Tà dương trầm xuống phương tây, nhấn chìm cả âm thanh náo động ban ngày. Quán trọ Bình An về đêm tĩnh đến rợn người. Đám võ lâm nhân sĩ Tây Khương bị chế trụ trước đó sau khi huyệt đạo giải khai đều đã ly khai, những kẻ lưu lại cũng rất an phận, lẳng lặng nghỉ tại khách điếm.
Kinh qua đủ mọi sự kiện trong ngày, chẳng còn ai dám trêu vào người của Ma giáo. Hai lầu ba bốn đều bỏ trống, không tính mỗi người trong Ma giáo thủ một gian.
Lại nói đến Đoan Mộc Hồi Xuân nằm trên giường đã hai canh giờ, mà mắt vẫn đăm đăm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ngắm vầng trăng chậm rãi trôi từ đầu này sang đầu kia song cửa. Minh nguyệt ấy chỉ tầm một nắm tay, tựa cái lưỡi liềm, khuyết khuyết, cong cong, cứa vào mắt người mà đau nhức.
Trăng trên Tuyệt Ảnh phong rất đầy, vừa to vừa tròn trịa, hệt như một chiếc mâm.
Trong đầu hắn bỗng nhiên nảy ra rất nhiều án thơ vịnh nguyệt, từng án từng án tựa cưỡi ngựa xem hoa thoáng qua trong đầu, tối hậu chỉ để lại một câu…
Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương. *
Cố hương.
Ma giáo.
Trung Nguyên.
Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi hình dung dáng dấp Bễ Nghễ sơn. Từng cành cây ngọn cỏ dưới chân núi, đỉnh đài kỳ vĩ giữa sườn núi, và cả kỳ quan đỉnh núi như cùng ai so kiếm. Một sợi xích lớn chẳng biết từ đâu bắt ngang qua, một đầu dẫn lên chóp núi…
Bễ Nghễ sơn làm gì có sợi xích lớn chứ.
Chung quanh cũng chẳng có đỉnh núi nào đối diện với đỉnh Bễ Nghễ sơn.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhắm mắt, nhấc tay, gác mu bàn tay lên trán, tựa hồ muốn dùng trọng lượng của bàn tay để thu hồi những tâm tư mà tự hắn đã phát tán như thiên mã hành không.
Ngoài cửa sổ vang tiếng chân bước thật khẽ. Nếu Đoan Mộc Hồi Xuân không trằn trọc chưa ngủ, chỉ e là sẽ bỏ qua mất. Hắn nghe tim nảy lên, trở người ngồi dậy, nhưng tức thì lại chìm vào tĩnh lặng. Khinh công kiểu này, hẳn phải là cao thủ bậc nhất giang hồ.
Cơ hồ thấy cửa sổ phòng hắn rộng mở, người nọ sáp tới gần, hai tay bám vào cửa, chậm rãi rướn đầu, thập thập thò thò nhìn lén bên trong.
“An Nhiên.” Đoan Mộc Hồi Xuân đứng dậy.
“Đoan Mộc trưởng lão.” An Nhiên kích động tiến vào phòng, “Nhóm Minh tôn đâu?”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Chắc là nghỉ ngơi rồi.”
Hắn vừa dứt câu, ngoài hành lang liền vang tiếng mở cửa, đến tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng gõ cửa.
Đoan Mộc Hồi Xuân mở cửa, nhận ra Phùng Cổ Đạo choàng áo đứng bên ngoài.
Một ngọn đèn cầy, hai miếng bánh nướng, ba chén trà nhạt.
Một cái bàn, hai cái ghế, ba con người.
Đoan Mộc Hồi Xuân và Phùng Cổ Đạo ngồi chung trên một băng ghế dài.
An Nhiên ngồi đối diện, bẻ miếng bánh nướng, vừa ăn vừa nói: “Minh tôn dự tính không sai, A Bội xác thực đã đi tìm Cơ Thanh Lan.”
Đoan Mộc Hồi Xuân sửng sốt xong, mới sực nhớ tới A Bội, lòng không khỏi lúng túng ngượng ngùng. A Bội là do hắn đưa về, rồi lại bỏ mặc không màng, nếu An Nhiên không nhắc, chỉ sợ hắn cũng quên.
An Nhiên nói: “Cơ Thanh Lan cải trang thành giáo đồ Thánh Nguyệt giáo, lẫn vào đám giáo chúng Thánh Nguyệt giáo đang truy lùng hắn. Cảnh tượng đó quả rất buồn cười, người của Thánh Nguyệt giáo dốc tâm tìm kiếm tung tích hắn, lại không ngờ kẻ cần tìm ở ngay bên mình.”
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Bọn họ tính qua ải thể nào?”
An Nhiên nói: “Ban đầu ta cũng cho rằng không dễ qua ải. Dù Cơ Thanh Lan trà trộn trong đám người ấy, nhưng Thánh Nguyệt giáo giáo đồ chia thành từng nhóm truy lùng, mỗi đội đều có phạm vi nhất định. Nếu hắn tùy tiện thoát ly đội ngũ, e rằng sẽ khiến người ta nghi ngờ. Thế nhưng giữa lúc ta nghĩ trăm đường không ra giải pháp, bỗng có một người xuất hiện, dẫn dụ giáo đồ Thánh Nguyệt giáo đi chỗ khác.”
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Một người?” Hắn thấy An Nhiên giương vẻ mặt thừa nước đục thả câu, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Phải chăng là Tân Cáp?” Giáo thủ đích thân đến, nghiễm nhiên là có thể điều người đi. Xét mối tương giao giữa Cơ Thanh Lan với Tân Cáp chứng kiến được ở buổi đàm phán, việc đó cũng không phải bất khả.
An Nhiên nói: “Đúng là lệnh của Tân Cáp, nhưng người tới không phải Tân Cáp. Mà là hỏa kế của quán trọ Bình An.”
Phùng Cổ Đạo ngộ ra: “Nói vậy, đứng phía sau quán trọ Bình An đích thị Thánh Nguyệt giáo.”
An Nhiên nói: “Tên hỏa kế nọ dẫn người đi chỗ khác, nhưng lại chừa ra Cơ Thanh Lan và một nha hoàn của hắn, chứng tỏ đã có dụng ý từ trước. Kế đến A Bội hội họp cùng bọn họ, hiện đang hướng về Phong Thước lĩnh. Xem ra vì muốn thả Cơ Thanh Lan, Tân Cáp đã điều hết những giáo đồ mai phục tại Phong Thước lĩnh đi, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để ly khai.”
Phùng Cổ Đạo ngắm nghía cái chén, “Theo ta biết, đóng ở Phong Thước lĩnh không chỉ có người của Thánh Nguyệt giáo mà còn người của Tuyệt Ảnh phong. Tân Cáp có thể điều người trong Thánh Nguyệt giáo, nhưng làm sao phát động được người của Tuyệt Ảnh phong ly khai?”
An Nhiên nói: “Việc này ta cũng không biết. Có điều ta sực nhớ, nghe khẩu khí của A Bội với Cơ Thanh Lan, sở dĩ nàng bị Hách Cốt bắt, chính là do cố ý. Mục đích nhằm dẫn dụ kẻ khác dời đi sự chú ý.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhíu mày bảo: “A Bội là tâm phúc của hắn, sao hắn có thể đem nàng ra làm mồi nhử được!”
An Nhiên cười nói: “Đâu phải ai ai cũng như Đoan Mộc trưởng lão…Biết thương hương tiếc ngọc a!”
Đoan Mộc Hồi Xuân thở dài nói: “Là do ta phụ nàng.” Hắn biết lúc ấy A Bội muốn hắn mở miệng mang nàng đi, chỉ tiếc vì sợ hiểu lầm, rốt cuộc hắn cũng không thốt ra lời ấy. Nên cuối cùng A Bội lại trở về bên cạnh Cơ Thanh Lan. Vừa nghĩ tới con người Cơ Thanh Lan để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đến những người thân cận nhất cũng chẳng tha, hắn không khỏi lo lắng thay nàng. Sớm biết như vậy, ngày đó hắn không nên đắn đo, đóng cửa đứng ngoài né tránh nàng. Cho dù chẳng thể đáp lại tình cảm nam nữ, nhưng hắn khả dĩ mượn danh huynh muội giữ nàng lưu lại, ít nhiều vẫn cho nàng thêm được một lựa chọn.
Phùng Cổ Đạo bảo: “Đường là do nàng chọn, can gì đến ngươi?”
An Nhiên nói: “Hiện tại phải chăng chúng ta nên thừa dịp Thánh Nguyệt giáo rút khỏi Phong Thước lĩnh, lập tức khởi hành ngay?”
Phùng Cổ Đạo hỏi Đoan Mộc Hồi Xuân, “Ngươi thấy thế nào?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nén chặt mọi mối tâm tư, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Cơ Thanh Lan cải trang hình dạng giáo đồ Thánh Nguyệt giáo chứng tỏ Tân Cáp không muốn kẻ khác biết hắn thả Cơ Thanh Lan chạy, vì vậy hành động lần này nhất định là ầm thầm tiến hành. Nói không chừng chờ sau khi Cơ Thanh Lan rời khỏi, có thể hắn sẽ cố tình gia nghiêm phòng thủ, đánh lừa người khác. Lúc bấy giờ, chỉ sợ cơ hội cho chúng ta ly khai đã khó càng thêm khó. Thời không thể mất, vận chẳng đến thêm. Ta cũng cho rằng lúc này là thích hợp nhất.”
Phùng Cổ Đạo gõ gõ nhịp, “Đã vậy, chúng ta còn chờ gì nữa.”
An Nhiên và Đoan Mộc Hồi Xuân lập tức phân công nhau đánh thức mọi người khởi hành.
Đang cơn buồn ngủ phải tất tả phi tinh đái nguyệt (đi sớm về khuya) hiển nhiên là chuyện cực kỳ thống khổ.
Đặc biệt đối với Hoắc thái y mà nói. Tuổi tác lão đã cao, lại không như Lô trưởng lão, Mạc Cư võ công đầy người, vừa đi có một đoạn ngắn lão đã buồn ngủ đến độ suýt ngã lăn ra đường.
Mạc Cư phải đi vài bước ngắt cho lão một phát.
Hoắc thái y bị ngắt đau điếng, liền đâm giận dỗi. Bắt đầu tính từ lúc nửa đêm canh ba lão bị người ta lôi khỏi ổ chăn kia, cho đến lần bị người ta nửa đêm canh ba lôi khỏi ổ chăn này, khó mà kể xiết có biết bao nhiêu phẫn hận chất chồng.
Lão hùng hổ trách khứ, đảo lại cũng tỉnh người ra không ít.
Những người khác nghe lão càm ràm, cơn buồn ngủ cũng kha khá tiêu tan.
Cỡ chừng một canh giờ sau, bọn họ đã tiến vào Phong Thước lĩnh.
Tiết Linh Bích hỏi: “Phong Thước lĩnh chính là giao giới giữa Tây Khương và Trung Nguyên, lẽ ra là biên quan yếu địa, vì sao một binh sĩ Tây Khương cũng không thấy?”
Lô trưởng lão nói: “Tây Khương bất đồng với Trung Nguyên. Hồn Hồn vương tuy là vua Tây Khương, nhưng có nhiều chỗ khó lòng nhúng tay vào. Tỷ như Phong Thước lĩnh đây, thuộc địa bàn của Thánh Nguyệt giáo. Giả sử có ngày hoàng đế Trung Nguyên thực sự phát quân đánh nơi này, Hồn Hồn vương cũng chỉ biết phái binh viện trợ Thánh Nguyệt giáo.”
Hoắc thái y nói: “Thế thì thú vị thật. Vạn nhất Thánh Nguyệt giáo cùng Hoàng thượng liên thủ nội ứng ngoại hợp, chẳng phải có thể bất chiến tự nhiên thành mà chiếm đi phân nửa giang sơn Tây Khương sao?”
Lô trưởng lão nói: “Nghĩ thì dễ, nhưng thực hiện thì khó. Chưa tính việc Thánh Nguyệt giáo sẽ không làm chuyện mại quốc cầu vinh, lấy sự kiên cường của dân Tây Khương, chỉ e giáo chúng Thánh Nguyệt giáo tuyệt không để Thánh Nguyệt giáo giáo chủ tùy ý tác loạn. Lại nói, Thánh Nguyệt giáo ở Tây Khương chẳng phải cũng tương tự như Hầu gia ở Trung Nguyên, đồng dạng không chịu sự quản thúc ư?”
“Các ngươi thực sự muốn tạo phản?” Hoắc thái y đột nhiên chen vào một câu không đầu không đuôi.
Bốn phía nhất thời cực tĩnh, chỉ còn tiếng gió sát sao đôi bên.
Phùng Cổ Đạo bất chợt khẽ bật cười, “Hoắc thái y nghe tin đồn ấy từ chỗ nào? Tạo phản là đánh cược tính mệnh thân gia, bọn ta đang hảo hảo sinh sống, làm cái chuyện chỉ thoáng nghĩ đến liền rơi đầu ấy để làm gì?”
Hoắc thái y tựa hồ thở phào nhẹ nhõm phán, “Không phải thì tốt.”
Phùng Cổ Đạo nói: “Phải chăng thái y sợ bọn ta đây tạo phản, làm liên lụy đến ngài?”
Hoắc thái y thở dài bảo: “Nếu nảy sinh chiến loạn, người khổ là bách tính.”
Trọng tâm câu chuyện bỗng có chút trầm trọng, ngay cả tiếng bước chân cũng trở nên nặng nề.
Đoan Mộc Hồi Xuân nói lảng đi, “Chẳng hay Hoắc thái y có biết Cơ Vô Thường không?”
Chương 75 hoàn.
*Tỉnh dạ tứ
Tác giả: Lý Bạch
Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương.
Dịch thơ:
Cảm nghĩ trong đêm thanh tỉnh
Đầu giường ánh trăng rọi,
Ngỡ mặt đất phủ sương.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương.
Tương Như dịch (Ta nhớ hình như bài này có trong chương trình văn hoc cấp 3 XD)