Thật ra tuổi tác của Kiều Chân Kiều trong giới đạo diễn cũng không tính là cao. Kiều lão là cách xưng hô tôn trong dành cho ông, còn người cũng chỉ khoảng 50 tuổi mà thôi. Lần ông hợp tác với Lương Ngư trong bộ phim đầu tiên đã nhận đối phương làm con trai rồi, chẳng qua chỉ có mỗi ông đơn phương tình nguyện chứ Lương Ngư chưa thừa nhận bao giờ.
Chủ yếu vẫn là năm đó y chưa có tiếng tăm mấy, lại còn làm phim văn nghệ, giải thưởng trong nước đúng là có, nhưng không chịu đựng được mấy bộ phim, muốn được khán giả biết đến là chuyện không thể nào. Nếu không phải Lương Ngư lớn tuổi rồi mới muốn chuyển nghề, cũng sẽ không bước vào giới điện ảnh.
"Hồi đầu ta hỏi cái gì nó cũng ù ù cạc cạc." Kiều Chân xin một ấm rượu, ông và Hứa Kinh Trập đều là fan ruột của đồ ăn Hoài Dương, khẩu vị thiên món tươi và món ngọt nên lúc chọn món chỉ cần kiêng xem Lương Ngư có ăn hay không là được. "Lúc nó nói nó mới học hết cấp 2 ta còn nghĩ, thôi xong rồi, thoại phải làm sao bây giờ?"
Lương Ngư có một cảm giác thẹn thùng như khi còn bé bị bố mẹ chê bai thành tích kém trước mặt cô gái mà mình thích, y cứng nhắc nói: "Không phải cháu đã gạch phiên âm vào rồi sao, sau đấy có đọc sai không nào?"
Hứa Kinh Trập nghĩ đến việc gạch phiên âm này liền không nhịn được cười, anh nhìn Lương Ngư, ánh mắt trong trẻo, khiến người ta vô cùng yêu thích: "Thật ra thói quen này rất tốt mà, không những chuyên nghiệp mà còn nghiêm túc."
Lương Ngư hỏi lại: "Em có gạch phiên âm không?"
"Gạch chứ." Hứa Kinh Trập rất cởi mở, "Từ đa âm chắc chắn là phải gạch rồi, trong phim cổ trang có một số từ cũng phải gạch, chuyện này không có gì phải mất mặt cả."
Lương Ngư được anh dỗ dành như vậy, lại vui vẻ bình thường, y đắc ý nói với Kiều Chân: "Chú xem, ưu tú như người ta cũng phải gạch nhé."
Nếu không phải vì mắt Kiều Chân Kiều không đủ to thì đã lật lớp mí mắt thứ hai lên nhìn rồi. Giữa ông và Lương Ngư không có cách biệt tôn ti gì cả, lúc trò chuyện lại giống như người cùng thế hệ, ngoài việc ông luôn gọi y là con trai ra.
"Cháu đã bao giờ xem phim điện ảnh của con trai ta chưa?" Kiều Chân Kiều hỏi Hứa Kinh Trập.
Hứa Kinh Trập gật đầu: "Có ạ, cháu đã xem cả rồi."
Kiều Chân Kiều: "Vậy trước lúc yêu cháu với nó không quen biết nhau hả?"
Hứa Kinh Trập bật cười: "Quen trên phim đâu thể so được với quen biết thật được. Cháu chỉ xem như fan hâm mộ của anh ấy thôi."
Kiều Chân Kiều tương đối tùy tiện: "Giới này chỉ rộng có nhiêu đó, cháu hỏi bừa một người cũng có thể hỏi đến nó rồi. Ví dụ như chú chưa quay phim với cháu bao giờ nhưng cũng biết cháu đó thôi, ở cái tuổi này mà đã ba lần giật giải Thị đế nào có ai không biết chứ."
Lương Ngư ở bên cạnh nói chen vào: "Chú biết sao không đi tìm em ấy quay phim điện ảnh?"
Hứa Kinh Trập không biết phải nói sao, nhưng Kiều Chân Kiều vẫn nghiêm túc trả lời: "Cảm giác không giống nhau đâu. Để những diễn viên thành thục ở mảng truyền hình diễn sẽ phù hợp hơn, thời hạn ngắn, không cho bạn quá nhiều thời gian để mài giũa. Nhưng điện ảnh ấy lại giống như khắc một viên ngọc thô. Cháu có thể sẽ phải vứt bỏ rất nhiều thứ mà mình đã quen thuộc trước đây, thành ra còn làm cho diễn xuất của cháu không được thoải mái."
Ông nói xong mới liếc sang Hứa Kinh Trập, bình tĩnh nói: "Thật ra cháu không cần vội ra khỏi vòng tròn an toàn của mình vậy đâu, có khi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nữa? Thành tựu ở mảng truyền hình của cháu đã cao vậy rồi, không cần phải làm những thứ mình chưa từng làm, không nói tới rủi ro, mà chưa chắc là đã phù hợp. Cháu nói có phải không?"
Kiều Chân Kiều nói rất đúng trọng tâm, nhưng thật ra cũng không chừa đường lui cho anh. Có thể thấy, ông không có kịch bản tốt nào cho Hứa Kinh Trập, hoặc chỉ đơn thuần là chướng mắt anh, nhưng nể mặt Lương Ngư nên mới để lại chút ân tình.
Thực ra anh đã xem gần hết những bộ phim của Kiều Chân Kiều, diễn viên chính đa phần đều là Lương Ngư. Anh nói mình là fan hâm mộ của Lương Ngư, câu nói này thật sự không phải khách sáo hay gắn thêm bộ lọc nào khác. Khi xem phim, đôi khi anh thậm chí không phân biệt được là Kiều Chân Kiều biết cách quay, hay là Lương Ngư biết cách diễn. Y từng vào vai kẻ khốn đốn, vai bệnh nhân, từng là một nông dân cũng từng là một vị vua hèn nhát và đào kép tuyệt sắc. Hứa Kinh Trập không cho rằng mình không thể diễn những nhân vật này, nhưng nếu cùng là hóa thân vào những nhân vật đó, anh sẵn sàng thừa nhận mình không thể so được với Lương Ngư.
Hiểu được những thua kém bẩm sinh không phải là chuyện dễ dàng gì. Cái giới này quá xốc nổi, nhiều người sẽ khiến cho bạn ảo tưởng nên từng giây từng phút bạn đều phải giữ cho mình được tỉnh táo. Hứa Kinh Trập tự biết siêng năng quan trọng hơn, nếu không anh cũng sẽ không phải trả giá nhiều hơn người khác trước khi nhận bất kỳ vai diễn nào.
Cho nên dù có bị Kiều Chân từ chối một cách uyển chuyển, trên đường về tâm trạng Hứa Kinh Trập cũng vẫn bình thường. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không giống với Lương Ngư. Y thì rõ ràng là trông không được vui cho lắm.
"Phim điện ảnh anh đầu tư sẽ để em đóng", Lương Ngư nói: "Dù gì thì chi phí làm phim văn nghệ cũng không cao."
Hứa Kinh Trập bị giọng điệu lắm tiền nhiều của này của y chọc cười: "Em còn muốn giành giải thưởng nữa đó, anh định mua giải cho em luôn à?"
Có lẽ Lương Ngư cũng cảm thấy đây là một vấn đề lớn. Y không lên tiếng, sắc mặt đương nhiên là cũng không tốt.
Hứa Kinh Trập thấy y như vậy, chút ấm ức trong lòng cũng trôi sạch, anh hỏi: "Bao giờ anh vào đoàn thế?"
Nửa cuối năm Lương Ngư có một kịch bản phải quay, trước đó đã tiết lộ bộ phim này có kế hoạch tranh giải Oscar. Đội ngũ sản xuất là của một đạo diễn gốc Hoa nổi tiếng, được coi là bộ phim quan trọng nhất của Lương Ngư trong năm nay.
"Tháng sau phải đi rồi." Lương Ngư nói: "Đến dãy núi Đại Hưng An, em đi với anh không?"
(*) Dãy Đại Hưng An: một dãy núi nguồn gốc núi lửa nằm tại Nội Mông Cổ ở phía đông bắc Trung Quốc.
Hứa Kinh Trập có một bộ phim vào cuối năm, thời gian ở giữa quả là có thể đi theo Lương Ngư. Anh không có kế hoạch gì khác, bèn nhắn tin cho Trương Mạn, nói muốn đi thăm đoàn.
Trương Mạn gọi điện thoại cho anh, dặn dò một số điều cần lưu ý, cuối cùng còn hỏi có cần sắp xếp Chu Hiểu Hiểu đi theo không. Cô không nhịn được nói: "Như cậu không gọi là thăm đoàn đâu, cậu phải gọi là theo đoàn, nói như thể cậu định đi mấy hôm vậy."
Hứa Kinh Trập: "...... "
Trong giới, chuyện diễn viên đưa người nhà đi cùng đoàn phim là chuyện hết sức bình thường, muốn mời được diễn viên điện ảnh nổi tiếng, bất kỳ yêu cầu nào của diễn viên đều nằm trong cân nhắc của ekip.
Từ trước đến giờ vào đoàn phim Lương Ngư gần như không bao giờ mang theo nhân viên không liên quan. Đôi khi ngay cả Lương Lạc y cũng không mang theo, vì không phải tất cả nơi quay phim đều thuận tiện hoặc an toàn, mà một mình y lại thoải mái. Lần này đến dãy Đại Hưng An cũng vậy, Hứa Kinh Trập từ chối để Chu Hiểu Hiểu đi cùng, Lương Ngư cũng bảo Lương Lạc ở lại Bắc Kinh đừng chạy theo.
"Em ở lại sát sao chuyện công ty đi." Lương Ngư dặn dò em gái mình, y đang thu dọn hành lý, phải đem theo không ít quần áo của hai người, hơn nữa khí hậu bên kia chênh lệch rất lớn với Bắc Kinh, cái gì cũng phải chú ý một chút. "Chán thì đi tìm Chu Hiểu Hiểu mà chơi."
Tiểu Lạc phát hiện tư duy đất hoàng thổ* của anh mình đúng là không thay đổi được, trong tiềm thức sẽ coi người của Hứa Kinh Trập cũng là người của mình rồi, dù gì thì đã là "con dân" thì tất cả đều phải được che chở.
(*) Đã chú thích cuối C44
Tiểu Lạc: "Bên đoàn làm phim có hỏi phòng của thầy Hứa có yêu cầu gì không với khẩu vị ăn uống có cần lưu ý gì không nữa."
Lương Ngư: "Không phải cậu ấy ở chung phòng với anh à?"
Tiểu Lạc có phần khó xử: "Anh phải quay phim, ngày nào cũng ở với nhau không hay lắm nhỉ?"
Lương Ngư độc mồm độc miệng bật ra một tiếng "hơ" rồi bảo: "Hai thằng đàn ông lên giường cũng đâu có đẻ đái được gì trong đoàn phim đâu, em lo quéo gì."
Tiểu Lạc: "......"
Hứa Kinh Trập chưa đến dãy Đại Hưng An bao giờ nên mấy hôm nay anh đều xem hướng dẫn trên app du lịch. Lương Ngư nói đoàn phim sẽ đến thẳng Mạc Hà*, anh bèn đi xem thử Mạc Hà có gì chơi không, xem nửa ngày lại cảm thấy nên lấy việc Lương Ngư quay phim làm chính, cứ nghĩ đến đi chơi mãi cũng không hay.
(*) Mạc Hà: một thành phố cấp huyện thuộc địa khu Đại Hưng An Lĩnh, tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc, có biên giới với tỉnh Amur và Zabaykalsky Krai của Nga, với khí hậu cận cực.
"Lần này anh vào vai gì vậy?" Hứa Kinh Trập hỏi y.
Kịch bản của những bộ phim như thế này đều được bảo mật tuyệt đối. Ngoài việc biết Lương Ngư dành ra nửa năm tăng cơ bắp cho vai diễn này, những thứ khác anh cũng không rõ mấy. Lúc hai người lên máy bay, vào đoàn đến nơi rồi Hứa Kinh Trập mới dám hỏi chuyện liên quan kịch bản.
"Vai một người gác núi." Lương Ngư nói: "Đến đó cũng không thể quay ngay được. Đầu tiên phải làm quen với hoàn cảnh đã, em cứ dạo chơi thoải mái cũng được."
Hứa Kinh Trập: "Em ở đó đi lung tung cũng không hay lắm nhỉ?" Anh thử nghĩ đến hoàn cảnh bên kia, cảm thấy xác suất có người chụp thuê cũng không cao, nhưng để đề phòng lỡ như, bây giờ cũng chưa nói chắc được.
Lương Ngư cảm thấy Hứa Kinh Trập tự đặt ra cho mình quá nhiều quy tắc, không giống như y thật ra rất tùy hứng. Cho dù trước kia y không tùy tiện dẫn người vào đoàn, nhưng tính tình lúc quay cũng chẳng phải hạng vừa. Có chỗ nào làm chưa đến nơi đến chốn hay chưa lột tả ra được y sẽ nói thẳng. Năm đó đạo diễn Kiều còn từng nói Lương Ngư là cái đồ con nhà lính tính nhà quan. Trong đoàn duy chỉ có hai người dám đối đầu với đạo diễn, có khi đạo diễn còn phải nghe theo, một người là biên kịch, người còn lại chính là Lương Ngư.
"Đến đó em muốn thế nào thì thế ấy thôi, đâu phải em đến làm việc cho bọn họ đâu mà." Cuối cùng Lương Ngư cũng hơi mất kiên nhẫn. "Em là vợ anh, với địa vị này của anh thì vợ anh phải được người ta cung phụng mới đúng. Ai dám tỏ thái độ với em?"