Hươu Lạc Lối

Chương 25



Bạch Lộc luôn cho rằng đàn ông có sức hấp dẫn không chỉ thu hút ánh mắt người khác giới ở ngoại hình cử chỉ, giọng nói cũng phải có một phong cách riêng.

Đối với anh ban đầu cô không cảm thấy vậy, nhưng ở trong hoàn cảnh không thấy người nghe được tiếng này, nghe vào trong tai cũng khiến cô không khỏi trầm mê.

Ba chữ ngắn ngủn, hô lên thoáng biếng nhác, nhưng âm cuối hơi kéo dài chút, mang theo vẻ êm tai.

Cô thắng lại ổn định thân xe trước, tựa như ổn định nội tâm rối loạn của mình, phát hiện anh từ phía sau đi tới, cô buông tay bóp nặn bàn tay, ra sức cổ vũ chính mình, sau đó chuẩn bị xong biểu tình quay đầu lại.

Cô thấy Tần Long một tay đút túi, chậm rãi dời bước đi tới trước mặt cô.

Hai mắt anh nhìn cô chăm chú, đáy mắt tràn đầy tin tưởng, giống như biết cô sẽ đi qua nơi này.

“Ồ! Anh ở đây à.” Cô chào hỏi rất tự nhiên, trên khuôn mặt mang nụ cười thân thiện.

Tần Long liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng ở khuôn mặt cô, vạch trần thẳng thừng: “Tôi phát hiện, cô còn rất thích theo dõi người khác.”

Anh nói những lời này, là giọng điệu trần thuật sơ sài, như đang đánh giá sở thích của cô, không nghe ra quở trách và bất mãn.

Bạch Lộc mím môi, lúm đồng tiền hơi lõm vào hai má, cô cười tươi lên thuộc về kiểu ngọt ngào, nhưng cô không thường cười, phần lớn hơi nhếch lên thôi, bởi vậy người chưa từng thấy qua không biết cô còn có lúm đồng tiền.

Giờ phút này, bên tai có làn gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi bay sợi tóc hai bên của cô, có sợi bay lên tới mặt, có sợi bay ra sau đầu.

Bạch Lộc không giơ tay vén tóc lại, ánh mắt không né không tránh, cười nhẹ với anh: “Lại bị anh phát hiện rồi.”

Sự thừa nhận của cô cũng rất có sức mạnh, giống như một loại biểu hiện dùng để khoe khoang, cũng coi đây là sự quang vinh.

Anh nhìn trong mắt, không tỏ rõ ý kiến đối với loại hành vi này, cũng không phê phán bao nhiêu, rất bình tĩnh tiêu hóa thông tin truyền ra im ắng từ trong mắt cô.

Cô đặt câu hỏi: “Vậy anh ở đây chờ tôi hả?”

Tần Long ngầm thừa nhận không đáp, tầm mắt anh thấp xuống, lặng lẽ đánh giá yên xe của cô.

Anh nhìn một lúc bất giác cười ra tiếng: “Mới mua à?”

Bạch Lộc hiểu được ý cười của anh, nói tới cái này, cô đắc chí.

“Tôi mua đó, đẹp không?”

Anh nhếch khóe miệng, gật đầu: “Cũng được.”

Bạch Lộc như nhận được khen ngợi, bàn tay vỗ chiếc xe toàn thân màu hồng, yêu cầu anh trả lời: “Đoán xem bao nhiêu tiền?”

Ánh mắt anh ước lượng: “Mua ở đâu?”

“Chợ bán hàng đã sử dụng, chỗ anh từng mua ấy.”

Tần Long tỏ vẻ sửng sốt, không ngờ cô thật sự sẽ tới chỗ đó mua, anh tưởng rằng cô chỉ vô tình nói qua thế mà lại ghi nhớ trong lòng thực hiện.

Trong lòng anh hơi phức tạp, không muốn bị cô nhìn chằm chằm, anh đi quanh một vòng phía sau xe cô, mượn cớ xem xét giá cả xe mới của cô, cuối cùng lùi sang một bên nói: “Trông không khác hàng mới cho lắm, chắc là không rẻ.”

“Vậy anh đoán là bao nhiêu?” Cô chờ câu trả lời của anh.

“Một ngàn hai.”

Bạch Lộc không ngờ anh đoán ngay trong đó: “Sao anh giống ông chủ ở đấy thế, chú ấy cũng nói vậy, có điều còn phải tính xem lời tôi nói nữa, hạ giá cho tôi, đoán nữa đi bao nhiêu?”

“Một ngàn.”

Bạch Lộc nhất thời hết lời: “Sao lại đoán đúng rồi.”

Anh không nói tiếp chuyện mua xe nữa, chỉ hỏi cô: “Theo tôi một đường, chuẩn bị đi đâu?”

Bạch Lộc nhàn nhã ngồi nhìn anh: “Anh biết suy đoán như vậy, đoán lần nữa đi.”

Tần Long: “…”

Cô nhìn ra anh chần chừ, cũng không vòng vo, hỏi lại anh: “Anh nói trước anh đi đâu, xa không? Nếu không tôi đưa anh nhé?”

Cô nhoẻn miệng cười, nói chuyện giống như cam đoan, nghiêm túc lại nhiệt tình.

Anh hình như đang đánh giá chiếc xe của cô, từ chối nói: “Không cần.”

Bạch Lộc tưởng anh lo âu, xóa đi lo nghĩ của anh: “Đừng khách sáo, chiếc xe này của tôi có khả năng chịu được, không sụp đổ đâu.” Nói xong còn vỗ yên sau.

“Không cần.” Giọng anh bình bình lặp lại, “Tôi đã tới rồi.”

Nói xong, cằm anh nghiêng về phía sau mình.

Bạch Lộc nghiêng người tránh anh nhìn qua, thấy phía sau là một cái hẻm, giao với góc vuông cô tiến vào, buổi chiều trong hẻm không ai đi ra, lắng tai nghe chỉ có tĩnh lặng. Từ góc độ của cô nhìn qua, đó đều là tòa nhà dân cư thấp bé hơi cũ kỹ, giai đoạn sau được sửa lại cải cách chút ít, nhưng mặt tường ngoài vẫn để lại không ít dấu tích cũ kỹ loang lổ.

Bạch Lộc lại liếc mắt nhìn cột điện bên cạnh anh, trên đó dán giấy quảng cáo thuê mướn to nhỏ, cô đoán nơi này đều là những người từ bên ngoài đến đây cư ngụ.

Ánh mắt Bạch Lộc nhìn xung quanh một hồi, nhìn anh nói: “Anh ở chỗ này hả?”

Tần Long: “Ừ.”

“Một mình.”

“Thuê chung.”

“Có phụ nữ không?”

“…” Ánh mắt anh ảm đạm, “Phụ nữ gì?”

Đáy lòng cô thầm cười, liếm môi che giấu: “Vậy là ở cùng đàn ông.”

“…”

Bạch Lộc thấy anh đứng thẳng tại chỗ, cô dường như vì để đối phó vấn đề của mình, liền hỏi: “Trong nhà có người không?”

Anh suy tư: “Chắc là không có ai.”

“Tốt lắm.” Cô yên lòng, thử hỏi, “Có thể lên chỗ anh ngồi một tí không?”

Anh nhíu mày: “Đi làm cái gì?”

Cô nói bừa: “Uống ngụm nước.”

Tần Long: “…”

Anh do dự thật lâu, Bạch Lộc tưởng rằng anh không chịu, nhưng lại thấy anh gật đầu: “Được.”

……

Bản thân Bạch Lộc cũng không nói rõ rốt cuộc đi vào xem cái gì, có lẽ giống như hồi trước tới nhà giam Giang Tư, mang theo tâm trạng tham quan nhìn xem những hoàn cảnh mình chưa từng tiếp xúc. Tuy rằng cô chưa từng tới loại địa phương có đủ loại người dân công đến từ bên ngoài, nhưng đại khái đoán được kếu cấu bên trong như thế nào.

Kết quả gần giống như suy nghĩ của cô, đường lối chật hẹp, âm u ẩm ướt, cực kỳ dơ bẩn lộn xộn, chó sủa lung tung.

Bạch Lộc hơi có ấn tượng với khu phố này, tuy rằng lệch hướng với khu vực tốt đẹp của khu nhà cô, nhưng cô biết được từ trong tin tức quy hoạch thành phố tương lai, sáu tháng cuối năm nay tuyến đường trạm xe chỗ này cũng sẽ bị dỡ bỏ, xây dựng cửa hàng ven đường hoặc là địa điểm thử nghiệm có giá trị.

Nếu là thuê, đối với anh chẳng hề có ảnh hưởng. Vả lại người từng ở trong tù như anh, hình như ra ngoài rồi cũng không để ý điều kiện cư trú như vậy.

Tần Long im lìm không nói chuyện, lặng lẽ đi đằng trước, thỉnh thoảng dừng lại vài lần quay đầu nhìn, thấy cô đuổi theo sát, thế là anh yên tâm đi tiếp.

Lúc chuẩn bị lên lầu, anh nhắc nhở cô: “Vịn tay đi lên.”

Hành lang nơi này chật hẹp, phía dưới là xi-măng cứng rắn có góc cạnh, trông không rộng rãi, không có mép lề.

Tay Bạch Lộc sờ tay vịn cầu thang, trên đó rơi xuống chút bụi bặm, phần sơn đã muốn tróc ra, đâm vào lòng bàn tay, cô cạy ra một miếng chơi đùa trong tay, giống như con nít xé tờ quảng cáo trên cột điện, hào hứng lại cạy ra miếng nữa.

Tần Long nghe phía sau không có tiếng bước chân theo sau, anh quay đầu nhìn, thoáng chốc không còn lời nói.

Anh hỏi: “Cô làm gì đó?”

Bạch Lộc ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt đều là vẻ chơi đùa, không hề cảm thấy hành vi của mình ấu trĩ.

“Anh xem.” Ngón tay cô chỉ, “Ở đây tróc ra rồi, còn chưa sơn lại, tay làm sao vịn được, đương nhiên phải cạy ra cho bằng phẳng.”

“…”

Tần Long dừng chân xoay người, đứng ở chỗ cao cúi xuống nhìn cô, sợ cô giống như đứa nhỏ cũng bất động theo, rồi lại hy vọng cô giống như một đứa nhỏ chân chính, chơi xong tự về nhà, không cần anh phải ứng phó.

Anh đau đầu suy nghĩ, day trán, nhìn lần nữa, cô vẫn còn cạy, cạy một đường cũng sắp tới trước mặt.

“Cô định cạy bao lâu?” Anh chặn đường cô.

Bạch Lộc chẳng hề ngẩng đầu, bận việc trong tay nói: “Đèn điện hành lang chỗ các anh cũng tệ, có phải buổi tối hay hỏng không?”

Anh nghe không hiểu: “Hỏng thì thế nào?”

“Hỏng là chuyện lớn, ngã một cái thì thảm rồi, cho nên phải vịn, nhưng vịn cũng phải thoải mái chút chứ.”

Hóa ra là một lý lẽ như vậy, nhưng nghe ra lại chẳng có ích gì, anh bình thường lên xuống lầu hai ba bước dài, căn bản không cần vịn.

Nhưng cô thích cạy thì để cô cạy, anh cũng không quan tâm, xem công trình của cô tiến hành chậm như vậy, đột nhiên anh muốn lấy thuốc lá ra hút.

Bạch Lộc thấy anh dừng lại ở cùng cô, hỏi: “Anh ở tầng mấy?”

“Tầng năm.”

“À…” Cô khẽ than, “Vậy tôi phải cạy tới tầng năm.”

“…”

Anh lấy thuốc lá ra, cũng lấy ra bật lửa, còn chưa châm lửa, ngó nhìn đầu cô: “Cô không phải có chứng bắt buộc chứ?”

Bạch Lộc gật đầu thừa nhận: “Tôi mắc chứng bắt buộc.”

“Là hành vi hay là tư tưởng.”

“Cả hai.”

Anh thấy miếng nước sơn lớn cô cạy ra rơi xuống đất, khiến cho nơi này càng trông dơ bẩn lộn xộn hơn.

“Bắt đầu thế nào?”

“Tôi cũng không biết, giống như đột nhiên xuất hiện.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, thẳng thắn thành thật cho biết, “Bác sĩ đã nói, bệnh này không trị được, càng nghĩ thần kinh càng suy sụp, thế nên tôi không nghĩ, có một số việc thuận theo tự nhiên là tốt rồi.”

Anh mới vừa cắn thuốc trong miệng, nghe câu như vậy liền khựng lại: “Chuyện gì đã khiến cô suy sụp?”

“Nói ra anh có thể không tin.” Cô quay đầu nhìn anh một cái, “Hồi trước vào ban đêm tôi sẽ mơ thấy ác mộng.”

Cô nói ra rất bình thản, giống như đang nói về một chuyện hết sức bình thường.

Nói xong cô lại cúi đầu vội vàng cạy tiếp, giống như từ lâu đã không để trong lòng chuyện nóng vội này, cũng không nhìn thấy biểu cảm của người sau lưng hơi biến đổi.

Qua một lúc, bọn họ tới nửa tầng hai, cô ngửi được mùi thuốc lá, nghe thấy anh nói: “Ác mộng đều là giả, cô sợ gì chứ.”

“Loại chuyện này khó nói lắm, mỗi người trải qua khác nhau, ý nghĩa giấc mộng cũng không giống, cái cảm giác cụ thể tôi cũng không nói rõ.”

Anh khẽ cười: “Cô học tâm lý, còn sợ không thể giải quyết bản thân?”

“Thật đúng là không giải quyết được.” Cô lắc đầu, sắc mặt ngưng đọng, “Anh đừng xem chúng tôi tư vấn cho người khác, có đôi khi bản thân chúng tôi cũng sẽ hồ đồ, nhưng phải giữ tỉnh táo. Phương pháp của tôi là tìm kiếm người có sự phức tạp giống như tôi, dùng tâm tính của người quan sát đối xử vấn đề của mình, chữa khỏi bọn họ cũng đồng thời chữa khỏi chính mình.”

Nghe ra có chút đạo lý, anh gật đầu hỏi: “Thế bây giờ còn mơ thấy ác mộng không?”

Bạch Lộc không nghĩ tới, lúc này cẩn thận nhớ lại, bản thân cũng nghi hoặc: “Hình như không.”

Anh hỏi: “Trị hết rồi?”

Bạch Lộc đứng thẳng dậy nhìn một điểm nào đó đằng trước, trong nháy mắt mê man: “Tôi cũng không biết, hình như đột ngột có cái gì đó xuất hiện, có chút biến hóa, sự việc hình như hướng về phía sáng sủa, sau này chắc là sẽ rõ ràng.”

Cô tự nói, nói xong mới phát giác anh nghe không hiểu, cô liền cười với anh: “Tôi nói lung tung thôi, anh đừng tưởng thật.”

Tần Long không đáp lại, anh xoay người, đứng ở nửa cầu thang bên kia, người đứng hướng ra ngoài, lặng lẽ hút thuốc.

Bạch Lộc nhìn bóng lưng của anh, không rõ vì sao anh đột nhiên hút thuốc.

Chỗ nhỏ hẹp, mùi thuốc bay về phía trong hành lang, Bạch Lộc lấy tay vẫy vẫy, ngửi được giống như lần trước.

Tần Long không hút bao lâu, còn thừa lại nửa điếu thuốc thì ném đi, anh bước tới bên cạnh cô, chẳng nói gì hết, trực tiếp kéo tay cô qua nhìn, Bạch Lộc hoảng sợ bởi động tác của anh.

Anh lật lòng bàn tay cô qua, cầm ngón cái và ngón trỏ xem, trên đó sưng đỏ một mảng, con ngươi anh hơi co lại: “Cô không phải ngốc chứ?”

Một tay Bạch Lộc bị anh trói buộc, cô nhìn không hiểu thần sắc trong mắt anh, cô rụt ngón tay về, nhỏ giọng nói: “Tôi sắp cạy xong rồi.”

Tần Long cúi đầu nhìn lầu dưới, trên tay vịn tất cả đều được cạy bằng phẳng, không sót chỗ nào, chẳng lẽ là sự cẩn thận của chứng bắt buộc?

Anh không lời nói để nói, nhưng không muốn để cô tiếp tục như vậy nữa, anh nói với cô: “Cô còn lên không, chẳng phải nói muốn uống nước sao?”

Bạch Lộc à một tiếng, hình như mới nhớ ra: “Vậy lát nữa tôi lại cạy?”

Tần Long: “…”

Lúc Tần Long tìm chìa khóa mở cửa, Bạch Lộc ngoan ngoãn đứng phía sau, nghe anh ở đằng trước nói: “Cô bình thường cũng sẽ tùy tiện đến nhà đàn ông xa lạ sao?”

Bạch Lộc liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, quyết đoán lắc đầu, phát hiện anh không nhìn thấy, lại bổ sung: “Không đâu.”

Anh cắm chìa khóa vào lỗ, quay đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó đẩy cửa đi vào.

Bên trong nửa sáng nửa tối, nằm gần cửa là một chiếc bàn ăn đơn sơ, trên đó nằm đầy đủ loại thức ăn, mì hộp, vỏ chai rượu, hộp thức ăn nhanh còn thừa, còn có một bộ bài xếp lại qua loa, trên mặt đất rải rác dép kiểu nam, quần áo bẩn chồng chất một chỗ, lẫn lộn đủ loại mùi khó ngửi.

Tần Long dừng chân ở cửa, không muốn để cô đi vào, anh nói trước: “Bên trong rất bẩn lại lộn xộn, tôi thu xếp một chút rồi cô hẵng vào.”

Bạch Lộc không có ý kiến, cô đứng ngoài cửa, cho anh thời gian thu dọn, nhìn thấy anh bận từ chỗ này đến chỗ khác, động tác khá nhanh nhẹn, nói vậy bình thường bạn cùng phòng của anh rất lười, hiếm khi anh chịu khó như vậy.

Lúc Tần Long thu dọn xong một đống rác cuối cùng, anh xoay người muốn tìm chổi, lại phát hiện Bạch Lộc không biết đã đi vào hồi nào, tự đi dạo một vòng quan sát phòng khách chật chội, cuối cùng cô đứng trước một tủ đồ linh tinh, tùy ý nhìn xem.

Tần Long nhanh chóng thu dọn xong rác rưởi ném ngoài cửa, lại tới phòng vệ sinh rửa tay, sau đó vào phòng bếp tìm cái cốc không, nhưng lại khiến anh rơi vào khó xử.

Căn hộ của những người đàn ông không để ý như vậy, không giống nhà bình thường khách đến còn phải dùng ly tách mới tiếp đãi, bọn họ thường dùng bát sứ uống rượu dùng bữa, hoàn toàn không có cái cốc sạch dư.

Anh đang suy nghĩ cân nhắc, đột nhiên nhớ tới lần trước có mua một chai nước chưa uống, thế là tìm ra cầm trong tay ra ngoài.

Bạch Lộc đang lật một quyển sách, Tần Long đi qua tùy ý nhìn, biết là cái gì.

“Anh định thi thiết kế nội thất hả?” Cô thấy anh đi ra hỏi.

Tần Long không phủ nhận: “Ừ, tạm thời có ý tưởng này.”

“Anh tự học?”

Anh đưa qua chai nước: “Đăng ký một khóa học đào tạo.”

“Học ở đâu thế?” Cô hứng thú ngay, còn rất muốn biết, hai mắt đều lóe sáng.

Tần Long liếm môi dưới, qua lại nhiều lần, anh không thể nào không biết lúc này trong đầu cô suy nghĩ cái gì.

“Qua tết mới đi học, bây giờ còn chưa biết thời gian địa điểm cụ thể.”

Bạch Lộc không tin, tưởng rằng anh lại giống lần trước lừa mình, giọng điệu chua chát nói: “Ờ, cho nên mấy hôm nữa anh lại tới bệnh viện đón người nhỉ?”

Vừa thốt ra, bản thân cô cũng ngỡ ngàng, giống như có thể nghe thấy ghen tuông đang không ngừng phun trào trong căn phòng này.

Tần Long cũng sửng sốt, anh không nói tiếp, nhưng ngược lại bầu không khí có vẻ càng xấu hổ hơn.

Bạch Lộc ho nhẹ một tiếng, nhìn thấy trên đầu mình có thêm một chai nước, không biết anh đưa khi nào, cô nói sang chuyện khác: “Nhà anh không có nước nóng?”

Cho khách uống nước chai, không giống như đối đãi bình thường.

Anh nói dối: “Không có nước nóng, không kịp đun.”

Bạch Lộc à một tiếng, cầm cái chai trong tay ước lượng, xoay người nhìn cái khác.

Hai người nhất thời không lên tiếng, bầu không khí bức bối ngạt thở.

Qua hồi lâu, Bạch Lộc phát giác trước đó mình có thể chịu đựng, lúc này thì không nhịn được, cô khẽ cắn môi vẫn hỏi ra: “Trong khoảng thời gian này anh có tìm phụ nữ hay không?”

Tần Long đang lau ghế cho cô ngồi, nghe vậy ngẩng đầu: “Tìm ai?”

Cô đứng trước cửa sổ, xoay người lại nhìn thẳng anh: “Tìm phụ nữ giải quyết nhu cầu về phương diện nào đó.”

Tần Long đứng thẳng lưng nhìn qua, sau lưng cô là bối cảnh không trung thoáng đãng, làm nổi bật biểu cảm của cô có chút ảm đạm mơ hồ, không biết là nghi ngờ hay là tra hỏi.

Mà anh trả lời là: “Ngày đó tôi lái xe hộ người ta.”

“Sau đó thì sao?” Cô cố ý hỏi câu này, tuy rằng không biết ý nghĩa câu hỏi là cái gì.

Anh nói rõ: “Sau đó tôi trả lại chìa khóa cho cô ta.”

“Cuối cùng thì sao?”

“Cuối cùng tôi bỏ đi.”

*

Bạch Lộc ở lại không lâu, khi rời khỏi nhà Tần Long cô cúi đầu nhìn thời gian, chợ hoa cảnh chim chóc sắp đóng cửa, chỉ có thể đi lần sau.

Tần Long tiễn cô tới cửa, cố ý dặn dò cô đừng cạy tay vịn cầu thang nữa, Bạch Lộc hỏi: “Tại sao? Làm được một nửa rồi không cho làm, đây mới là ép chết chứng bắt buộc.”

Tần Long nói: “Cô phải trị chứng bắt buộc của cô.”

Cô lắc đầu: “Không nhẫn nhịn được, phương pháp trị chứng bắt buộc chính là tiếp tục bắt buộc.”

Anh đưa ra ánh mắt cảnh cáo: “Nhịn không được cũng phải nhịn.”

Bạch Lộc im miệng không trả lời, thấy anh định giám sát tại hiện trường, cô mới không tiếp tục hành động, trực tiếp vịn tay vịn cầu thang bước xuống.

Vừa tới dưới lầu, chỉ thấy hai cụ già chắn ở bên hông cầu thang, sờ miếng sơn thiếu hụt trên tay vịn, miệng cằn nhằn mắng: “Đứa nhỏ nhà ai, mỗi tầng đều cạy sạch sẽ như vậy, thật khó xem…”

Lúc Bạch Lộc đi qua nhìn thoáng qua, quả nhiên hài lòng với kiệt tác của mình, cô hết sức tỉnh bơ đi ra rất xa, sau đó mới thè lưỡi, nhìn có chút hả hê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.