Hà Thanh Thanh và Bạch Lộc làm như không nhìn thấy, liếc mắt nhìn nơi khác, chuyên tâm đợi Khương Kỳ và Đường Giai bưng thức ăn trở về.
Sau khi chờ được Khương Kỳ và Đường Giai đi tới gần, phát hiện sắc mặt hai cô bạn rất lúng túng, thế là ngẩng đầu nhìn sang đối diện, nhóm tù nhân ở bàn sát vách đang càn rỡ nhìn các cô, như hổ rình mồi, cho dù cách tấm chắn, cũng có thể tưởng tượng ra tiếng cười dung tục.
Khương Kỳ bất bình thay nhóm người mình, nói nghĩ ra một phương pháp, xoay người bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Cách một lúc sau, Khương Kỳ trở về, trên tay cầm ấm nước và xấp báo vứt bỏ.
Mọi người lập tức hiểu được là chuyện gì, rót nước vào cốc, vẩy lên tấm chắn, dòng nước theo đường cong chảy xuống, khuôn mặt mấy người đàn ông dần mơ hồ.
Tờ báo được mở ra nhanh chóng dán lên, dính đầy trên mặt tấm chắn.
Dán khoảng năm sáu tờ báo, diện tích to lớn đủ để che kín tầm mắt ăn cơm.
Khương Kỳ vỗ tay hả giận nói: “Hừ! Xem bọn họ còn ngông cuồng thế nào.”
Hà Thanh Thanh lấy tay đè tờ giấy mấy cái, nói với Bạch Lộc: “Lộc Lộc, không sao rồi.”
Thật ra Bạch Lộc cũng không phải sợ đám đàn ông bên kia trêu chọc cái gì, chỉ là vị bên cạnh cô, hiển nhiên đã sớm nhận ra cô ở đây. Cô vẫn luôn cảm thấy anh sẽ liếc nhìn qua đây, nhưng ngoài dự liệu, từ đầu đến cuối anh đều không ngẩng đầu.
Không phải xem thường, mà là hình như nhìn thấu từ sớm, thế nên cũng chẳng tò mò cho lắm.
Bạch Lộc nhớ tới ánh mắt sắc bén khiến cô không thể lẩn trốn.
Đồ ăn bưng lên, nhóm người vây quanh bàn bắt đầu ăn.
Năm món mặn một món canh, thức ăn khá phong phú, cá chép kho, bốn cái trứng chiên, thịt băm cà tím, bắp cải xào đậu phụ, gà kho hạt dẻ, canh trứng cà chua.
Cá chép kho ăn rất phiền toái, Đường Giai và Khương Kỳ không thích ăn, để cho Bạch Lộc và Hà Thanh Thanh kiên nhẫn lừa xương.
Thế là hai cô dời đĩa sang một bên, cùng nhau giải quyết.
Đường Giai nói: “Không ngờ đồ ăn ở đây cũng được, thực đơn còn nhiều hơn mấy cửa sổ ở trường chúng ta.”
Khương Kỳ lùa mấy miếng cơm, liếc nhìn về phía xa, nhỏ giọng nói: “Ban nãy tớ bảo cậu đừng chọn, cậu còn chọn, gà kho hạt dẻ đắt nhất, tớ đoán chừng chính giám khu trưởng bình thường cũng không ăn như vậy.”
Đường Giai không đồng ý, cô bỏ xuống miếng thịt gà trong đũa, bắt đầu giải thích: “Tớ chọn món tính là nhiều sao? Giờ chỉ có mấy món, hồi trước chúng ta liên hoan bên ngoài, còn không phải gọi thêm mấy món nữa sao? Vả lại, chính giám khu trưởng bảo chúng ta ăn hết mình, cậu nhìn đâu ra nói ông ấy không vui.”
Bạch Lộc nói xen vào: “Được rồi được rồi, mau ăn cơm đi, đừng lãng phí là được.”
Hà Thanh Thanh cũng nhìn xung quanh: “Đúng vậy, đừng ồn ào.”
Đường Giai không hài lòng, trong lòng cô đầy bực tức, vừa dời tầm mắt, nhìn về phía “tường báo chí” kia.
Dưới mép giấy lộ ra một góc của bàn ăn đối diện, các người đàn ông xắn tay áo đang bận rộn ăn uống.
Con ngươi Đường Giai vừa xoay vòng, tâm huyết dâng trào, buông đũa trên tay xuống, cầm lấy di động.
Bạch Lộc nhai cơm, ngẩng đầu nhìn cô bạn: “Cậu muốn làm gì?”
Đường Giai cười với cô: “Khảo sát hiện trường.”
“Cậu không phải đang khảo sát hiện trường sao?” Khương Kỳ nhức đầu gọi cô bạn, “Mọi người bên cạnh đang nhìn cậu đấy.”
Trên thực tế, căn tin lúc này không còn lại bao nhiêu người.
Đường Giai chẳng quan tâm, mở ra chức năng chụp ảnh, nhón chân nhướn người đặt di động ở mép tờ báo phía trên, nhắm ống kính, ngón tay bấm vài cái, tiếng chụp ảnh “rắc rắc” liên tục nhanh chóng truyền đến.
Có lẽ phía đối diện phát hiện, khi Đường Giai bấm liên tục xong trở về chỗ, làm như không có việc gì tiếp tục dùng bữa, có người ở đối diện gõ mấy cái trên “tường báo chí”.
Đây là cảnh cáo.
Vị trí gõ ở bên phía Hà Thanh Thanh, cô bị dọa đến mức đứng ngồi không yên, không nói gì nhìn về phía Đường Giai với vẻ oán trách: “Cậu xem cậu…”
Đường Giai không sợ nhún vai, ngược lại trông có chút hả hê, vừa ăn vừa mở xem mấy tấm ảnh vừa rồi, kiểu hình cũng gần giống, cô chọn ra một tấm phóng to xem kỹ.
Mọi người tò mò châu đầu lại.
À, đồ ăn đối diện lại còn tốt hơn các cô, gần như đĩa nào cũng là thịt.
Gà luộc thái lát, thịt kho tàu, sườn heo chua ngọt, thịt chiên, cùng với gà kho hạt dẻ…
Các cô gái trên bàn không khỏi giật mình.
Khương Kỳ mở to miệng: “Đây là thức ăn của người đi vào trong của truyền thuyết sao?”
Bạch Lộc lắc đầu: “Không thể nào ngày nào cũng ăn như vậy.”
Đường Giai suy đoán: “Có lẽ người nhà bọn họ gửi tiền sinh hoạt, có tiền muốn ăn gì không được.”
Hà Thanh Thanh không hiểu: “Nhưng muốn thường xuyên ăn như thế, chi phí ăn uống rất cao đó.”
Bạch Lộc nắm chắc trong lòng: “Tớ từng nghe dượng tớ nói, chi phí ăn uống trong nhà giam có kiểm soát, người trong nhà không thể gửi nhiều lắm, bằng không việc cải tạo sẽ không có ý nghĩa. Bọn họ có làm việc tự mình kiếm tiền, hình như mỗi tuần có một dịp ăn thịt.”
Khương Kỳ à một tiếng, chỉ ngoài căn tin, không dám tin: “Nói cách khác, mấy món này bên trong không có chút thịt?”
Đường Giai cười nhạo: “Có lẽ bỏ vào mấy con ruồi bọ sâu trùng.”
Hà Thanh Thanh lắng nghe khó mà nuốt xuống.
Bạch Lộc chuyển tầm mắt nhìn sang ống quần dơ bẩn dưới bàn của người đàn ông bên trái, nói: “Bữa cơm như vậy, có lẽ đủ bọn họ cộng lại mấy ngày làm việc.”
Khương Kỳ lắng nghe lòng hiếu kỳ càng nhiều hơn: “Bọn họ làm một ngày kiếm bao nhiêu tiền?”
Bạch Lộc lắc đầu: “Tớ không rõ lắm.”
Cô của cô là luật sư, dượng là thẩm phán, bình thường giao tế đủ loại, cô nghe kể cũng biết chút ít, hôm nay tận mắt nhìn thấy căn tin phạm nhân, vẫn không khỏi cảm thấy thu hút.
Vừa rồi cô thấy đồ ăn bên kia, một đám tù nhân bưng chén đĩa đi tới, trên đó chất đầy cải trắng xào cao giống như ngọn núi nhỏ, hoặc là khoai tay chiên, tới chút củ cải miến bánh bao, bên trong trộn chút thịt băm, kết hợp với muỗng cơm to, cùng một màu sắc, khiến người ta không có khẩu vị.
Hoàn cảnh thế này trường kỳ, ăn uống thanh đạm nhạt nhẽo, khu ăn riêng bên này quả thật chính là thiên đường.
Đường Giai cắn thịt, cúi đầu nhìn qua khe hở, thở dài nói: “Bọn họ còn rất hưởng thụ, tội nghiệp buổi tối phải ăn cải trắng.”
Bạch Lộc liếc nhìn cô bạn một cái: “Cậu lo ăn của mình đi.”
Khương Kỳ cũng không hài lòng, oán trách Đường Giai: “Chi phí ăn uống của cậu quá cao, mỗi bữa ăn thịt heo, không hiểu được cảm nhận ăn đồ chay.”
Đường Giai xoa bóp thịt trên lưng, phản bác: “Ai nói tớ không ăn rau, dạo này tớ béo lên, tớ phải ăn rau cải giảm béo.”
Hà Thanh Thanh cười lật tẩy cô bạn: “Những lời cậu nói còn nhiều hơn rau cải cậu đã từng ăn.”
……
Mọi người oán thán một trận, lại lần lượt ăn cơm, kết quả mấy món này có chút dầu mỡ, mỗi đĩa đều để lại một chút, vẫn đành phải lãng phí.
Bạch Lộc chùi miệng, tầm mắt dời xuống, lơ đãng nhìn sang bên trái, bất ngờ phát hiện người ở bàn kế bên vẫn chưa đi, cô tưởng rằng các cô đã ăn đủ chậm, không ngờ còn có người chậm hơn.
Người đàn ông gọi là anh Long thật ra ăn xong rồi, tờ giấy và bút đặt ở sau lưng, thân trên dựa ra sau, một chân vắt trên một chân khác, hiển nhiên ăn no đang ngồi nghỉ.
Nhờ tờ báo che chắn, Bạch Lộc chuyên tâm thanh thản nhìn qua, ống quần màu xanh xám bao quanh đùi người đàn ông, chỗ nối bên ngoài là đường vằn ngắn màu trắng, kéo dài đến ống quần, phía dưới mang một đôi giày quân dụng, thoạt nhìn rất mộc mạc.
Cơ mà cô nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng kia, cảm thấy điểm mộc mạc này đủ để biến mất không còn tung tích.
Bạch Lộc không biết giờ phút này người đàn ông đang làm gì, cả ngày bọn họ tiếp xúc với tường cao cửa sắt, không có giải trí tiêu khí như người trẻ bên ngoài, ngay cả di động mà người bình thường tay không rời khỏi cũng chẳng có, nghĩ vậy liền cảm thấy buồn chán biết bao.
Nghĩ tới đây, Bạch Lộc đột nhiên dâng lên can đảm, bắt chước như Đường Giai ban nãy, mở chức năng chụp ảnh của di động, cơ mà cô lanh trí tắt âm thanh trước, sau đó thay đổi góc ngắm, bàn tay để chính giữa dưới bàn, nhẹ nhàng nhắm chuẩn góc độ, ung dung bấm chụp vài cái.
Cô có tật giật mình, rất sợ anh cũng đột nhiên dùng nắm đấm gõ qua đây, cô đoán chừng não bộ sẽ bị chọc thẳng tới chết ngay tại chỗ.
Bởi vì bàn tay ở phía dưới, người cô cũng khom xuống, thấy cổ tay anh xắn lên mấy tầng, lộ ra cánh tay cường tráng mạnh mẽ, làn da màu lúa mạch, bởi vì thường xuyên lao động, phía dưới chỗ nổi lên gân xanh tràn trề sức lực.
Bạch Lộc nhìn say mê, chưa đến một lúc lại phát hiện anh đứng dậy, thu dọn chén đĩa trên bàn.
Bọn họ muốn đi.
Cô mau chóng thu lại di động, bỏ vào trong túi, tạm thời đè nén lòng hiếu kỳ, cũng theo nhóm Khương Kỳ dọn dẹp chuẩn bị rời khỏi.
Lúc đứng dậy, Bạch Lộc nhìn mép tờ báo, đầu cô không cao tới đó, mà người đàn ông đối diện lại cao hơn nhiều, nửa cái đầu lộ ra phía bên kia, cô phỏng đoán chiều cao của anh.
Bạch Lộc hỏi Khương Kỳ bình thường tinh mắt nhất: “Cậu đoán anh ta cao bao nhiêu?”
Khương Kỳ nhìn kỹ, suy đoán nói: “Ít nhất một mét tám lăm.”
Bạch Lộc mím môi, cô chỉ mới cao một mét sáu bảy.
Đường Giai chỉ sợ không loạn nhắc tới: “Cao hơn luật sư Kiều nhà cậu phải không?”
Bạch Lộc nghẹn lời không thốt ra câu nào.
Luật sư Kiều tên là Kiều Minh Kiệt, là con trai của đồng nghiệp cô Bạch Lộc, vào dịp hè hai người được giới thiệu quen biết, lúc ấy nói chuyện khá hợp nên kết bạn, sau đó luật sư Kiều thổ lộ với cô nói anh làm bạn trai em nhé, Bạch Lộc ngẫm lại không có lý do từ chối nên nói được.
Bây giờ nghĩ lại lúc ấy thật sự rất qua loa, hiện nay anh ta cả ngày bận làm việc lên tòa án cùng với nhận vụ án mới, còn cô lại nhàn rỗi đến mức tiến thoái lưỡng nan trong việc tuyển chọn đề tài luận văn, hai người trên cơ bản chỉ nói chuyện gửi tin nhắn qua điện thoại, gặp mặt cũng rất khó khăn.
Bạch Lộc cảm thấy chuyện yêu đương này chẳng hề mãnh liệt, không ấm không nóng trông như ngọn lửa sắp lụi tàn.
Tình yêu mà cô hướng tới nên điên cuồng nóng bỏng, tấn công bá đạo, bạo dạn không sợ hãi, dường như trong thâm tâm có một người như vậy, luôn đứng tại một góc nào đó chờ cô, chỉ là cô chưa phát hiện mà thôi.
Cô dám khẳng định, Kiều Minh Kiệt không phải người kia.
Trên đường trở về, mọi người mệt mỏi ngủ thẳng trên xe, Bạch Lộc mở album ảnh trên di động, xem mấy tấm ảnh mới chụp trộm ban nãy.
Kết quả không tấm nào khiến cô hài lòng.
Cô chụp tổng cộng mười tấm, hơn một nửa là bóng đen góc chết hoặc là mơ hồ không rõ, cô xóa từng tấm.
Còn lại năm tấm, cô đều nhìn mỗi tấm, cho dù tìm kiếm cũng không tìm ra điểm khác nhau.
Để không chiếm bộ nhớ, cô xóa bỏ bốn tấm, cuối cùng chỉ để lại một tấm.
Trong ảnh chụp, người đàn ông không lộ ra ánh mắt, trên ảnh chỉ có phần mũi và cằm, đường nét cương nghị khiến cô liên tưởng dáng vẻ bên trên nên như thế nào.
Cô đắm chìm trong ảo tưởng của mình, mấy phút sau cô phân tích lại tấm ảnh này, bất ngờ phát hiện một thông tin trên đó.
Bạch Lộc phóng to bức ảnh đến mức lớn nhất, tại một chỗ trước ngực bộ đồ tù, hiện ra rõ ràng lại mờ nhạt, cô nheo mắt nhìn kỹ, là bốn con số.