Hữu Danh

Chương 9



Bữa cơm tối này hiếm khi không có paparazzi quấy rầy, nhưng hai người vẫn bị nhân viên phục vụ trong phòng riêng nhận ra. Đối phương vẫn bình tĩnh phục vụ cho đến lúc thanh toán mới xin chụp ảnh chung và chữ ký.

"Ký tên thì được." Lương Ngư chẳng hề khách sáo, "Nhưng chụp ảnh chung thì không được, anh ấy còn chưa tẩy trang, không thể để lộ ảnh ra được."

Phục vụ nào dám nói "không", nhận lấy chữ ký chỉ hận không thể lập tức đem nó lên thờ luôn.

Hứa Kinh Trập và Lương Ngư một trước một sau bước lên xe bảo mẫu. Anh không nhìn nổi nữa nói: " Bình thường anh đều đối xử với fan như vậy à?"

Lương Ngư lườm anh: "Đấy là fan của anh."

Hứa Kinh Trập chỉ nhướng mày.

Lương Ngư: "Với quan hệ lúc này của chúng ta, fan của anh," y lại tự chỉ vào mình, "Đều là tình địch của tôi."

Lần này Hứa Kinh Trập cũng phải phì cười. Vì anh nhảy lớp học chuyên ngành diễn xuất, nên anh đã ra mắt trừ rất sớm. Lúc ấy tuổi vừa tròn mười chín, ngập tràn hương vị collagen mơn mởn, đứng trước ống kính máy quay có thể thấy được cốt tướng ưu việt, nhưng từ góc độ nào đó vẫn hơi nhiều thịt, khuôn mặt tất nhiên là cũng chưa được tinh tế như hiện tại. Hứa Kinh Trập có khuôn mặt phương Đông điển hình cực kỳ ít lão hoá, càng lớn tuổi hào quang phong lưu càng hiện rõ.

Lúc anh cười, nếp nhăn ở mắt hai mí sẽ sâu hơn một chút, cung mày cũng cong lên, xứng với cách ví von đẹp như hoa mùa xuân.

Lương Ngư chăm chú nhìn Hứa Kinh Trập một lúc, mới vô cảm rời tầm mắt đi, bất chợt hỏi: "Tại sao anh không đóng phim điện ảnh?"

Hứa Kinh Trập không ngờ đối phương lại hứng thú với chủ đề này, không né tránh gì, vô tư nói: "Vì không có cơ hội thôi, cũng không tìm được kịch bản nào tốt. Từ lúc ra mắt tôi đã quay phim truyền hình rồi, có lẽ là con đường này quá thuận buồm xuôi gió nên ông trời cũng đâu thể cứ cái gì tốt đều ban hết cho tôi được, đúng không?"

Lương Ngư nâng mí mắt lên: "Không phải là lần này anh cũng gặp vận rủi rồi sao, còn phải ở đây diễn kịch với tôi nữa."

Hứa Kinh Trập chỉ cười, anh khá lạc quan: "Tôi vẫn tin vào khổ tận cam lai, hơn nữa diễn kịch chung với thầy Lương, người chịu thiệt chưa chắc đã là tôi."

Lương Ngư im lặng một lúc, giọng điệu khá nghiêm túc: "Rốt cuộc hôm đó anh đến đấy làm gì?"

Hứa Kinh Trập có lẽ cũng không nghĩ đến y sẽ hỏi trực tiếp như vậy, nhất thời không kịp phản ứng lại. Quả thực anh cũng khó mở miệng, hơn nữa biểu cảm trên mặt giống như là đang chột dạ tính toán gì vậy.

"Bỏ đi." Lương Ngư tự dưng đâm bực, sắc mặt kém đi trông thấy trong nháy mắt. Giọng nói của y lại trở nên châm chọc, "Anh thích chơi gì là chuyện của anh, tôi với anh cũng đâu có quan hệ gì."

Hứa Kinh Trập: "......."

Lương Ngư nhắm mắt lại. Y cũng không muốn thất lễ như vậy, nhưng vẫn không nhịn được: "Tại sao anh lại đến đó lên giường với người khác? Tuỳ tiện để người ta chiếm tiện nghi của mình như vậy? Anh nhìn lại khuôn mặt này của anh xem, không phải có thể tìm được người tốt hơn......"

"Thầy Lương này." Hứa Kinh Trập thật sự không nghe nổi nữa, đành ngắt lời đối phương, cố gắng duy trì sự bình tĩnh, khéo léo nói: "Tôi nghĩ là anh hiểu nhầm rồi, tôi không có ham muốn trần tục* đó."

(*) Không có ham muốn trần tục: meme xuất phát từ bộ phim hoạt hình "Phật điển cố sự", được sử dụng để thể hiện việc mình không có khát vọng hay suy nghĩ nào đó

"?" Rõ ràng là lúc này Lương Ngư đã máu nóng dồn lên não, nghe không hiểu gì: "Ý anh là sao? Có cần gắn thêm cho anh một cái meme không thế?"

Hứa Kinh Trập: "......"

Sau chuyện đó Hứa Kinh Trập cũng không rõ liệu hai người thế này có phải là cãi nhau rồi không vì tối hôm đó vẫn chưa nói rõ thì Lương Ngư đã nhận được lịch quay bổ sung, trực tiếp bị Dương Kiệt Thụy áp giải đến sân bay.

Chu Hiểu Hiểu có WeChat của Tiểu Lạc nên là hai người thường xuyên liên hệ với nhau.

"Hình như hai người bọn họ có chuyện gì rồi." Tiểu Lạc gửi tin nhắn thoại, hình như cô đang ăn gì đó, giọng không được rõ cho lắm, "Tính tình anh tớ mấy hôm nay khó ở dã man luôn, làm cho nhân viên xung quanh căng thẳng theo, chỉ sợ động trúng vẩy ngược của ảnh."

Chu Hiểu Hiểu rep lại: "Nhưng mà cậu đâu có vẻ gì là khẩn trương đâu."

Tiểu Lạc: "Tớ quen rồi, nhưng mà tính tình thầy Hứa tốt thật, tớ ngưỡng mộ cậu lắm luôn ý."

Chu Hiểu Hiểu nhủ thầm cậu đừng ngưỡng mộ tớ nữa. Nhà tớ cứ xây xong lại sập, sập xong lại xây, cả quá trình này phải chịu bao nhiêu là đau đớn. Các fan cp khác không hiểu nổi đâu.

Tiểu Lạc có vẻ rất thích nói chuyện với người khác: "Cậu thử nói với thầy Hứa xem, nói anh ấy thử dỗ dành anh tớ một chút. Tính tình anh tớ đúng là chẳng ra làm sao, nhưng thật ra con người ảnh ấy cũng không xấu, dễ mềm lòng lắm."

Chu Hiểu Hiểu chả hiểu ý cô, nói: "Dựa vào cái gì mà thấy Hứa nhà tớ phải xuống nước dỗ anh cậu cơ chứ. Cãi nhau không phải là vì cả hai đều sai sao, thầy Lương bao nhiêu tuổi rồi còn cần người ta dỗ?"

Tiểu Lạc: "Ây dà, cái này cậu làm sao mà hiểu được, mấy người yêu nhau gọi cái này là tình thú đó."

Chu Hiểu Hiểu cạn lời: "Yêu đương cái gì chứ, hai người đó là giả mà."

"Thế đã là gì." Tiểu Lạc chẳng mấy để tâm: "Yêu giả thì cũng vẫn là yêu mà. Thầy Hứa kính nghiệp như vậy, dỗ dành một người không phải là chuyện đương nhiên rồi sao? Hơn nữa anh tớ chắc chắn là đang chờ ảnh đến dỗ, chỉ là da mặt mỏng, ngại không nói ra thôi."

"......" Chu Hiểu Hiểu không ngờ cô sẽ nói như vậy, không nhịn được hỏi: "Sao cậu cứ cố ủng hộ người họ cho bằng được vậy?"

Một lúc sau Tiểu Lạc mới rep lại, giọng điệu không rõ vì sao lại có mấy phần giống với mẹ chồng đang tia nàng dâu: "Trước đây tớ vẫn cho rằng không có ai xứng với anh tớ, nhưng nói thế nào nhỉ, tuổi anh tớ bây giờ cũng không còn nhỏ nữa rồi, nên thầy Hứa đúng là cũng không tệ đâu."

"Đang nói chuyện gì vậy?" Trương Mạn đặt một chồng tài liệu lên đầu Chu Hiểu Hiểu: "Cái gì mà thầy Hứa quả thực cũng không tệ đâu cơ?"

Chu Hiểu Hiểu vội vàng đè âm lượng xuống mức thấp nhất, nhận lấy tài liệu trên đỉnh đầu đặt xuống bàn, hỏi: "Em có cần đi đón thầy Hứa không ạ?"

Hiếm lắm hôm nay Hứa Kinh Trập mới được một ngày nghỉ, nói là đi gặp bạn bè nên ra ngoài cũng không có mang ai theo. Thực ra Trương Mạn cũng lo anh ra ngoài sẽ bị paparazzi bám đuôi, có điều nghĩ lại Lương Ngư không có ở đó, hẳn cũng không có gì đáng chụp đâu."

"Cậu ấy không gọi thì em cũng không cần đi đâu." Trương Mạn muốn làm biếng, "Thầy Hứa cũng cần nghỉ ngơi mà."

Vì lần trước ở khách sạn xảy ra vụ bê bối tình dục tập thể đáng xấu hổ ở khách sạn kia nên lần này bác sĩ Trần cực kỳ thận trọng lựa chọn một chỗ hẹn khác. Thỏ khôn đào ba lỗ, để tiện cho ngôi sao trốn paparazzi, phòng khám của ông nào chỉ có một cơ sở.

Hứa Kinh Trập tự lái xe đến một tiểu khu cao cấp ở ngoại thành, dừng xe cuốc bộ tầm 20 phút mới đến trước cửa phòng khám tâm lý.

"Tôi có đọc tin tức rồi," bác sĩ Trần hơn năm mươi tuổi, tóc đã bạc một nửa, thế mà trông lại rất có tinh thần, "Nhìn hai cậu trên ảnh xứng đôi lắm."

Hứa Kinh Trập ngồi xuống ghế trị liệu, mặc dù hình thức trị liệu chỉ đơn thuần mang tính chất trò chuyện, trao đổi, nhưng để tăng sự thoải mái cho bệnh nhân, phòng khám còn trang bị cả ghế sofa bằng vải da mềm có thể ngả ra thư giãn.

"Chỉ là công việc thôi." Hứa Kinh Trập nửa nằm xuống. Anh đã trị liệu ngắt quãng ở phòng khám của bác sĩ Trần được hai ba năm nay, đối với người bệnh rối loạn cương dương hình thành do tâm lý mà nói, đây quả thực không phải là một thời gian ngắn.

Ban đầu khi phát hiện chức năng này của mình có vấn đề, Hứa Kinh Trập cảm thấy hẳn là do áp lực quá lớn tạo thành. Nhưng anh vốn dĩ là người có ham muốn thấp, vậy nên lúc đó không mấy đặt nặng vấn đề này. Mãi đến tận khi anh phát hiện ngay cả có dùng tay thì ngay cả việc cương cứng trở thành một chướng ngại, anh mới ý thức được mình không thể tiếp tục mặc kệ nó nữa.

Cho dù không lên giường với ai, không cứng lên được là chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông. Hứa Kinh Trập bình thường có rộng lượng đến đâu thì lòng tự tôn bị áp chế cũng sẽ nảy ra cảm giác đau đớn và tự ti âm ỉ, đây là thứ mà anh khó lòng trốn tránh.

"Thật ra cũng không phải là không có gì khởi sắc." Bác sĩ Trần giở vài tài liệu, hỏi: "Gần đây buổi sáng cậu có hay chào cờ không?"

Hứa Kinh Trập nghĩ một lúc mới trả lời: "Một tuần khoảng hai lần."  

Bác sĩ Trần càng khích lệ anh: "Cậu có dùng tay không?"

"Không." Hứa Kinh Trập do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói ra: "Nó xẹp xuống nhanh lắm."

Bác sĩ Trần: "Cậu không cần quá căng thẳng đâu, những lúc đó thử suy nghĩ đến những chuyện vui vẻ xem, gần đây có chuyện gì làm cậu vui không?"

Hứa Kinh Trập ngại ngùng nói: "Tôi với Lương Ngư không phải là quan hệ đó, chỉ đang hợp tác với nhau thôi, cùng lắm chỉ tính là bạn bè bình thường thôi."

Bác sĩ Trần "ừ" một tiếng, bỗng nhiên nói: "Cậu có nghĩ đến chuyện phát triển một mối quan hệ mới không? Có thể chia sẻ với nhau một số bí mật, đôi khi cố gắng che giấu quá nhiều chuyện sẽ tạo thành áp lực nặng nề với tâm lý."

Ông ngầm ám chỉ: "Chưa biết chừng cậu Lương lại phù hợp với vai trò này."

Hứa Kinh Trập vẫn im lặng, biểu cảm của anh nhìn không quá bài xích nhưng cũng chẳng vui vẻ gì, anh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới mở miệng: "Anh ấy là đàn ông, hơn nữa anh ấy thích đàn ông."

Bác sĩ Trần: "Thế tốt quá rồi...."

"Tôi còn chưa tự ti quá mức hay là chối bỏ mình mình." Hứa Kinh Trập cắt ngang lời ông, biểu cảm hết sức bình tĩnh, "Nhưng tình huống lúc này của tôi thật sự không ổn, chỉ sợ sau này kể cả có phát sinh chuyện gì với anh ấy, cũng chỉ có thể là trên phương diện tâm lý mà thôi. Anh ấy là một người đàn ông bình thường, đương nhiên cũng sẽ có ham muốn, như vậy là không công bằng với anh ấy." "

"Ý tôi không phải là muốn hai cậu phát sinh quan hệ gì." Bác sĩ Trần mỉm cười, ông nhìn Hứa Kinh Trập, đổi sang một câu hỏi khác: "Xem ra gần đây cậu cũng gặp phải không ít áp lực nhỉ? Chúng ta thử nói chuyện khác xem, giả dụ như, cậu cảm thấy Lương Ngư là người như thế nào?"

"Tôi không biết." Hứa Kinh Trập im lặng một lúc lâu, mới đáp lại như vậy, anh lơ đãng nhìn vào khoảng không, nhìn xa xăm lên trần phòng trị liệu tựa như đang đi vào cõi mơ, "Anh ấy là một người hoàn toàn không giống với tôi, tính cách vừa nóng nảy lại phiền phức, muốn sao làm vậy, lại còn tuỳ tiện, nói chuyện cũng khó nghe, chẳng khác nào ấm nước nóng bỏng tay cả."

Bác sĩ Trần: "......."

Hứa Kinh Trập ngừng một chút, câu thừa nhận cuối cùng dường như cũng không mấy tình nguyện: "Đương nhiên tướng mạo của anh ấy quả thực là rất mê người."

Hai tiếng đồng hồ trị liệu 1: 1 không thể nói là có ý nghĩa gì quá lớn, nhưng cũng giúp Hứa Kinh Trập thả lỏng được phần nào. Anh có vạn năng đến mấy, đôi khi cũng cần có không gian để tâm sự, rất nhiều chuyện không thể nói được trước mặt người khác, nhưng lại có thể nói được trước mặt bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ Trần vẫn kiến nghị anh ít âu lo như mọi khi, buổi sáng chào cờ có thể thử dùng tay, hơn nữa cũng nên mở lòng hơn, thử chia sẻ bí mật của mình với người bên cạnh.

Thực ra điều cuối cùng với Hứa Kinh Trập mới thực sự là trở ngại, anh cũng không thể cố ý tìm được cơ hội chỉ để nói chuyện mình không cương cứng được với Lương Ngư.

Nói nghiêm trọng một chút, chưa biết chừng chuyện này có khi còn bị tính là quấy rối tình dục nữa.

Hơn nữa mấy ngày nay tâm trạng của Lương Ngư mới khôi phục lại được một chút, cuối cùng hai người cũng có thể bình thản nhắn tin qua lại trên WeChat.

"Anh bay về chuyến mấy giờ?" Hứa Kinh Trập đặc biệt gửi tin nhắn hỏi y trước.

Đối phương rep lại rất nhanh: "Bốn giờ chiều."

Hứa Kinh Trập: "Vậy để tôi đến đón anh, tối anh có muốn ăn món gì không?"

Lần này phải một lúc lâu sau, Lương Ngư mới rep lại hai chữ "Tùy anh."

Y không nói mình muốn ăn gì, nhưng cũng không có từ chối đề nghị đến đón của Hứa Kinh Trập. Anh cầm lấy điện thoại trong tay mỉm cười. Chu Hiểu Hiểu cũng nhìn thấy, lòng lại cảm thấy ngọt ngào âm ỉ.

"Thầy Lương hết giận rồi ạ?" Chu Hiểu Hiểu dè dặt hòa giải: "Em nghe Tiểu Lạc nói, mấy hôm nay tâm trạng thầy Lương không được tốt, còn tưởng rằng hai người cãi nhau cơ."

Nụ cười trên môi Hứa Kinh Trập vẫn còn chưa tan hết, anh kiên nhẫn giải thích: "Không phải là cãi nhau đâu, chỉ là thầy Lương có chút hiểu lầm thôi, đợi anh ấy trở về nói rõ là được."

Chu Hiểu Hiểu "À" lên, lại nghe thấy Hứa Kinh Trập nói tiếp: "Tính cách thầy Lương hơi trẻ con, dỗ dành một chút là được rồi, lần này là do tôi không tốt, không nói rõ với anh ấy trước, khiến cho công việc của các em phiền phức thêm rồi."

"......" Chu Hiểu Hiểu lúc này hoàn toàn không nghe thấy hai từ "công việc" và "phiền phức" này. Lâu đài thần tiên bên bờ biển của cô! Đến lúc nào mới có thể chính thức xây xong đây?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.