có thể để con bé ở nhà con thì con cũng giám sát tốt hơn.


Cả Roger và hắn đều đứng hình trước đề nghị này. Hầu hết người đi học đại học ở Mỹ đều có phần muốn tự do khỏi quản thúc của gia đình. Wren nói như thế chẳng phải vẫn muốn hắn theo dõi Sammy hộ bà sao? Roger có một mối lo khác, Sammy dù sao cũng là con gái, ở chung nhà, một nam một nữ có ổn không? Nếu Jackie còn sống, Samantha ở đây chắc chắn sẽ chị em hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng bây giờ, vợ ông nói thế, Roger thật chẳng biết cứu vãn thế nào.

Keith vẫn muốn có trách nhiệm với gia đình vợ nên hít một hơi thật sâu, nói:

- Cái này chắc phải hỏi ý kiến Sammy. Nhưng hai người yên tâm, dù con bé không ở nhà con thì con cũng sẽ hỏi thăm thường xuyên thôi ạ.

Kì thực Keith vẫn mong rằng cô bé sẽ không đồng ý. Hắn rất sợ ở một mình nhưng càng sợ người khác nhìn thấy mình ở thời điểm yếu đuối nhất. Sau khi Jackie và Blake đi, hắn ở một mình trong nỗi nhung nhớ cũng thành một thói quen. Giờ có thêm người bên cạnh, những việc như uống rượu giữa đêm, hắn cũng phải thu gọn vào một chút.

Cơ mà, Sammy không cần nghĩ, đồng ý luôn. Ánh mắt cô gái mười tám nhìn sang hắn có chút khác lạ. Ba mẹ Jackie và hắn thống nhất để cô bé chuyển đến vào cuối tháng bảy để làm quen với Nashville. Vì Sammy kiên quyết muốn khám phá thêm, nên nhà Eastman để cô bé lại với hắn rồi bay về Philly trước. Trên máy bay, Roger chép miệng với vợ:

- Anh thật vẫn không muốn Samantha chuyển đến cùng Keith đâu. Thằng bé cũng cần không gian để vượt qua chuyện cũ. Nhỡ nó có người mình muốn mà Sammy ở đó thì không tiện chút nào.

- Anh thấy mấy năm rồi mà Keith có ai không? – Wren hỏi ngược Roger – Em thấy thằng bé ở một mình cũng tội. Nó vẫn còn nhớ Jackie. Để Sammy ở đó, hai đứa chăm sóc nhau không phải được rồi sao?

Roger ngẫm nghĩ một hồi, hỏi tiếp:

- Em không phải có ý muốn để Sammy thế chỗ Jackie đấy chứ? Keith dù sao cũng làm cho gia đình ta rất nhiều việc rồi. Như thế thực sự quá tham lam.

- Anh nói cái gì vậy? – Giọng Wren có chút bực, nhưng hít một hơi thật sâu mới nói – Thật ra em không có tham sự trợ giúp của Keith, nhưng mấy năm nay rồi nó không có ai. Với Jackie, thằng bé là người chồng tốt không để đâu cho hết. Em chỉ thấy nếu Keith chọn Sammy thì cũng một việc tốt cho cả hai.

Roger gật đầu. Thật ra vợ ông nói cũng có lý. Nếu Keith có thể đối đãi với Sammy được như hắn thương Jackie lúc trước, ông không có gì để phàn nàn. Điều ông sợ.. Roger thở dài.. Nếu Sammy chỉ là vật thế chân cho Jackie, thì con gái thứ hai của ông cũng sẽ rất tội nghiệp. Ông nhìn sang Wren. Bà chắc cũng chưa nghĩ đến điều này. Thôi thì việc đến đâu hay đến đó đã. Chắc gì hai đứa đã yêu nhau mà ông phải nhảy cẫng lên sớm vậy.

Tiễn nhà Eastman đi rồi, Keith hỏi Sammy muốn chơi ở đâu trước. Cô bé vui vẻ nhắc đến một vài chỗ rồi tựa vào lưng ghế, cảm nhận tiếng ga xe vút đi. Thật ra, Sammy ngưỡng mộ hắn từ rất lâu rồi. Trước đây, cô bé chỉ nhìn cách Keith đối xử với chị mình mà mong ước một ngày nào đó sẽ có người chăm sóc mình như thế. Đến Jackie đi, Samantha càng nhìn thấy tình yêu và sự đau khổ rõ ràng trong mắt hắn. Được một người yêu đến như thì còn gì bằng.

Thêm nữa, Samantha rất tiếc thương chị mình nhưng luôn cố tỏ ra mạnh mẽ trước ba mẹ. Nỗi thống khổ đó, bằng cách này hay cách khác, Keith dường như là người duy nhất hiểu ra. Thế nên, cô bé cảm thấy sự đồng điệu rõ ràng giữa hai người. Jackie qua đời đã lâu, Keith cũng cần một người chăm sóc chứ.

Khi nộp đơn đại học, Sammy trúng cả Đại học bang Pennsylvania và Vanderbilt. Vốn Roger và Wren đều muốn lựa chọn trước, do trường chỉ cách nhà có hai mươi phút thôi. Cơ mà, Sammy muốn Vanderbilt. Ít ra cô bé sẽ gần hắn hơn một chút.

Keith không biết đến những suy nghĩ của Sammy, chỉ kiên trì muốn chăm sóc cô bé như trách nhiệm của một người anh đối với em gái. Hắn đã rất yêu Jackie. Tới bây giờ tình yêu đó vẫn còn rất mãnh liệt. Thế nên, gia đình cô ấy cũng là gia đình hắn, Keith nhất định sẽ chăm sóc cẩn thận. Chỉ có điều hắn không biết, những cử chỉ quan tâm của hắn rất nhanh trong biến thành ngọt ngào trong trái tim thiếu nữ của Samantha bé nhỏ.

Mấy ngày sau, hắn tự mình đưa em vợ về Philly. Như thường lệ, hắn mua một bó hoa đặt lên mộ của Jackie và Blake rồi ngồi đó tâm sự:

- Em và con chắc sống rất tốt phải không? Sammy năm nay cũng học đại học rồi đấy. Cái dáng vẻ loi choi của con bé rất giống em hồi mình mới vào trường. Roger và Wren dặn anh phải trông nó cẩn thận nhưng mà anh chỉ sợ là không mấy mà Sammy cũng giống em ngày đó, ngoài anh ra còn bao nhiêu cái đuôi. Anh quản chắc cũng không hết được. – Keith hít một hơi thật sâu, nhặt những chiếc lá xung quanh mộ. – Nhưng mà em yên tâm, anh chắc chắn sẽ cố. Đến khi mình gặp lại, em sẽ rất tự hào.

Đôi mắt hắn ngấn nước, hắn không hiểu tại sao cuộc sống lại bất công đến vậy. Jackie đẹp đẽ và luôn làm rất nhiều việc tốt. Thế nhưng, cô ấy bị cướp đi khỏi hắn quá sớm rồi. Một cơn gió thoảng qua nơi hắn đứng. Keith nhắm mắt. Không hiểu sao, hắn cảm thấy như có lời thì thầm và cái ôm của Jackie vậy.

Tối hôm đó, hắn vẫn đặt căn hộ gác mái mà cô ấy thích, rồi đội mũ lưỡi chai cùng mũ áo, đi bộ xuống quầy rượu nhỏ. Vừa đến cửa, một giọng nói quen thuộc đập vào tai hắn. Abby đang vừa gắp đồ ăn vừa tán gẫu cùng Steve. Keith nhíu mày. Hôm nay không phải thứ ba, nàng ở đây làm gì. Đã lâu lắm không thấy Keith tới, Steve hơi ngạc nhiên nhưng vẫn như thường lệ, không hỏi mà rót một ly MaCallan đẩy về phía hắn.

Keith yên lặng, giả bộ chìm vào thế giới riêng của mình. Bọn họ là người qua đường nên giữ như thế vẫn hợp hơn. Ở góc kia của quầy, Abby cũng chỉ nhìn hắn như một vị khách khác. Lực chú ý của nàng đặt nhiều hơn lên người Steve:


- Sợi mì này không đủ dai. – Nàng cằn nhằn về món miến mà hôm nay Steve nấu – Cậu vội đi làm nên luộc chứ không ngâm sợi đúng không.

- Sao cô biết hay vậy? – Steve gãi đầu, trông có vẻ tội lỗi.

- Vì bình thường miến trộn sẽ phải làm riêng từng nguyên liệu rồi trộn lại. Miến nóng nên những nguyên liệu khác nấu vừa chín lúc đổ vào thì thành chín quá rồi. – Abby nhìn món miến nuối tiếc – Thật là.. đồ châu Á, cậu không dùng lửa thay thời gian được. Kiên nhẫn hơn chút đi.

Steve trùng mắt, tưởng nàng hôm nay sẽ không ngon miệng thì Abby húp sùm sụp. Chàng phục vụ quầy rượu kiêm đầu bếp cơm hộp của nàng bật cười hỏi:

- Cô chê thậm tệ xong vẫn có khẩu vị thế sao?

- Tôi thích ăn miến mà. – Nàng vui vẻ – Những món này ngày bé tôi còn chẳng có mà ăn.. Ở nhà tôi ngày xưa, đậu phụ là rẻ nhất. Cuối tháng mà thấy đậu phụ là nhà hết tiền rồi đó.

- Đến thế sao, nhưng tôi thấy cô cũng rất thích ăn đậu phụ.

- Phải. – Ánh mắt nàng hồi tưởng đến ngày xưa – Nhà không có tiền nhưng mẹ chưa bao giờ để tôi đói, nấu món gì cũng rất ngon.

Abby ăn xong thì bỏ lại một ít tiền boa rồi về mất. Steve dọn đồ đi, gương mặt tràn đầy ý cười nhưng hắn để ý thấy nàng hôm nay hoàn toàn không đụng đến Scotch. Keith trầm giọng hỏi:

- Abby mất hứng với Rémy Martin rồi sao?

Steve vừa xếp cốc vào máy rửa vừa lắc đầu:

- Anh đến không đúng ngày rồi. Cô ấy vẫn chỉ uống rượu vào thứ ba. Dạo này tôi kéo được cô ấy làm chuột bạch cho mấy công thức nấu ăn mới thôi.

Anh phục vụ rất tự hào. Gần đây, mỗi tuần, nàng xuống đây tận ba buổi. Steve vui vẻ nên nói thêm:

- Vào hè rồi, sinh viên nghỉ nên Abby cũng rảnh rang hơn. Tôi cũng không cần phải đợi thứ ba mới gặp cô ấy nữa.

Nhận ra cảm tình thay đổi trên gương mặt của anh phục vụ trẻ, Keith nhấp thêm ngụm rượu trong ly. MaCallan bình thường vẫn có vị tiêu cay với quế, sao hôm nay cảm nhận này sau mũi còn rõ hơn vậy nhỉ? Hắn uống cạn ly rượu rất nhanh. Có lẽ, đi dạo một chút đối gió sẽ tốt hơn. Lần đầu tiên thấy vị khách quen thuộc bỏ đi nhanh đến thế, Steve gãi gãi sau đầu:

- Mình đã làm gì sai sao? – Anh ta nhìn tiền boa trên quầy vẫn rất nhiều, lắc lắc đầu – Chắc hôm nay Keith Patrick có việc gì đó bận.

Hắn cũng không rõ tâm trạng mình, rảo bước nhanh trên phố. Vì đội mũ kín nên tầm nhìn của hắn không quá rộng. Ai đó bước nhanh ra từ một quán khiến hắn đâm thẳng vào.

Lạnh.

Có cái gì đó bắn lên mặt hắn lạnh buốt. Hắn đưa tay bỏ mũ, gạt đi viên kem đang dính đầy mắt. Người trước mặt có vẻ ngã hơi đau. Hắn nhìn rõ là một cô gái nên vội vã chùi tay vào quần rồi đỡ dậy:

- Xin lỗi.. Tại tôi không nhìn rõ đường. – Hắn nhìn sau vết rách trên chiếc quần tất của người trước mặt. Hình như cô ấy bị chảy máu.

Keith thở dài. Nếu thực sự phải lộ mặt thì lại phiền to rồi. Thế nhưng cô gái vừa đâm vào hắn cũng nhận lỗi:

- Là tại tôi mua kem xong cứ tung tẩy xông thẳng ra cửa chẳng nhìn ai đó chứ.

Giọng nói này. Hắn như thoáng rùng mình. Đến khi Abby thực sự ngẩng đầu trước mặt thì sự kinh ngạc trong mắt hắn và nàng đều không phủ nhận được. Bốn mắt nhìn nhau. Keith tự nhủ mình không quá quan tâm nhưng dù sao cũng tại hắn nên nàng mới bị rách một mảng gối. Hắn lúng búng mở miệng:

- Không biết tại ai, nhưng phải sát trùng vết thương kia đã.


Abby thuê căn hộ ở ngay phía trên tiệm kem, nên hắn đỡ nàng về đó. Hắn nhìn quanh. Nơi nàng là một mặt sàng mở rất rộng, có bếp đảo và sô pha đơn giản. Phòng ngủ cũng mở, chỉ có ba bậc ngăn để lên đó. Góc làm việc lại được bố trí như một bàn họp, có cửa sổ trời chiếu thẳng vào giá sách. Đơn giản, hài hòa, và.. rất ấm cúng. Đặc biệt, căn hộ này còn một góc kính nhô ra, có vẻ như nàng trồng rất nhiều cây hoa ở đó. Abby nhìn ánh mắt quan sát của hắn, vui vẻ hỏi:

- Nhỏ hơn nhà anh nhiều phải không?

- Cô thấy vẫn đầy đủ không gian sống là được mà. – Hắn lịch sự đáp. – Nhà cô chứ đâu phải nhà tôi.

Nàng gật đầu:

- Lúc mới chuyển đến đây tôi cũng cân nhắc mua nhà vườn cho rộng hay thuê căn hộ thôi. Nhưng tôi có một mình nên rộng quá sẽ thấy rất cô đơn.

Abby giấu đi ánh mắt hơi nhiều xúc cảm của mình. Hắn nghe vậy trái tim dừng một nhịp. Nhà của hắn từ khi Jackie và Blake không còn cũng vô cùng trống trải. Hít một hơi, Keith chuyển hướng hỏi nàng:

- Cô để đồ chữa thương ở đâu. Tôi đi lấy giùm cho.

- Đàng kia kìa. – Nàng chỉ vào một rổ đồ gần giá sách.

Keith tìm được rất nhanh. Hắn lấy kéo cắt phần tất dưới gối nàng xuống. Nàng bật cười:

- Tôi tự làm được mà.

Nói rồi, Abby với tay kéo hộp đồ lại gần, đợi Keith giãn ra, nàng sát trùng rồi băng kín nó lại. Hắn thoáng mỉm cười. Nếu là bất cứ cô gái nào khác thấy một anh chàng đẹp trai khẩn trương như vậy thì sẽ mặc đó mà hưởng thụ thôi. Nàng đúng thật là.. Vừa tự chữa thương, Abby vừa chỉ cho hắn nhà tắm để lấy khăn, rửa mặt và lau lại quần áo. Khi hắn bước ra thì nàng vẫn đang tần ngần ngắm vết thương, như thể đang suy tư gì đó. Keith nhẹ giọng:

- Vẫn còn đau sao?

Nàng giật mình, khẽ lắc đầu, cười thật tươi:

- Tôi từ nhỏ đã chạy nhảy và hay ngã. Vết thương đâu có đáng gì. Chỉ là.. – Nàng nhìn ra ánh đèn dưới phố, miệng hơi chu ra, lông mày thoáng vẽ một nét buồn – Tôi vẫn còn đang tiếc cây kem đó.

Hắn phì cả ra:

- Để tôi chạy xuống, mua đền cô là được.

Abby trở nên thực sự vui vẻ. Nàng dặn hắn nhất định phải là Gelato vị "phở." Keith nghe thấy thì đã muốn nôn nhưng hắn nhận lời rồi, biết làm sao được. Hắn xuống nhà rồi tiện tay mua một viên vị bạc hà cho bản thân luôn. Khi hắn đưa cây kem cho nàng thì gương mặt Abby sáng bừng lên. Hắn không nhịn được, cười nhiều hơn thường ngày:

- Cô thực sự thích hương vị đó sao? – Keith vẫn chun mũi về cái Gelato "phở" đó.

- Anh thử xem.. – Nàng chìa cây kem ra nhưng hắn lắc đầu. Abby khiêu khích nói tiếp – Đến Scotch vị đất trồng cây mà anh uống còn thấy ngon, nhưng giờ kem thì không dám thử sao?

Hắn hồi thần nhớ đến cuộc đối thoại của họ về chai Glenfarclas, chép miệng. Thôi thì xem thế nào vậy. Khi hắn nếm được thì thực sự rất kinh ngạc:

- Tôi không nghĩ nó sẽ có vị như thế.

Vẻ mặt Abby thoáng tự hào:

- Gelato mà.. Anh phải anh kem nhiều mới biết.

Hai người đổi kem cho nhau ăn. Khi Keith đưa tay gạt vệt kem trên mép nàng, ánh mắt Abby trở nên rất mơ màng. Một ly MaCallan chắc chắn không thể khiến hắn say nhưng đôi môi mở hé kia. Gương mặt hai người đã ghé sát nhau, những hơi thở nóng ấm. Môi hắn bấm nhẹ lên góc miệng Abby. Khi nàng đáp trả, những làn môi mềm mại dần dần được tách ra. Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, ngay cả vị Gelato lúc trước cũng lan tỏa dịu dàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.