Sáng hôm sau, Thư Luật đúng giờ xuất hiện ở nơi ở của Trì Tịnh. Lúc chuông cửa vang lên, Trì Tịnh đang tìm chìa khoá cửa khắp nơi.
Cô mở cửa ra, bên ngoài đứng Thư Luật. Cả người ăn mặc giản dị thoái mái, một trời một vực với anh khi mặc âu phục.
Trì Tịnh cười hớn hở hôn ở khoé miệng anh một cái: “Chờ em vài phút. Chìa khoá tìm không thấy.”
Trì Tịnh lại trở về phòng, Thư Luật đứng yên ở cửa. Điện thoại của Trì Tịnh trên cái tủ ở cửa, khẽ rung một cái. Thư Luật cầm lên nhìn nhìn, rồi sau đó tựa như không có việc gì để trở lại.
“Mình đi thôi.”
Trì Tịnh từ trong phòng đi ra.
Trên người cô mặc một váy dài vải ren màu trắng, đi đôi giày ba ta màu đen, vừa đẹp lại mốt.
Hai người nắm tay nhau ra cửa, Trì Tịnh cúi đầu nhìn di động thì bị Thư Luật nắm cổ tay dẫn vào thang máy.
“Thứ bảy tới em có muốn đi trường đua ngựa xem hay không?”
Anh buông cổ tay Trì Tịnh ra, ngón tay thon dài sạch sẽ vén tóc cô ra sau tai.
Trì Tịnh đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, đồng ý: “Có thể. Hôm đó chắc là không có việc gì.”
“Ừ.”
Thang máy đến, Thư Luật ôm lấy Trì Tịnh đi ra ngoài, hỏi cô: “Còn nhớ Nhao Nhao không? Bây giờ đã trưởng thành.”
“Nhao Nhao” là một con ngựa giống ôn huyết* mấy năm trước Thư Luật đặc biệt chọn cho Trì Tịnh. Khi đó nó mới sinh ra, nhát gan, luôn rầm rì, Trì Tịnh bèn đặt tên cho nó là “Nhao Nhao”.
*
là giống ngựa Dutch warmblood-link tham khảo thêm:https://en.wikipedia.org/wiki/Dutch_WarmbloodTuy nói là ngựa của cô, nhưng Trì Tịnh cũng chỉ gặp qua có hai lần. Chợt nghĩ, Thư Luật thật sự tặng cô không ít quà lạ lùng.
Mặt trời trên cao, mây trôi từng cụm. Trì Tịnh như nổi lên xúc động, một đôi cánh tay quấn lên eo Thư Luật.
Thư Luật cầm chìa khoá xe, mặt nhàn nhã nhìn bóng dáng hai người trong cửa kính xe.
“Thư tổng.”
“Ừm.”
“Dáng người anh thật đẹp.” Trì Tịnh ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn anh. “Em có chút hối hận lần trước không nhìn toàn bộ.”
“Chúng ta hoà nhau.” Trong mắt anh mang ý cười nhàn nhạt. “Anh cũng không có nhìn toàn bộ.”
Trì Tịnh nghĩ nghĩ, cũng đúng. Tốt xấu gì cô còn thấy được ngay mặt.
*****
Giữa tháng sáu, thành phố S đã chính thức vào hạ. Nhiệt độ không khí cũng từ từ tăng lên trên ba mươi độ. Lúc này đây, khi Trì Tịnh từ trên xe xuống cảm giác đầu tiên là nóng không chịu nổi.
Trong sân, Văn Mạc Sơn đang ngồi dưới dù che nắng xem một quyển sách thật dày, thỉnh thoảng còn bưng lên nước dưa hấu uống một ngụm.
Ngày thoải mái đến Trì Tịnh cũng ghen tị.
Thư Luật đậu xe xong, ở cốp xe phía sau lấy ra quà biếu đã chuẩn bị, bước chậm theo phía sau Trì Tịnh.
Từ khi xe vừa đi vào, Văn Mạc Sơn liếc nhìn một cái rồi sau đó không hề ngẩng đầu. Kiểu này có lẽ là còn đang giận hôm qua Trì Tịnh cho leo cây.
“Sư phụ, nhiệt độ như vầy thầy ngồi bên ngoài không thấy nóng sao?”
Trì Tịnh đi đến trước mặt Văn Mạc Sơn, hoà nhã nói chuyện với ông.
Văn Mạc Sơn lật một trang sách, vẫn không ngẩng đầu: “Lòng tôi lạnh.”
Trì Tịnh quay đầu qua, ngừng cười. Đi lên trước hai bước, nói khẽ với ông: “Ông chủ của con cũng đến đây, cho chút mặt mũi đi?”
Văn Mạc Sơn lãnh đạm hừ một tiếng, đóng sách lại đặt lên bàn. Ngẩng đầu nhìn về phía Thư Luật.
“Ông Văn, quấy rầy rồi.”
“Thư tổng, mời ngồi.”
Chị Ngọc từ bên trong bưng trà đi ra, Trì Tịnh cho Thư Luật một ánh mắt, rồi sau đó cùng chị Ngọc đi vào nhà.
Dưới dù che nắng, một già một trẻ im lặng chốc lát. Văn Mạc Sơn nhìn thẳng Thư Luật, ánh mắt mơ hồ lộ ra sắc bén.
“Sao hôm nay Thư tổng có thời gian tới đây vậy?”
Thư Luật cầm ấm trà lên, châm vào tách hai người đầy tám phần. Sau đó mới ung dung thản nhiên nói: “Ông Văn gọi tên cháu đi. Cháu và Trì Tịnh ở bên nhau, theo lẽ nên đến đây thăm hỏi ngài.”
Lời của Thư Luật, Văn Mạc Sơn không bất ngờ. Có điều trong lòng còn đang cảm thán một câu “Con gái lớn rồi không giữ được nữa”.
“Thư tổng khách sáo rồi.”
Thấy Văn Mạc Sơn dường như chẳng hề cảm kích, Thư Luật không nóng không vội, nhợt nhạt ngoéo khoé miệng một cái: “Còn có một mục đích khác, thay bà cụ cảm ơn ngài đã tặng bó ly ly kia.”
Mai Phương Hoa thích nhất là hoa hồng trắng và ly ly. Nhưng trước giờ Thư Nhược Chu chỉ tặng hoa hồng trắng. Nhiều năm qua, hoa ly ly chỉ xuất hiện một lần vào năm nay, còn là lúc Thư Nhược Chu không ở trong nước.
Cho nên là ai tặng, rất rõ ràng.
Nhắc tới Mai Phương Hoa, Văn Mạc Sơn mất tự nhiên khụ một tiếng. Nhưng mà không có phản bác.
Gió nhẹ phảng phất, Văn Mạc Sơn bưng trà khẽ uống một ngụm. Nhìn lá cây trong sân bị gió thổi xào xạc, chậm rãi mở miệng: “Nhà họ Thư các người, chuyện quá nhiều.”
“Khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.” Thư Luật cũng không có phủ nhận, ngược lại chỉ một câu nói ra trọng điểm.
“Ha.”
Người khác không biết, nhưng Văn Mạc Sơn ông rất rõ ràng đối với những chuyện mốc meo thối rữa của nhà họ Thư này.
Chi bên nhiều chuyện, người cha hăng hái tranh giành. Đại gia tộc đấu tranh gay gắt có bao nhiêu khó coi, ai chẳng biết. Ba năm trước đây Văn Mạc Sơn lựa chọn đưa Trì Tịnh xuất ngoại cũng chính là nguyên nhân này.
Bất kể gia thế hay tính tình của Thư Luật đều quá mức phức tạp. Huống chi, nếu lúc ấy cậu ta thực sự có năng lực kia, sao sẽ để cho mình chui chỗ trống?
Thư Luật để tách trà lên bàn, dựa vào lưng ghế. Rất bình tĩnh đối mặt với Văn Mạc Sơn.
“Chuyện ba năm trước sẽ không xảy ra nữa.”
Một câu hai nghĩa, Văn Mạc Sơn nghe hiểu được.
Chuyện được cái này mất cái khác đối với người như anh mà nói một lần là đủ rồi.
Người đàn ông trước mặt tuổi còn trẻ nhưng khí chất trên người lại chín chắn từng trải. Văn Mạc Sơn điều chế hương cho Thư thị bảy năm, chỉ từng thấy Thư Luật mất khống chế một lần.
Quen biết với Thư Nhược Chu nhiều năm như vậy, Văn Mạc Sơn cũng hết sức cảm khái.
Thư Luật là con sói dần dần trưởng thành, mà Thư Nhược Chu đã tuổi già sức yếu, rõ ràng không nắm được trong tay.
Ăn xong cơm trưa, Văn Mạc Sơn liền lên lầu ngủ trưa. Trước khi đi lên, chậm rì rì căn dặn Trì Tịnh: “Tiếp đón Thư Luật cho tốt.”
Trì Tịnh không nghĩ nhiều, khoát khoát tay với ông ta: “Hai người bọn con đều đã có ý tứ với nhau rồi, còn tiếp đón cái gì.”
Ông lão hơn bảy mươi vẫn còn độc thân bị bất ngờ trở tay không kịp miệng há hốc ra.
Mặt Văn Mạc Sơn cau lại, lên lầu.
Trì Tịnh đi đến bên cạnh Thư Luật, kéo tay anh hỏi: “Muốn đi xem phòng điều chế hương của em không?”
Thư Luật gật đầu: “Được.”
Phía sau lầu chính có một toà nhà nhỏ độc lập. Ngói màu trắng, dây trường xuân cùng dây bìm bìm che kín. Trì Tịnh đẩy cửa ra, bàn làm việc bắt mắt đập vào mắt đầu tiên.
Bàn điều chế hương bằng gỗ theo kiểu xưa, đầy kín vết tích của năm tháng. Bên trên bày ngăn nắp chỉnh tề trên trăm chai đựng tinh dầu. Còn có cái cân điện tử có độ chính xác tinh vi, các loại cốc bê-se cùng giấy thử hương được đựng ở trong bình.
Thư Luật đứng ở cách đó không xa, trước mặt giống như có thể thấy bộ dáng Trì Tịnh ngồi ở bên bàn điều chế hương, điều chế các loại hương.
Người có thiên phú nhìn có vẻ như càng dễ dàng thành công hơn, nhưng phía sau ánh hào quang phải trả giá bao nhiêu, dường như không ai chú ý tới.
Thư Luật đặt mình vào đó, không nhịn được tưởng tượng: Trì Tịnh năm tuổi, bởi vì loại chuyện nghiêm khắc lặp đi lặp lại nhiều lần như thế này mà cái mũi đã khóc bao nhiêu lần?
Trì Tịnh không biết suy nghĩ của Thư Luật, nâng tay lên: “Thư tổng, mời tham quan tuỳ ý.”
Thư Luật nghe lời quét qua một vòng bên trong. Tiếp đó tầm mắt dừng ở tủ trưng bày nước hoa.
Trì Tịnh đi qua, đứng sóng vai với anh: “Trong đây có một số nước hoa mà ngay cả viện bảo tàng Glasgow cũng không có, có phải lão Văn rất lợi hại hay không?”
Ánh mắt Thư Luật lần lượt quét qua những tinh phẩm này, cuối cùng dừng trên một chai nào đó.
Anh giơ tay chỉ: “Sao cái chai này trà trộn vào đây?”
Trì Tịnh theo ngón tay anh nhìn qua, cười ra tiếng: “Lịch sử đen của em, cũng là trái tim của ông cụ.”
“Em điều chế?”
“Ừm.”
Cái chữ Beloved viết tay kia vừa sơ sài cẩu thả nhưng lại cực kỳ dễ gây chú ý.
Thư Luật lẳng lặng nhìn, không nói chuyện.
Buổi chiều, trước khi Văn Mạc Sơn thức Thư Luật đã rời khỏi.
Dưới tàng cây tử kinh trong sân kia, hai người bọn họ đứng đối diện nhau. Ánh mặt trời xuyên qua cành cây chiếu ra ánh sáng loang lổ trên người bọn họ. Thư Luật nhìn Trì Tịnh, bỗng nhiên nhắc tới: “Lúc trước em nói muốn tặng cho anh, có phải là chai Beloved kia không?”
Trì Tịnh không ngờ anh còn nhớ rõ. Ngần ngừ rồi mới thừa nhận: “Phải.”
Nhưng ai ngờ sau khi điều chế xong bọn họ lại thành quá khứ.
“Vậy nó thuộc về anh.” Môi Thư Luật nhếch lên. “Anh muốn mang đi.”
*****
Thư Luật rời đi không bao lâu, Văn Mạc Sơn xuống tới. Tựa như đã tính toán tốt. Trì Tịnh ân cần rót cho ông một ly nước, Văn Mạc Sơn nhận lấy, ngửa đầu uống.
“Sư phụ, con vừa dành ra một chỗ trống trong phòng điều chế hương cho thầy.”
“Hả?” Văn Mạc Sơn ngạc nhiên, con bé này khi nào thì chịu khó như vậy?
Trì Tịnh nịnh nọt ôm vai ông: “Cái chai Beloved con điều chế kia đã tặng cho Thư Luật, bây giờ thầy có thể đem trái tim khác bỏ vào.”
Văn Mạc Sơn nghểnh cổ, gạt tay Trì Tịnh ra, nhét cái ly vào trong tay cô: “Cô cũng nên tống khứ mình đi luôn!” Đỡ phải cả ngày cho ông ngột ngạt.
Lão Văn không hề để ý cô, kéo cái thân thể hơi mập đi ra sân. Trì Tịnh nhún vai, để ly xuống, trở về phòng.
Yên tĩnh lại, lúc này cô mới chú ý tới trong di động có một tin nhắn chưa đọc.
Trì Tịnh bấm mở trang, là Lương Duệ Tư hỏi cô thứ bảy tới có muốn đi hội triển lãm hương nào đó không.
Nhìn chằm chằm di động trong chốc lát, Trì Tịnh hồi âm lại mấy chữ.
*****
Bên kia, Vu Tiểu Mạn vừa mới đi ra từ trong siêu thị bán đồ bà mẹ trẻ em nào đó.
Mang thai bốn tháng rồi, Vu Tiểu Mạn đã sớm nghỉ việc. Mỗi ngày ngoại trừ dưỡng thai thì là đi shopping mua sắm đồ cho em bé.
Hoàn toàn sống cuộc sống như của phu nhân.
Bảo mẫu ở bên cạnh một tay đỡ cô ta, một tay giúp xách đồ dùng trẻ con mới vừa mua. Động tác cùng dáng vẻ vô cùng cẩn thận, chỉ sợ xảy ra cái gì.
Hai người từ cửa chính đi ra, Vu Tiểu Mạn vốn tâm trạng không tệ lắm sắc mặt dần sa sầm xuống.
“Nhanh đi kêu xe.”
Mướn một bảo mẫu, vậy mà mướn người không biết lái xe. Mỗi lần ra ngoài đều phải ngồi xe thuê. Trên xe mùi gì cũng có, kích thích cô ta mắc ói mãi. Đề nghị với Thư Dư Chính mời về một tài xế, ông ta luôn từ chối.
Bảo mẫu đáp lại một tiếng, đang định cất bước, lại bị Vu Tiểu Mạn một phát giữ chặt.
Một chiếc Mercedes S500 xuất hiện trong tầm mắt Vu Tiểu Mạn. Nhìn phương hướng đúng là mới từ bãi đậu xe ngầm đi ra.
“Tự cô về trước đi, chờ tôi ở dưới lầu.”
Bảo mẫu không yên tâm lắm: “Phu nhân…”
Vu Tiểu Mạn không nhiều lời, cất bước đi về phía chiếc xe màu đen đó. Giơ tay, gõ gõ cửa kính.
Cửa kính xe hạ xuống, Vu Tiểu Mạn nhìn Thư Trữ Khải cười: “Cho tôi đi nhờ xe đi, chú hai.”