Hữu Danh

Chương 58



Khi từ khóa #Hứa Kinh Trập tự tiết lộ bệnh tâm lý# nhảy dù lên vị trí đầu bảng, Dương Kiệt Thụy còn đang sứt đầu mẻ trán kiếm người kiểm tra lại những chứng cứ video và ghi âm lần cuối. Thời gian của bọn họ rất gấp rút, 48 giờ vàng của khủng hoảng truyền thông đã vơi đi một nửa, tuy đã tung ra công hàm luật sư, bắt người, nhưng phía cảnh sát không thể lập hồ sơ vụ án, đưa ra thông báo nhanh vậy được. 

Vậy nên khi hot search này của Hứa Kinh Trập bùng nổ, che phủ hết lưu lượng trên các trang mạng lớn trong thời gian ngắn. Trương Mạn xử lý rất bình tĩnh, cô đăng ghi chép thăm khám tâm lý trong một năm trở lại đây của Hứa Kinh Trập lên tài khoản chính thức. Để bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân, trong ghi chép thăm khám chỉ có minh chứng thời gian, không giảng giải tường tận bệnh tình. Trong đó chỉ giải thích rằng vì áp lực của Hứa Kinh Trập bởi quá lớn, dẫn tới chóng mặt, nôn mửa, lúc nghiêm trọng thậm chí còn có thể có nguy cơ bị sốc, chính vì vậy mới tìm đến bác sĩ.

Anh để công chúng để soi mói đời tư của mình từ một góc độ hết sức đa chiều, thậm chí Dương Kiệt Thụy còn nghi ngờ Trương Mạn mua thủy quân và đa số blogger. Có vài người gần như đồng thời đăng những bài dài, phân tích và thảo luận về bệnh tình của Hứa Kinh Trập.

"Một nghệ sĩ có khả năng mắc phải bệnh tâm lý nghiêm trọng" quả là quá hợp để cày hình tượng "mỹ cường thảm". Gánh nặng thần tượng cá nhân và  sự chuyên nghiệp cao mà Trương Mạn xây dựng cho Hứa Kinh Trập đều tìm được định vị và lời giải thích hợp lý nhất. Nếu đặt trình độ của một công ty truyền thông ra để mọi người bình phán, vậy thì lần này Trương Mạn chính là hình mẫu tốt nhất.     

Quan trọng nhất là Hứa Kính Trập vì yêu mà quyết định tự tiết lộ đời tư, giúp Dương Kiệt Thụy tranh thủ được càng nhiều thời gian để xử lý vấn đề của Lương Ngư một cách hoàn hảo và thận trọng hơn. 

Hơn nữa không biết có phải là do thủy quân Trương Mạn thuê quá chuyên nghiệp hay không, có không ít tài khoản qua đường quen thuộc cô nuôi còn âm thầm còn dẫn dắt dư luận. Tình huống của Hứa Kinh Trập đã tệ như vậy rồi, Lương Ngư vẫn son sắt không rời, luôn ở bên cạnh, bảo vệ bí mật của Hứa Kinh Trập. Nhìn vào thái độ khi phỏng vấn của Hứa Kinh Trập, càng cho thấy được tình cảm ngọt ngào của hai người sắp sửa bước vào cung điện hôn nhân, một đời gắn kết. Nếu nhìn như vậy, Lương Ngư hẳn không phải là người sẽ bỏ rơi cha, lừa gạt mẹ và các chị em mình. 

Dương Kiệt Thụy không ngốc, nhân cơ hội này, hắn cũng liên hệ bên PR và truyền thông tung ra ảnh trước kia Lương Ngư cùng mẹ và chị em đi dạo phố. Quá trình Lương Ngư đều là người phụ trách xách túi, mẹ và các chị em chỉ phụ trách mua sắm. Lần càn quét hàng đó thực chất có paparazzi đi theo chụp được, nhưng không Lương Ngư không muốn người thân bị bại lộ với bên ngoài, nên lập tức ra giá cao mua lại, bây giờ vừa hay có thể lợi dụng. 

Dương Kiệt Thụy vẫn có chút năng lực kinh doanh người hâm mộ, giọng điệu của blogger nặc mùi tình cảm và khuynh hướng cá nhân, nói chuyện rất kỳ lạ: "Tôi không tin một người lừa gạt mẹ và chị em gái, sẽ dẫn họ đi dạo cụm thương mại đắt đỏ nhất Bắc Kinh, tiêu tiền như giấy. Tấm hình này năm đó Ảnh đế Lương hơn nữa còn ra giá cao mua lại hết. Lần này xảy ra chuyện tôi tung ra có khi chốc nữa còn bị kiện nữa (đầu chó giữ mạng). Hơn nữa mọi người không phát hiện ra sao, người anh rể kia sau khi đăng Weibo, lại lặn không sủi tăm rồi? Mọi người không cảm thấy kỳ lạ sao?"    

Loại chất vấn này một khi đã được đưa ra, về cơ bản là không cần Dương Kiệt Thụy hay Trương Mạn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa nữa. Cư dân mạng ăn dưa chưa đến hai tiếng đồng hồ, đã có một blogger tung ra tin trước đó Lương Ngư đã lập hồ sơ vụ án với phía công an, "anh rể" và người cha kia đều đã bị bắt.

Trương Mạn đang đợi sau khi tin tức này được tung ra để gọi ngay cho Dương Kiệt Thụy.

"Những thứ trong tay anh đã xử lý ổn thỏa cả chưa?" Cô có phần hận sắt không thành thép, giọng điệu cực kỳ không khách sáo: "Đã tranh thủ nhiều thời gian cho anh vậy rồi, rốt cuộc là có bao nhiêu chứng cứ hả? Phải làm lâu như vậy?"

Dương Kiệt Thụy cũng không nhớ, hai ngày nay hắn chưa chợp mắt được một giây phút nào, thức đến độ người cũng sắp thăng thiên luôn. Lúc Lương Ngư lôi ra clip quay lén và bản ghi âm trong gần 10 năm, lần đầu tiên Dương Kiệt Thụy nảy sinh cảm giác khiếp sợ. 

"Anh không có thóp gì trong tay chú chứ?" Dương Kiệt Thụy nhớ khi ấy mình đã hỏi như vậy.

Lương Ngư nhướn mày tỏ vẻ mờ ám, hỏi vặn lại: "Anh nghĩ xem?"

Dương Kiệt Thụy; "......"

Mười năm ròng rã, lần đầu tiên Lương Ngư làm người mẫu cho một tạp chí là khi y còn chưa đầy 16. Y khai gian tuổi để giành được cơ hội chụp hình quần áo mùa xuân ở bìa trong, lúc đó tiền công chỉ có 200 đồng. Tạp chí như vậy sẽ không ký hợp đồng chính thức với những người như y, mẫu nam vốn cũng không được ưa chuộng như mẫu nữ. Ngoài đủ cao ra, năm đó vì vấn đề tuổi tác, y thực sự rất gầy gò. Đương nhiên khuôn mặt của y vẫn rất đẹp, nổi bật giữa cả trăm người, nếu không tạp chí nhà người ta cũng sẽ không cần đến y.      

Lương Ngư nhớ năm đó mình chụp được hai lần tạp chí, thấy ít tiền quá, lại tìm đến thị trường lớn chuyên chụp người mẫu Taobao. Y rất ăn ảnh, nhưng cũng vì quá gầy, nên chẳng có mấy cửa hàng Taobao muốn thuê. Y không thể trở thành người mẫu cố định, nhưng tiền công lại rất hào phóng. Lương Ngư chụp được hai bộ ảnh, chuyện đầu tiên y làm chính là đi mua máy ảnh lỗ kim.

(*) Máy ảnh lỗ kim (Pinhole camera): một thiết bị chụp ảnh đơn giản không có ống kính, thay vào đó, một lỗ kim với một khẩu độ nhỏ duy nhất – chính là nơi tiếp nhận hình ảnh –  được tạo ra trên một mặt của hộp kín.

(Máy Zero 2000)

Y ôm những chiếc máy ảnh đó về nhà giấu kỹ, giao phần tiền còn lại cho người cha Trương Phúc Truân của mình. Hai mùa xuân và thu y đều không thể ra ngoài, phải ở nhà làm nông, mùa hạ và mùa đông, cha sẽ mặc kệ y, nhưng cũng không cho y đi học. Lương Ngư bèn quỳ xuống xin ông ta, nói muốn đi kiếm tiền mua rượu, xây nhà to cửa rộng cho ông ta. Y không có thẻ căn cước, phải nói là ngoài chị cả Lương Trầm, cả y và hai em gái đều chưa được nhập hộ khẩu. Em gái nhỏ nhất của y đã năm tuổi rồi, vẫn chưa biết nói. Lương Lạc bế con bé nép ở góc nhà, đưa mắt lặng lẽ nhìn y.

Trương Phúc Truân thích uống rượu, nhưng thật ra ông ta sẽ không uống say, đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo. Ông ta tùy tiện túm tóc đứa con gái thứ ba của mình, kéo nó ra. Lương Lạc không ôm nổi Lương Nhạn, em gái nhỏ ngã ra nền đất cũng không khóc. Lương Ngư chỉ có thể bò lên, che chắn cho hai em dưới bờ vai mình.

Trương Phúc Truân dùng giọng địa phương chê cười y: "Mày con mẹ nó cũng ngoan thật." Sau đó liến vớ lấy bình rượu đánh người.

Chỉ cần chai rượu không vỡ, sẽ không có án mạng. Lương Ngư bị đánh một lúc, liền nhìn thấy Trương Phúc Truân lảo đảo đứng dậy đi vào trong phòng. Mẹ của y Lương Sơ bị xích trên giường, y muốn túm lấy gót chân của cha mình, lại bị đá vào đầu hất qua một bên. 

"Mày muốn làm gì?" Trương Phúc Truân tỏ vẻ ghét bỏ y, "Mày cũng muốn à, đi đ** chị mày ấy?"

Lúc ông ta nói ra những lời này cơ bản là không có chút liêm sỉ nào, nói xong còn định đi tìm Lương Trầm thật. Lương Trầm đã mười bảy tuổi, là cô gái xinh đẹp nhất làng chài này của bọn họ, Trương Phúc Truân chỉ một lòng muốn bán cô với giá tốt. 

"Cho mày bóc tem trước." Trương Phúc Truân ngồi xổm xuống, ôn tồn giảng giải cho con trai mình, "Sau đó đi kiếm thêm nhiều tiền về đây cho cha. Đợi khi nào bán được chị mày rồi, chúng ta vừa có rượu, có nhà to lại có tiền, cha cưới cho mày một con vợ, thế nào?"

Lương Ngư nhìn chằm chằm vào mắt cha mình, y chưa từng cúi đầu trước ông ta, vĩnh viễn là ánh mắt thẳng tắp hừng hực thiêu đốt.

"Cha đừng bán chị con đi, chị ấy không đáng tiền đâu." Lương Ngư nhìn ông ta, bình tĩnh nói: "Con sẽ kiếm nhiều tiền, kiếm thật nhiều, thật nhiều, rồi đưa hết cho cha, cha đừng động vào bọn họ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.