Hươu Lạc Lối

Chương 9



Bạch Lộc đã định bỏ cuộc, cô đi một lần thất vọng một lần, nhưng lần này trở lại cô còn chưa đi tới cổng trường, anh gác cổng đã nhận ra cô trước, ngăn lại hỏi: “Này, Bạch Lộc phải không? Thư của cô tới rồi.”

Bạch Lộc tưởng anh ta nhìn nhầm, đi theo vào xác nhận, kết quả rõ ràng viết tên của mình, nét chữ giống như lần trước, cô nhìn một cái là nhận ra ngay.

Sau khi nói cám ơn, Bạch Lộc tiến vào con đường nhỏ của sân trường, chọn một chỗ dưới tàng cây yên lặng, dừng lại đọc thư.

Trong quá trình xé mở bức thư, Bạch Lộc hy vọng bên trong có thể giải thích rõ ràng, về nguyên nhân muộn như vậy mới hồi âm.

Mấy ngày này, nói dài cũng không dài, nhưng nhoáng một cái đã là đầu đông, ngay cả quần mùa thu cô cũng mặc.

Đồng thời cô cũng chờ đến trông mòn con mắt.

Lá thu héo vàng theo gió bay đi, dừng trên vai Bạch Lộc, cô quên phủi đi, mở thư ra đọc.

Mở đầu vẫn là cách xưng hô giống như lần trước.

——

Cô Bạch:

Chào cô!

Về chuyện cô là sinh viên, tôi không có thắc mắc và thành kiến gì, có lẽ chúng ta có thể coi như bạn bè trò chuyện, không cần chính thức như vậy.

Tôi không hiểu tâm lý, cô hỏi tôi nhất định đáp.

Tôi học tới cao trung thì tốt nghiệp, có lẽ lớn hơn cô một tuổi, trong nhà chỉ còn mẹ tôi.

Lúc ấy tôi chịu hình phạt bốn năm, nói ra thế này có lẽ cô có thể bị dọa tới, còn có lẽ sẽ kỳ thị tôi, không sao, đã phạm lỗi lầm nhất định phải nhìn thẳng, tôi phạm tội cưỡng hiếp.

Khi đó còn trẻ không hiểu chuyện, cưỡng ép cô gái mình thích, sau đó luôn hối hận, rất muốn biết hiện tại người ta có sống tốt không.

Có điều tôi biết, cô ấy và người nhà cô ấy vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho tôi, bởi vì từ đó về sau tôi chưa từng gặp lại bọn họ, nhưng hồi trước tòa án xét xử, cô ấy cũng không xuất hiện.

Hiện giờ tôi có một vấn đề, đổi lại cô là cô ấy, qua nhiều năm như vậy, cô sẽ có thái độ gì.

Về chướng ngại tâm lý cô đã nói, tôi không hiểu cho lắm, hiện tại ý nghĩ lớn nhất của tôi là, sau khi ra ngoài có thể làm chút chuyện đền bù, trong khả năng cho phép. Cô có thể cho tôi một vài đề nghị không?

Ngoài ra, chúng tôi ở đây từng trải qua rất nhiều khóa học về phương diện tâm lý, nhưng lần trước thấy các cô tới lần đầu tiên, xem ra là muốn nghiên cứu trường hợp thực tế. Nếu cần cô cứ việc tìm tôi, tôi sẽ phối hợp với cô.

Cám ơn cô đã lắng nghe.

1025

——

Bạch Lộc xem xong, cô buông thư xuống, cơ thể dựa vào thân cây.

Cô ngẩng lên nhìn lá cây rậm rạp trên đầu, trong đầu xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, đủ loại, mang theo bất ngờ, tò mò, kinh ngạc…hỗn loạn không từ ngữ có thể tả được.

Đọc xong bức thư, cô nhìn ra trong hàng chữ cảm nhận được sự thẳng thắn thành khẩn của anh, ít nhất về vấn đề do cô đưa ra anh đều không e dè mà trả lời, hơn nữa mạch lạc rõ ràng, tâm tư điềm tĩnh.

Nhưng đồng thời với việc kể rõ nhưng không quá đi sâu, anh hình như có điều giữ lại thỏa đáng, không tốn nhiều lời nói rõ chi tiết cụ thể.

Từ trong thư cô nhìn ra được, anh hẳn là người ít nói, vả lại hiểu biết, có thể ăn năn về quá khứ, hiểu rõ tình cảnh hiện tại, cũng khát khao tương lai.

Theo lý thuyết, đây là một chuyện tốt, ít nhất trước mắt xem ra, trong sự đánh giá ban đầu Bạch Lộc đưa ra, không cảm thấy anh có vấn đề về phương diện tâm lý, có lẽ công việc tâm lý trong nhà giam làm khá tốt, phạm nhân đều có thể tự nghĩ lại biết ăn năn hối cải.

Nhưng ở trong thư anh viết rất trôi chảy, dù sao cũng khiến cô cảm thấy có chỗ không thích hợp, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nói ra được, loại cảm giác này làm cô nhớ tới lúc trước ánh mắt đối diện với anh, hai loại cảm giác khuấy vào nhau, khiến cô nảy sinh ảo giác ngỡ ngàng.

Giống như trong phút chốc cô không hiểu tâm lý, ngược lại là anh đang dẫn dắt cô đẩy ra sương mù, tìm kiếm quá khứ của anh.

Bạch Lộc loáng thoáng cảm giác được, anh đang dẫn cô hướng về một phía nào đó.

Cô nghĩ không ra, đầu óc hỗn loạn, tạm thời không biết hồi âm thế nào, thế là đứng dậy, trước hết không nghĩ tới tình huống của anh.

*

Bạch Lộc trở lại ký túc xá, mở máy tính lên mạng, ở trên mạng cô là một nhà tư vấn tâm lý trên danh nghĩa thực tập, bình thường sẽ có người đủ loại tuổi tác đến xin giúp đỡ các loại vấn đề, học tập, hôn nhân, tình cảm, chức vụ đủ loại phương diện.

Trong những người này, có một phần chỉ là khách qua đường, tư vấn một lần thì mất tiêu, còn có thể kéo theo những chuyện không liên quan gây rối một trận, hiếm khi có người chân thành xin giúp đỡ, sau khi được cô giảng giải một phen, sẽ phối hợp lưu lại phương thức liên lạc, thuận tiện định ngày hẹn trước sau này.

Cô xử lý xong mọi thư từ chưa đọc, tắt trang web, lần tìm ý nghĩ, cảm thấy linh hoạt chút rồi.

Đứng dậy rót cốc nước uống, cô lại cầm bức thư kia trong tay, mở ra đọc lại lần nữa.

Giờ đây, có chút thu hoạch.

Sự chú ý của cô nằm ở chỗ tội anh đã phạm, khiến cô cảm thấy hơi bất ngờ, với trực giác của cô, thà tin anh là một kẻ cướp chuyên nghiệp thông minh, cũng không tin anh phạm tội cưỡng hiếp.

Trong sự hiểu biết của tiềm thức con người, tội cưỡng hiếp đều đáng khinh, có lẽ còn có trạng thái không bình thường về sinh lý hoặc tâm lý, bọn họ tham lam dục vọng không thể tự kiềm chế, mới làm ra hành vi mất đi lý trí, cô không có cách nào liên hệ anh với loại người kia.

Bạch Lộc đọc lại tự thuật của anh, anh nói cưỡng ép cô gái mình thích, một người đàn ông đến giờ còn dùng chữ thích này, chứng tỏ mấy năm nay anh không hề quên được cô gái kia, ngược lại có động cơ tiếp cận lần nữa.

Anh muốn bù đắp, hỏi cô có đề nghị gì, còn hỏi quan điểm của cô.

……

Bạch Lộc đột nhiên không muốn tiếp lấy gian hàng khó giải quyết này, chẳng biết tại sao, cô luôn cảm thấy trong lòng anh biết nên làm như thế nào, nhưng lại tự dưng tới hỏi cô, là muốn tìm kiếm sự an ủi và ủng hộ của nhà tư vấn này sao?

Bạch Lộc hừ lạnh dưới đáy lòng, trước đó cô chờ anh giải thích về việc hồi âm chậm, nhưng cô chẳng thấy được chữ nào.

Cô không phải giận hờn, chỉ đơn giản mất đi hứng thú về trường hợp này, cô có một ý nghĩ buông tay mặc kệ, tuy rằng biết không lý trí, nhưng chỉ là trước mắt không muốn để ý tới.

Bạch Lộc đưa ra quyết định này, nói mặc kệ sẽ không lo, cô ném thư vào trong tủ sách, chỗ đó còn bức thư nhận được lần trước, cô nhìn mấy giây ngắn ngủn, sau đó lấy chìa khóa khóa lại.

Thời gian trôi qua một tuần.

Mỗi ngày Bạch Lộc đều mở tủ ra, lọt vào trong tầm mắt chính là hai bức thư kia, nhưng cô không cầm lên lần nào, cô đang do dự đồng thời tính toán ngày tháng.

Thời gian lại qua một tuần.

Bạch Lộc vẫn mỗi ngày mở tủ ra, ngày cuối cùng cô không còn thờ ơ mặc kệ, anh cho cô leo cây hơn nửa tháng, cô cũng làm vậy nửa tháng, nghĩ rằng đã xấp xỉ, cô định bắt đầu viết thư hồi âm.

Hôm nay giữa trưa ra ngoài trường một chuyến, sau khi trở về đi qua cổng trường, đột nhiên bị anh gác cổng chặn lại.

“Này này, Bạch Lộc là cô phải không? Có thư tới sao nhiều ngày rồi không đến nhận hả?”

Đã từng mỗi ngày tìm tới cửa, hiện giờ đối mặt, đối phương liền nhận ra cô.

Bạch Lộc không ngờ tới, vẻ mặt kinh ngạc: “Có thư của tôi?”

Anh gác cổng không nói lời thừa, đưa thư qua: “Cầm đi.”

Bạch Lộc nhận lấy, nhìn chữ viết phía trên, bỗng dưng ngẩn ra.

Là chữ viết của 1025.

Bạch Lộc nhìn thời gian gửi ở chỗ tem, là một tuần trước, trừ đi thời gian trên đường, đã tới hai ba ngày trước rồi.

Đây là tình huống gì hả, cô lật qua lật lại bức thư trong tay, không gấp gáp mở ra, đoán rằng anh tưởng mình không nhận được, nên lại gửi một bức khác giống hệt như trước?

Cô sờ bức thư, bên trong là một tờ giấy hơi mỏng.

Bạch Lộc vừa nghĩ ngợi vừa đi về phía trước, tới chỗ cũ lần trước đọc thư, dưới tàng cây hòe già cỗi, cô dừng bước, lưng dựa thân cây bắt đầu xé mở bức thư.

Cô mở ra xem ngay, không hề ngập ngừng.

——

Cô Bạch:

Chào cô!

Cô đã nhận được bức thư thứ hai của tôi chưa? Tôi đã hỏi người khác, cùng thành phố gửi đi tốc độ tuy rằng chậm, nhưng chỉ mấy hôm thì cô nên nhận được.

Tôi đoán cô sắp tốt nghiệp, gần đây nhất định bận rộn, nếu cô không thể phân tâm, không rảnh giải quyết việc tư vấn cho tôi, có thể tạm thời không cần lo tới tôi.

Viết thư quả thật là chuyện phiền toái, nhưng ở bên trong không thể dùng di động, cũng không thể gọi điện thoại bất cứ lúc nào, cho nên việc trao đổi với cô có chút khó khăn.

Qua hơn một tháng nữa, tôi cũng sắp ra ngoài, nếu thuận lợi tôi sẽ chọn tìm việc trước, sau khi yên ổn sẽ liên lạc với cô sau.

Cô yên tâm bận chuyện của cô, đừng hồi âm.

1025

——

Bạch Lộc khép lại giấy viết thư, đầu óc trống rỗng nhìn mặt đất, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Suýt nữa, chỉ chút nữa thôi, cô lập tức viết thư hồi âm cho anh, lại nhận được câu đừng hồi âm của anh.

Người đàn ông này hơi nhạy cảm, Bạch Lộc suy nghĩ.

Anh hình như vừa đợi đến lo lắng, vừa nhanh chóng viết một bức bày tỏ sự thông hiểu, hơn nữa đứng ở góc độ của cô suy nghĩ, còn quan tâm cô xử lý chuyện của bản thân trước.

Lần đầu tiên cô gặp người cần tư vấn như vậy, rốt cuộc anh gấp gáp cần tư vấn hay là mâu thuẫn hóa trong lòng, mới nửa kéo nửa tạm dừng việc trao đổi này.

Bạch Lộc cười bất đắc dĩ, cô còn nói gì nữa đây, người này trái lại nghĩ trước mọi phương diện, giống như tưởng rằng cô sẽ từ chối.

Đáp ứng yêu cầu của anh, Bạch Lộc không hồi âm.

Cô cũng chẳng lo lắng cho luận văn của mình chút nào, bởi vì thông qua bức thư này, cô tin người này đến lúc đó nhất định còn có thể liên lạc với cô.

Cô sẽ từ từ chờ đợi.

*

Một tháng sau.

Nhà giam Giang Tư.

Bên trong tòa nhà hành chính, một đám đàn ông mênh mông xếp hàng cắt tóc.

Mới qua một tháng, tóc mọc dài như măng mùa xuân sau cơn mưa, cạo tóc là nghĩa vụ bên trong, bọn họ đã quen với mọi thứ từ lâu.

Tần Long từ ghế dựa đứng lên, sờ tóc trên đỉnh đầu đâm vào tay, vuốt tới vuốt lui mấy cái, mấy vụn tóc ngắn rơi xuống, anh lắc đầu đi ra ngoài.

Phía sau, người kế tiếp chuẩn bị ngồi lên.

Bọn Hầu Tử chờ ngoài cửa, thấy Tần Long đi ra, nhịn không được hỏi: “Anh, vì sao còn cắt tóc hả, anh sắp ra ngoài rồi, quản giáo đã nói không cần, cái này không phải để người bên ngoài xem thường à.”

Tần Long tùy ý giải thích: “Bắt đầu lần nữa, để làm kỷ niệm.”

A Hoa còn phải chờ một khoảng thời gian, thấy anh mãn hạn tù vừa vui mừng lại không nỡ: “Anh, ở bên ngoài sống tốt nha.”

Lão Yêu đáy mắt có lệ, nhẫn nhịn nói: “Anh, bọn em ra rồi sẽ tìm anh.”

Tần Long cười cười, vỗ vai bọn họ, nói: “Lần sau các cậu ra ngoài, tôi tới đón.”

Nói không bao nhiêu, anh bước nhanh đi qua hành lang, đến bên ngoài khu thả gió, hoàn cảnh quen thuộc, anh đã ở đây hơn một ngàn ngày.

Anh dừng lại ngẩng đầu, nhìn về bầu trời phía trên xa xăm, màu xanh lam không gì khác biệt giống như mọi ngày, nhưng anh lại nhìn ra chút xanh thẳm thuần khiết, giống như chọc thủng phía chân trời, kéo đến phương xa vô biên.

Anh ngửa cổ, thay đổi một góc độ nhìn qua, tầm mắt theo không kịp, trái tim anh đã bay xa từ sớm.

Ngay sau đó, anh muốn được cứu chuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.