Hương Wishkey Trong Gió

Chương 7: C7: Keith và abby



Keith và Abby ngồi cạnh nhau trên sô pha. Cả hai đều không biết phải nói gì. Họ không say, nhưng nụ hôn vừa rồi cảm nhận quá rõ ràng. Nó không một chiều từ nàng hay từ hắn.

Keith không muốn bỏ đi. Hắn tự kiểm điểm bản thân mình. Hắn thích nàng ư? Có lẽ không phải. Trong lòng hắn vẫn chỉ có Jackie. Nhưng không thế thì tại sao chứ? Mỗi lần bọn họ gặp nhau đều là rất tình cờ và đi qua rồi thì không nhớ đến. Hơn nữa, cho dù có đi bước nữa thì hắn cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ hẹn hò người đã ly hôn. Thế nhưng, nụ hôn vời nàng không chỉ khiến Keith thực sự thoải mái, mà còn kích động những h@m muốn mà rất lâu rồi hắn đã bỏ quên.

Abby cũng không thể ngừng suy nghĩ. Từ sau kết thúc cuộc hôn nhân với Vance, nàng đã tự nhủ sẽ đạt bản thân mình lên trước. Vì vẫn còn tổn thương, nên nàng không mở lòng đón nhận bất cứ ai. Người tốt với nàng thì nàng tử tế lại. Ngay cả khi Sloane có ý, nàng cũng liên tục gạt đi.

Cơ mà, Keith.. nếu không phải vì Vance rất hâm mộ thì hắn với nàng, hắn cũng không khác gì một con số trên bảng tính bóng ảo. Thế nhưng, chỉ hai lần gặp, chuyện gì đã thay đổi trong nàng vậy? Sau Vance, nàng chỉ tìm muốn một người có thể toàn tâm toàn ý vì mình. Abby cạn kiệt năng lượng rồi. Keith yêu người vợ đã mất nhiều đến thế, cho dù họ có tiến tới, nàng cũng không thể có một vị trí nào.

Abby mở miệng nói, thấy đối phương gần như đồng thanh với mình:

- Tôi không sẵn sàng cho một mối quan hệ.

Hai người nhìn sang nhau. Trong ánh mắt có kinh ngạc nhưng càng nhiều là một vệt buồn không rõ ý. Abby và Keith lao vào nhau lần nữa. Nếu cả hai đều thực sự không muốn một mối quan hệ thì họ đâu cần biết tại sao họ cảm thấy như bây giờ. Chỉ cho một đêm bớt cô đơn thôi, đâu có gì là đặc biệt.

Từng nhịp từng nhịp. Con ngươi hắn tối đen, đôi mắt nàng mơ hồ. Khi chúng chạm đến nhau, họ dường như có thể quên đi tất cả.

* * *

Abby tỉnh lại trong tiếng chuông điện thoại réo rắt:

- Cậu đang ở đâu vậy? Hẹn tớ ăn sáng mà chuồn đâu mất rồi?

Nàng nhìn đồng hồ tá hỏa:

- Chết.. chết rồi.. Tớ xin lỗi.. Tớ không biết tớ ngủ quá thế. – Đã tám rưỡi, mà vốn hôm nay, nàng định gặp Linda từ tám giờ để ngay sau đó họp với Colton Sovine, chủ chuỗi bán lẻ đứng thứ ba về doanh thu tại Mỹ

Linda bật cười. Cô ấy biết nàng chẳng bao giờ vô trách nhiệm. Có lẽ hôm qua, nàng mệt quá mà thôi:

- Cậu quá sức rồi đấy, nên giãn lịch ra một chút để cân bằng. Cố quá là quá cố, biết không? – Linda không nhịn được trêu chọc – Nếu không phải biết cậu thì tớ đã nghĩ đêm qua cậu bị anh nào hành mệt quá, sang nay khỏi dậy luôn.

Abby đỏ mặt. Thật ra chuyện đúng là như vậy thế nhưng nàng không cách nào nói với bạn mình. Nàng để loa ngoài, vừa nói chuyện công việc với Linda vừa đánh răng thay đồ, rồi nốc một viên tránh thai khẩn cấp. Abby xuống nhà thì Linda cũng đến cửa:

- Nhất cậu nhé, phí tư vấn của tớ là 1, 500 đô một giờ. Tớ giành hẳn nửa giờ chỉ để đi bộ xách đồ ăn cho cậu.

Nàng cười trừ nịnh hót. Tiếp theo đó, hai người có thể bắt tàu điện đi họp rồi.

* * *

Phía bên này, Keith đang chuẩn bị bay về Nashville. Tối hôm qua, hắn đã ngủ một mạch đến gần sáng, không một chút mộng mị nào. Khi hắn mở mắt, cô trong lòng vẫn đang gối đầu lên vai Keith ngủ rất say. Trong ánh sáng lờ mờ, hắn cảm giác như đôi lông mày kia đang nhíu vào hơi chặt. Gương mặt của Abby trong tất cả những lần hắn trực tiếp gặp nàng đều là vui vẻ, ngang ngạnh và tự tin. Nét mắt này, Keith thoáng nhìn qua một lần khi thấy Abby ăn trưa với Vance ở Shucks.

Hắn không rõ tại sao bản thân cũng cảm thấy đau lòng, khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên giữa trán nàng. Đôi lông mày giãn ra, Keith nhếch miệng nở một nụ cười. Rất nhanh chóng, đôi mắt hắn mở tròn ra kinh ngạc trước chính phản ứng của mình. Keith yêu Jackie, sao hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm khi an ủi một người con gái khác?


Hắn nhẹ nhàng nhấc đầu Abby khỏi người, mặc quần áo, không để lại số điện và nhanh chóng rời khỏi căn hộ của nàng. Tới tận khi ngồi yên vị trong khoang hạng nhất, hắn mới mở chiếc vòng cổ có hình của Jackie ra, nói thầm trong đầu:

- Em sẽ tha thứ cho anh lần này chứ? – Dù không cảm nhận được nụ cười của Jackie, Keith vẫn nở một nụ cười buồn. – Anh rất nhớ em.

Keith đóng chiếc vòng cổ lại. Thời gian tới, hắn cần luyện tập nhiều hơn. Sammy vào kì, mùa giải cũng đến. Nếu hắn thực sự vẫn còn muốn chơi bóng bầu dục, thì hắn không thể buông thả thành tích bản thân như mấy năm vừa rồi nữa.

* * *

Giữa tháng bảy, Samantha chuyển đến nhà hắn. Keith đã cẩn thận chuẩn bị rất nhiều thứ, từ giường đến góc riêng để học trong thư viện tại nhà. Roger và Wren không phải lo lắng một thứ gì, còn con gái nhỏ của họ thì vô cùng cảm động.

Thế nhưng, sự nghiệp thì Keith không quá hài lòng. Sau một hồi bàn luận, ban huấn luyện vẫn quyết định cho Mike Crawford chơi chính trước. Hắn không trách được ai, với phong độ và thành tích từ sau chuyện của vợ con thì chỉ người điên mới tin được hắn hoàn toàn.

Keith về nhà sau một ngày mệt mỏi. Thấy Sammy đã nấu xong bữa tối, hắn nhíu mày:

- Đầu bếp hôm nay không tới sao?

- Là em để đầu bếp về. Em thấy tự mình nấu tốt hơn. – Ánh mắt cô bé sáng lên hào hứng.

Hắn không tiện từ chối nên ngồi xuống ăn. Khẩu vị tuy không quá hợp nhưng Keith vẫn tiện miệng khen:

- Rất ngon, Sammy, nhưng mà vào kì, em sẽ phải tập trung học hơn nên những thứ này không nên quan tâm quá.

Cô bé cảm động trước sự quan tâm của hắn, nhưng Keith chỉ nhìn quanh, thấy đồ đạc được sắp xếp hơi khác. Xong bữa tối, hắn cùng Sammy dọn bát vào máy, chuyển lại vị trí một số thứ rồi quay thẳng vào phòng. Cô em vợ thấy tâm trạng hắn không được tốt, bặm lên môi. Keith có lẽ cũng giống cô bé, vẫn còn nhớ thương Jackie rất nhiều. Phải làm thế nào thì họ mới có thể cùng vượt qua quá khứ đau thương đó đây.

* * *

Qua mùa hè, Sloane rất bận với kiện tụng nhưng có chút thời gian rảnh nào là đều giành cho Abby. Nàng cởi mở hơn với anh bạn đồng học cũ. Đến lúc anh ta mời nàng đi du thuyền riêng ở Carribean, Abby cũng không từ chối nữa. Hai người cũng hôn, cũng nắm tay, nhưng Sloane để ý thấy nàng không muốn nhiều hơn thế nên lịch sự cho nàng khoảng cách. Abby cảm nhận rõ sự tôn trọng này.

Steve sau một hồi nấu ăn cho nàng thì bị nàng xúi bẩy mở một dịch vụ lên kế hoạch dinh dưỡng cho các gia đình thu nhập cao và sự kiện từ cá nhân đến tổ chức. Chàng trai trẻ nghỉ hẳn quán rượu trong khách sạn để chuẩn bị cho việc khởi nghiệp này.

Nàng trả lương để anh ta đến nấu cơm. Thế nên ngày ba bữa, Abby ăn uống đều đặn hơn hẳn. Thi thoảng, Steve cũng kiếm cớ ở lại ngồi cùng nàng. Nàng sửa cho anh ta rất những bước còn chưa rõ trong kế hoạch kinh doanh. Còn chàng trai trẻ nghe nàng ngồi than vãn về những việc hành chính chậm chạp ở Đại học B. Sau đó, anh chàng đầu bếp của nàng tiếp tục kể truyện cười để giúp Abby bớt căng thẳng nữa.

Chuyện làm ăn của Abby cũng rất thuận lợi. Hàng hóa GCon Partner sau một mùa hè đã bắt đầu được sử dụng bởi Titans. Amy Adams hài lòng nên mời nàng lên khán phòng cho chủ câu lạc bộ để xem trận đầu mùa. Mike Crawford lãnh đạo hàng công rất tốt. Titans thắng áp đảo ngay nửa trận đầu. Amy hài lòng nói với nàng:

- Xem ra, cô quả thật là bùa may mắn. Tuyển thủ vừa dùng đồ mới, đã thắng đến thế này rồi.

Abby mỉm cười:

- Thật ra trước đây tôi rất ít xem giải nhà nghề. Chủ yếu xem chỉ số để chơi bóng ảo thôi. Được xem từ góc rõ nhất sân, quả thật là trải nghiệm rất khác.


- Cô cũng chơi Fantasy Football sao? – Bà chủ lớn bỏ qua lời khen xã giao của nàng nhưng vẫn rất hào hứng – Vậy danh sách của cô chắc chắn có Mike rồi.

- Thật ra.. – Nàng hơi suy tư, rồi không hiểu sao quyết định nói thật lòng –.. nếu nhìn chỉ số thì lựa chọn của tôi là Keith Patrick.

- Cậu ta.. – Amy thở dài –.. trước đây rất tốt nhưng mấy năm rồi, tôi thấy ban huấn luyện cũng có lý do của họ.

Nàng gật đầu:

- Amy, bà là chủ câu lạc bộ nên biết rõ hơn tôi. Tôi chỉ nhìn từ góc của dân làm ăn mà thôi. Hầu hết quyết định của tôi là đánh bạc nhưng dài hạn hơn. Nếu có hai cửa đỏ đen, sắc xuất như nhau, hầu hết mọi người sẽ chân đi hai hàng, thua cửa này sẽ chọn cửa kia. Cơ mà tôi sẽ chỉ chọn một cửa, mỗi lần thua sẽ cược lần tới gấp đôi. Cứ như thế thì đến một lúc, tôi kiểu gì cũng thắng. Toán học thôi mà.

- Rất hay. – Amy tán thưởng, nhưng hơi thắc mắc – Cơ mà nếu chơi như vậy, cô phải có nguồn tiền không cạn mới được.

- Đúng thế. – Abby cười cười. – Vậy nên tôi chỉ chơi trong môi trường giả định như bóng ảo. Chỉ số dài hạn tốt thì tôi đặt cược thôi. Mike chơi hay nhưng khả năng trấn thương rất cao. Thế nên để cược cho cả mùa, tôi không nghĩ mình chọn vậy. Còn người thực sự có nguồn lực không cạn là người khác cơ. Người đó có muốn cược hay không, cược như thế nào, tôi hoàn toàn không thể biết.

Bà chủ lớn trước mặt bật cười. Suzie nói đúng, Abby này có rất nhiều điểm thú vị. Về phía cuối trận, Mike quả nhiên chấn thương. Tuy trông không có vẻ nặng nề nhưng Amy vẫn không khỏi nhìn Abby thêm mấy lượt.

Phía bên dưới, bác sĩ chuyên dụng nói Mike Crawford cần nghỉ chơi trận sân khách sắp tới thì mới có thể lành hẳn. Ban huấn luyện vì thế gấp rút chuẩn bị để Keith đầu với Philadelphia Eagles. Tỉ lệ thắng thua của Titans với Eagles là 5 trên 8. Keith và Mike đều chưa từng thắng ở Philly bao giờ. Thế nên, hắn suy đoán mơ hồ nhưng không dám khẳng định. Jackson ngồi cạnh hắn giờ lâu, cuối cùng cũng không nhịn được:

- Tớ nhìn vết thương của Mike khá nhỏ, không ảnh hưởng đến cử động nhiều, chắc chắn là cố tình để dồn cậu vào trận khó.

- Chúng ta không chứng minh được điều đó. – Keith bình tĩnh thở ra một hơi, rồi nhìn sang bạn mình.

- Vậy cậu muốn tính sao? – Jackson hỏi.

- Chúng ta luyện tập thôi. – Hắn thủng thẳng

Chuyện đã đến nước này, dù là bất cứ cơ hội nào hắn cũng phải nắm lấy. Mike Crawford biết rõ trận sau khó nên dồn hết sức vào một mở màn tốt rồi cố tình bị thương để hắn vào thế chân. Nếu Keith thực sự không thể thắng thì tỉ lệ thua của hắn tăng, trong khi đó Mike sẽ điềm nhiên quay vào trận dễ hơn và tiếp tục trở thành niềm hi vọng của Titans. Thật là.. Keith nhoẻn miệng cười. Mike tính toán rất kĩ nhưng hắn không thể trách anh ta. Sở dĩ bị dồn đến bước này là mấy năm rồi hắn đã để thời gian trôi tuột mất.

Keith tập luyện hết mình nhưng đến cuối tuần hắn bay sang Philly sớm. Sammy nằng nặc đòi đi theo dù Keith nói cô bé vẫn chưa quen trường được bao lâu. Kết quả, hắn vẫn mua vé cho cả hai rồi thả Sammy về cho Roger và Wren trước khi tự mình về căn hộ gác mái hay thuê ở khách sạn quen ngày nào. Sammy hơi buồn nhưng hắn nói, đàng nào chủ nhật họ cũng có vé đi xem nên cô bé mới tươi tỉnh hơn một chút.

Thăm mộ Jackie xong, hắn không hiểu sao bất giác bước về phía một quán kem Gelato trước đây từng tới. Keith thở dài. Sau lần trước, hắn đã bỏ đi không hỏi thăm. Dù rằng cả hai người đều không sẵn sàng cho một mối quan hệ nhưng Keith vẫn hi vọng cách hắn cư xử không làm Abby tổn thương.

Chỉ một loáng, hắn thấy mình đang đứng trước cửa căn hộ của Abby. Keith giơ tay lên muốn gõ nhưng thoáng chút chần chừ. Tiếng nói cười từ phía chiếc thang máy cũ kĩ vang lên. Giọng Linda đập vào tai hắn trước:

- Tớ thấy chúng ta bay sang Venice sẽ tiện hơn cho Tiff đấy.

- Tớ cũng thấy thế. – Nàng vui vẻ đáp – Nhưng Tiff phải lên lịch thì chúng ta mới chạy theo được.


- Kể ra cũng buồn cười thật. – Bạn nàng nhận xét – Xưa nay đi học đi làm chúng ta đều bận hơn nhưng lên lịch thì luôn là ưu tiên Tiff trước.

- Biết sao được. – Abby cười đùa – Ai bảo từ bé Tiff đã là công chúa kia chứ.

Nói đến đây, hai người bạn gái cùng chồng Linda đã nhìn thấy hắn trước cửa. Thấy hai người ngây ra cả nửa phút, Linda huých vai nàng:

- Wenhui xách mỏi tay lắm rồi, cậu còn không mở cửa đi. – Nói rồi, Linda quay sang hắn. – Tôi còn đang nghĩ ba người chơi cá ngựa sẽ không vui, giờ đủ cả bốn chân rồi.

Không đợi Abby cho phép, cô bạn nàng đã cuốn cả hắn vào. Chồng Linda bật cười. Hắn thì hơi gượng gạo. Khi nàng và bạn tất tả trong bếp, hắn cũng không biết phải giới thiệu thế nào, chìa tay ra với người còn lại trong phòng:

- Keith Patrick.

- Tôi biết. Wenhui Wang – Người đàn ông còn lại trong phòng tự giới thiệu. – Tôi là chồng của bạn của.. – Wenhui không quá rõ mối quan hệ giữa họ, bèn chỉ nói –.. của bạn anh nhưng mọi người gọi tôi là Wen thôi.

Keith gật đầu. Mắt hai người hướng về phía nàng và Linda. Hai cô gái cười đùa, nấu ăn với nhau còn chẳng thèm để ý đến họ. Bữa tối là món bún chả Hà Nội mà hắn thấy rất thanh mát. Thế nhưng, Keith chỉ mong là mình sẽ không đau bụng. Dù sao mấy ngày tới, hắn cũng phải dẫn Titans chiến đấu mà.

Tối đó, hắn học thêm một trò chơi mới, có tên cá ngựa. Luật có một số thứ hắn đọc trong hướng dẫn nhưng mà nàng và Linda nhất định phải thêm thắt rất nhiều, khiến quân cờ của hắn có lần về đến đích rồi mà vẫn bị họ đá mất. Quả là trò chơi dễ gây tức giận mà.

Wen thắng xong thì mọi người đều mệt, thế nên vợ chồng bạn nàng về trước bỏ lại Keith và Abby dọn dẹp. Xếp bát vào máy xong, nàng mới hỏi:

- Keith, anh đến đây làm gì vậy?

Hắn lảng đi ánh mắt của nàng, nở một nụ cười khó xử:

- Chủ nhật này tôi có trận với Eagles.. Còn tới đây.. Tôi cũng không rõ nữa, chỉ là tự dưng bước tới.

Abby thấy hắn thành thật, không nài ép:

- Anh thích Macallan hay Rémy Martin?

- MaCallan. – Hắn đáp

Nàng đi đến tủ rượu dưới giá sách rồi rót hai ly khác nhau. Họ cầm lên môi nhấp và đều không biết nên nói gì. Abby thoáng nhíu mày, tại sao lồ ng ngực nàng lại cảm thấy như có gì đè lên vậy? Keith xoay xoay ly MaCallan của mình. Hắn biết rõ hơi thở của mình không đều. Lúc nãy có bốn người rất vui. Bây giờ hai người, trong mắt hắn như có nước nhưng bàn tay và cơ thể hắn, Keith dường như không còn làm chủ được.

Hai ly rượu đặt cạch xuống bàn. Abby và Keith lao vào vòng tay đối phương lần nữa. Hắn xốc lên người nàng, cảm nhận sự ấm nóng trong từng nụ hôn. Tại sao? Tại sao, hắn muốn cô gái này, hắn hoàn toàn không biết. Nhưng không chỉ là d*c vọng. Những kí ức về hai người họ chạy vọt qua đầu hắn. Những nụ cười, những thoải mái, những cảm giác bình yên, Keith chỉ tìm lại được khi ở bên nàng. Tại sao? Những câu hỏi này cứ quấn lấy hắn.

Quên đi quá khứ, quên đi hiện tại, quên đi tương lai. Những nỗi đau của hắn như được vuốt lên rất nhẹ nhàng theo từng nhịp của hai người. Không phải Keith không đau nữa chỉ là hắn cảm thấy vết thương trong lòng như có ai chạm tới, bắt đầu đóng vẩy.

Lần này, sau khi những cực lạc nóng bỏng qua đi, Abby và hắn đều không ngủ. Keith nằm trong bóng tối khẽ chạy ngón tay mình lên từng đường cong từ sườn xuống eo và mông nàng. Hắn muốn nghĩ bất cứ điều gì cả, chỉ đơn thuần chìm trong những mơ hồ. Nếu có thể không biết hôm qua, hôm nay, và ngày mai, rồi ở đây với Abby, hắn sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa. Thế nhưng, một ý nghĩ về Jackie lại vọt qua đầu Keith. Hắn khe khẽ thở dài.

Abby thấy vậy liền hỏi:

- Anh có sợ không?

- Sợ gì chứ? – Keith nhíu mày. Sợ rằng Jackie sẽ buồn ư?

- Trận với Eagles ấy. – Nàng quay người nhìn hắn.


Keith thoáng cười. Abby này luôn nhìn về tương lai phía trước. Hắn ôm nang sát hơn, tay vân vê trên cổ và ngực Abby, cố gắng buông xuống ý nghĩ về Jackie lúc trước:

- Tiền vệ chính của đội mà lại nói mình sợ thì còn lãnh đạo được không?

- Được chứ. – Abby cười khe khẽ – Nếu không sợ thì có nghĩa là nó không quan trọng. Sợ cũng chỉ là cảm giác thôi. Thứ nhất định phải làm thì nhất định phải làm tốt – Nàng đưa bàn tay nhỏ bé của mình bọc ra ngoài tay hắn, làm động tác như muốn hắn nắm lại. – Nhất định phải làm tốt.

Trong phút chốc, Keith thực sự cảm thấy có một sợi dây vô hình trong tay mình. Vành mắt hắn ửng đỏ. Chuyện của Jackie và Blake, Keith không thể thay đổi được. Cơ mà Abby ở trước mặt nhắc hắn về hiện tại. Đấu với Eagles dù có khó nhưng vẫn là cơ hội duy nhất của hắn. Nếu hắn không nắm lấy thì có thể trách ai.

Keith xoay người ôm Abby lần nữa. Lúc vừa rồi, nàng cho hắn sự nhắc nhở và tin tưởng mà hắn đã mất đi từ rất lâu trước. Hắn không biết đáp lại nó bằng cách nào, chỉ có thể dồn vào những đêm không đầu không cuối này thôi.

Abby cảm nhận được từng nhịp mạnh mẽ của Keith bên trong mình. Vòng tay nàng siết lại chặt hơn. Nàng muốn gì, nàng cũng không rõ. Chỉ biết lúc ở bên hắn, Abby cảm thấy như thời gian có thể dừng lại. Nàng không cần quan tâm tới thế giới ngoài kia, thế này thôi là đủ.

Sáng dậy, tin nhắn đầu tiên mà nàng đọc là của Linda:

- Người khổng lồ của cậu sao rồi?

- Đang ngủ. – Abby gõ vào bàn phím.

- Tuần sau mà cậu không kể hết là không yên với tớ đâu.

Nàng cười cười lẳng điện thoại sang một bên. Hắn hôm nay dường như không muốn tỉnh, tay vẫn còn ôm siết lấy eo nàng. Lông mi hắn thực sự rất dài chỉ là hơi sáng màu nên bình thường nàng không để ý. Abby nhắm mắt, muốn hưởng thụ những ngọt ngào này thêm vài phút nữa. Bọn họ có yêu không? Chắc không. Họ là người lạ có lợi ích chung nhưng như thế này rất dễ chịu.

Một lúc sau, Abby gỡ tay Keith khỏi người mình, rón rén đi vào bếp nấu ăn. Nàng thuận tiện nhắn cho Steve: "Hai hôm nay, tôi tự nấu được, cậu không cần mang đồ qua đâu." Chàng trai trẻ thở dài. Cuối tuần này, anh ta chuẩn bị nhiều đồ vậy mà. Đến bao giờ, Steve mới có thể gõ cửa vào trái tim Abby đây?

Trong căn hộ của nàng, hai người giành nguyên một ngày không làm gì cả, chỉ nói chuyện phiếm về cây cỏ và những kỉ niệm vẩn vơ ngày nhỏ thôi. Abby kể cho hắn, nàng, Linda, và một cô bạn nữa tên Tiff chơi thân với nhau từ khi mới học lớp sáu. Bất luận thế nào, nàng cũng khen ngợi hai cô bạn mình hết lời khiến hắn bật cười nói:

- Theo cách cô tả thì dù Linda hay Tiff đều trông rất lấp lánh.

- Trong mắt tình nhân mà. – Nàng cũng vui đùa lại

Keith nhẹ giọng kể về những kỉ niệm thời cấp ba của hắn. Lần hắn trốn cấm túc, trèo giàn hoa ra ngoài, Jackie đã sang đón hắn. Hai người lái lên một ngọn đồi ven thành phố, nằm trên mui xe ngắm sao trời và nói đến những kế hoạch tương lai. Họ quên mất cả thời gian nên cuối cùng hắn còn bị ba phạt nặng hơn nữa. Lần này kể cho nàng, Keith đã không còn xúc động đến phát khóc. Hắn vẫn còn yêu Jackie, hắn biết nhưng giờ hắn có thể nhớ đến nhưng yêu thương vui vẻ của hai người chứ không còn là nỗi đau lúc cô ấy ra đi nữa.

Hai ly Whiskey dòng Scotch rất đắt tiền hôm qua vẫn để mãi trên bàn. Abby và Keith cứ nhấc lên rồi lại đặt xuống. Đến cuối cùng, họ đổ chúng thẳng xuống bồn rửa bát.

Trận Titans đấu với Eagles, Keith Patrick thắng áp đảo. Ban huấn luyện đưa Mike Crawford trở lại đội trận thứ ba. Thế nhưng không hiểu sao với tư cách chủ, Amy Adams ép xuống để cho hắn chơi chính. Việc này đánh mạnh lên lòng tự tôn của Crawford, những trận sau tinh thần anh ta càng không được tập trung. Huấn luyện thường đưa Keith vào thay về phía cuối trận. Không thắng hết nhưng với thành tích chỉ một trận thua, đến giữa mùa giải, báo chí đã tốn không ít giấy mực vì hắn: "Keith Patrick cuối cùng cũng đã hồi thần."

Phong độ Mike những ngày sau đó có chút đi xuống. Một sáng sớm, anh ta thấy Keith một mình trong phòng thay đồ, liền ngồi xuống nói như bâng quơ:

- Xem ra tôi thực sự là người mới. Tôi thua anh mất rồi.

Keith mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Mike:

- Crawford, thật ra anh không thua tôi ở kĩ năng. Thua chính là tâm lý đang không ổn định của anh đó.

Ánh mắt hắn mang theo một chút châm chọc nhưng nhiều hơn là phần cảm thông và thách thức. Hắn coi Mike là một đối thủ xứng tầm. Thế nên, đây là cách Keith khích lệ anh ta thêm một chút. Mike Crawford nhìn theo bóng lưng hắn đang bước ra sân tập, bất giác cười. Nếu xét về khả năng lãnh đạo thì anh ta vẫn còn kém Keith quá nhiều.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.