Hữu Điều Kiện Luyến Ái

Chương 6



Ta vẫn tiếp tục dùng chiếc bút máy vừa cũ vừa lỏng lẻo kia. Ba ngày sau, Triệu Nghị rốt cục không nhịn được hỏi ta: “ Bút kia dùng không tốt sao?”

“Bút gì cơ?” Ta giả ngu.

“Cái bút ta đưa ấy.”

“Ta không có thói quen dùng bút bi, dùng vài lần sẽ không biết để đâu mất tiêu”

“Nguyên lai ngươi chỉ thích dùng bút máy?”

“Dùng bút máy chữ mới đẹp, ta không thể viết bút bi giống ngươi được”

“Chữ và con người ta thật soái à.” Hắn đắc ý cười rộ lên.

“Ngươi cũng chỉ có khuôn mặt là coi được thôi.” Ta cho hắn biết thế nào là sự thật.

Đối với câu nói của ta, mặt hắn bỗng chốc giống như tranh biếm hoạ!

“Chính là, khuôn mặt của đại soái có thể khiến biết bao nhiêu cô gái ngây thơ mê mệt.” Hầu Tử bên cạnh chen vào nói.

Còn có ta nữa, thiếu nam ngây thơ. Ta ở trong lòng bổ sung giúp hắn.

“Nếu có khuôn mặt của đại soái, ta đã không ở cái trường này mà học hành, trực tiếp đi Hongkong làm ngôi sao điện ảnh.” Không thể tưởng được nhị soái ca của P.314, Hà Mã cũng không thấy thoả mãn với diện mạo của mình.

“Khuôn mặt ngươi cũng đâu có kém, ta thấy người Hongkong rất thích kiểu diện mạo này đó, không bằng hiện tại ngươi liền bay đi Hongkong đi.” Cũng không thể tin được việc Triệu Nghị khen ngợi diện mạo người khác.

“Đại soái, ngươi định trêu ta hả!”

Hà Mã làm bộ nhào vào Triệu Nghị, vui đùa đấm đá hắn. Hai người liền đứng lên đùa giỡn. Ta không khỏi hâm mộ Hà Mã. Đối với ta, Triệu Nghị luôn giả như vô tình mà không tiếp xúc thân thể..

“Các ngươi đánh đủ chưa?” Ba Ba từ đâu hướng đến nói to.

Không biết từ khi nào Ba Ba đã xuất chiêu đánh hai tên kia ngã xuống giường rồi đem hai vật gì đó đập đập vào người bọn hắn. “Thẻ sinh viên, cầm lấy đi”. Rồi nhanh chóng xoay người chạy mất.

Hai tên đó nhặt thẻ sinh viên lên, Hà Mã lại kêu lên:

“Đại soái, tiểu tử ngươi sinh năm 1987 sao?!”

Triệu nghị nhún nhún vai. “Ta 5 tuổi đã đi học tiểu học rồi.”

Mọi người trong P.314 bắt đầu nhìn hắn với ánh mắt kinh dị.

“Vậy bạn gái ngươi nhiều tuổi hơn ngươi?”

“Ừ, hơn 1 tuổi.”

Là con trai, lại còn hơn hắn 3 tuổi. Ta cái gì cũng đều thua bạn gái hắn.

Thời gian qua rất mau, đảo mắt 1 cái đã đến Giáng Sinh.

Vài năm gần đây, Trung Quốc tựa hồ hội nhập rất nhanh, ngày lễ của phương Tây cũng được giới trẻ nhiệt liệt chờ đón.. Đêm trước Giang Sinh, đi đâu cũng sẽ bị hỏi “Giáng sinh năm nay có kế hoạch gì không?”

Cái này với ta không có hứng thú. Người cô đơn như ta, ngày nào chẳng giống ngày nào.

Đêm giáng sinh, vẫn là ta sang P.314 vì phòng ta vốn chẳng còn ai. Ít ra P.314 còn có Ba Ba, Tiểu Tôn Tử cùng Hà Mã.

Kỳ thật Ba Ba rất dễ nhìn, đầu óc lại thông minh, năng lực làm việc khó ai bằng. Đáng nhẽ người theo đuổi hắn không phải là ít nhưng vì hắn làm cho người ta một cảm giác khó tiếp cận, giống như là hắn trốn tránh, tự tạo ra một tầng tự vệ làm cho hầu hết mọi người chỉ dám nhìn hắn từ xa. Vì thế đêm Giáng sinh, hắn ở lại KTX là điều dễ đoán.

Tiểu Tôn Tử gầy tong teo, bộ dạng cũng không dễ nhìn, tính cách hơi chút âm u, tìm không ra bạn gái coi như là có thể lý giải, Đêm Giáng sinh không đi chơi với bạn cũng thực bình thường.

Người duy nhất khiến ta ngạc nhiên là nhị soái ca P.314 Hà Mã, hắn bình thường ở KTX luôn là người toả sáng. Nhân vật như vậy mà cứ ở trước mắt ta, lúc ẩn lúc hiện, quả thực là nghiệp chướng mà.

“Hà Mã, đừng đi đi lại lại nữa. Có hẹn thì cứ đi đi.” Ta nói.

“Người ta không nhận lời.”

“Người đó có người yêu rồi?”

“Không có.”

“Thế quản cái gì, người cố mà đi tán tỉnh đi a.” Ta nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương.

“Người đó ghét bỏ ta, nói ta tính cách không tốt, ăn nói lỗ mãng, đầu óc ngu xuẩn, cử chỉ thô tục, làm việc hồ đồ, không cầu tiến, tóm lại chính là ta không đáng một đồng.”

Nghe hắn nói xong, ta thiếu chút nữa phì cười. Người kia đúng là rất hiểu hắn, xem ra không còn hy vọng.

“Người đó lại xinh đẹp, thông minh, là đội trưởng, là thành phần tích cực trong Hội sinh viên, ta đi theo là hắn giậm chân giận dữ. Cho dù ghét bỏ ta, không nhìn ta, thì cũng đừng vứt bỏ ta chứ.” Hà Mã càng nói càng phiền não.

Nguyên lai cũng có người giống ta ngu ngốc.

“Ta như thế nào lại cảm thấy ngươi đang nói cho Ba Ba nghe?” Đúng lúc này Tiểu Tôn Tử bồi thêm một câu.

Ba Ba sắc mặt khó coi, đứng lên khỏi bàn học rồi đi thẳng ra ngoài..

“Tiểu Tôn Tử, nghe ngươi nói loạn, Ba Ba sinh khí rồi kìa?” Ta vừa nói vừa nhìn Hà Mã chớp mắt vài cái, ý bảo hắn mau đuổi.

“Ách…… Ta đói bụng, đi mua bữa ăn khuya. Các ngươi muốn ăn gì không?” Hà Mã đầu óc quả nhiên không tốt, hắn rõ ràng vừa ăn cơm chiều cách đây 30 phút.

“Không có.Không có. Ngươi mau đi đi.”

Nhanh như chớp, đã không thấy tăm hơi Hà Mã đâu. P.314 chỉ còn ta cùng Tiểu Tôn tử. Ta và hắn cũng chẳng nói thêm gì.

Qua 10 giờ mới có người trở về.

Không thể tin được người trở về đầu tiên lại là Triệu Nghị, hắn cầm trong tay hết túi to rồi đến túi nhỏ.

“Đại soái đã về! Trên tay cầm cái gì đấy?” Tiểu Tôn Tử dường như đoán được đó là nhất định là đồ cho bọn hắn.

“Chocolate cùng hoa quả, đây ta cho ngươi”

Nói xong, Triệu Nghị lấy ra 1 túi nhỏ đưa cho Tiểu Tôn Tử, sau đó ở từng bàn học, hắn đều để lại một túi.

Ta trước sau gì cũng không phải thành viên phòng 314, đang cảm thấy thương tâm thì bị hắn kéo đến trước giường.

Tiểu Tôn Tử vui vẻ ăn quà của Triệu Nghị căn bản cũng chẳng để ý đến chúng ta.

“Này, của ngươi.”

Hắn đưa ra hai hộp nhỏ được gói rất tinh xảo.

“Đây là cái gì?” Ta kinh ngạc.

“Ngươi trở về xem thì biết.” Ánh mắt hắn có chút dao động.

“Sao phải gói lại như thế này?”

Ngươi có biết làm như vậy sẽ khiến ta hiểu lầm rằng ngươi rất coi trọng ta không?

“Bạn gái ta bảo nếu tặng quà thì nên gói cẩn thận, con gái chính là như vậy.”

Ta như thế nào so ra cũng kém nàng.

“Coi như thù lao bổ túc môn toán sao?”

“Không phải, chính là ta muốn tặng ngươi thôi.”

Hắn không phải là loại người hay quanh co, trong lòng nghĩ như thế nào ngoài miệng hắn sẽ nói như thế.

Vào thời khắc đó, một câu ta cũng không nói thành lời, cảm thấy lòng mình vốn yên ổn bỗng có chút tư vị.

Ta biết rốt cuộc mình cũng không thể trốn tránh con người này.

Đêm đến, ta mới hạ quyết tâm mở quà.

Ta không dám bóc mạnh, chỉ cẩn thận mở từng lớp giấy, cố gắng không làm rách đến từng mm.

Hộp thứ nhất mở ra, là một thanh chocolate. Loại người thích ăn đồ ngọt như ta đương nhiên biết thanh này tuyệt đối không dưới 50 khối tiền.

Mở ra chiếc hộp thứ hai, là một chiếc bút máy hàng thật giá thật! Hơn nữa kiểu dáng cùng với chiếc bút máy cũ của ta cơ hồ giống nhau như đúc!

Nói cho ta biết, ngươi quan tâm ta.

Nói cho ta biết, ngươi để ý ta.

Ta chỉ mong ngươi một chút quan tâm, một chút để ý, cho dù lòng của ngươi vĩnh viễn không thuộc về thì hiện tại ta cũng nguyện ý đem trái tim mình dâng tặng cho ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.