Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội

Chương 30



Sáu trăm lần “Nữ Giới” giao cho Nguyễn lão gia một lần liền thông qua. Nguyễn Nhược Nhược cuối cùng cũng được giải phóng khỏi án “treo giò”. Vừa được tự do, Nguyễn Nhược Nhược chân ngựa phi nước đại đi tìm Nguyễn Nhược Long, “Đại ca, ngươi mau nghĩ biện pháp mang ta đi ra cửa. Nếu không Thủy Băng Thanh chỉ sợ gặp chuyện không hay.”

“Đúng nha, những ngày này nàng đều đeo bám ta hỏi thăm ngươi chừng nào mới có thể ra cửa. Hai người các ngươi nha, cứ như đã quen biết từ trước, lập tức trở nên thân thiết như vậy. Nữ nhi với nữ nhi đúng là dễ dàng kết giao bằng hữu.” Nguyễn Nhược Long tự cảm khái, Nguyễn Nhược Nhược nhịn cười. Nếu để hắn biết Thủy Băng Thanh cô nương của hắn đích thật là linh hồn nam nhân trong thể xác nữ nhân thì không biết lúc đó phản ứng của hắn sẽ như thế nào.

Nguyễn Nhược Long suy nghĩ biện pháp làm sao mang Nguyễn Nhược Nhược ra ngoài một hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được một cách. Hắn chạy đến chỗ Nguyễn lão gia xin xỏ, “Phụ thân, bây giờ cũng sắp vào hạ rồi, cửa hàng vừa nhập năm trăm thất xiêm y mùa hè. Tam muội năm vừa rồi thân thể không khỏe, suốt thời gian đều nằm ở trên gường nên không có nhiều xiêm y. Năm nay cũng đã đến lúc nên sắm thêm rồi. Nhi tử sẽ mang nàng đến cửa hàng để lựa một vài món xiêm y, Đỗ đại nương nói có một số kiện xiêm y mới có thể nàng sẽ thích.”

Nếu là ca ca dẫn đi ra ngoài, Nguyễn lão gia dĩ nhiên không lo lắng gì. Chẳng qua là Nguyễn phu nhân ngồi một bên không cao hứng mở miệng nói: “Tại sao cũng chỉ nhớ kỹ Tam muội ngươi vậy? Muội muội của ngươi cũng cần sắm thêm xiêm y.” Lời vừa dứt đã phân phó nha hoàn Mai Nhi đứng một bên, “Mai Nhi, mời Nhị tiểu thư đến đây, nói Đại thiếu gia muốn dẫn nàng đi cửa hàng chọn xiêm y.”

Nguyễn Nhược Long và Nguyễn Nhược Nhược hai mặt nhìn nhau, khổ nạn nói không ra.

Nguyễn Nhược Phượng lát sau cũng đến, vừa nghe nói chỉ cần mua một vài bộ bình thường liền một miệng hét lên: “Một vài bộ không đủ, ta thiếu rất nhiều, áo khoác ngoài bốn bộ, bốn chiếc váy, bốn quần dài, váy ngoài bốn bộ, thắt lưng bốn cái…nếu không thì ta sống qua mùa hè này thế nào đây?”

Nguyễn Nhược Nhược ngạc nhiên: “Chẳng lẽ ngươi không có xiêm y mặc? Vậy ngươi làm sao qua được mùa hè năm ngoái?” Nàng vừa nói liền biết mình hớ, nhanh chóng ngậm miệng lại. Cũng may là người khác trong phòng cũng không để ý.

“Những xiêm y cũ ta đã sớm vất đi rồi.” Nguyễn Nhược Phượng vẻ mặt khinh thường.

Nguyễn Nhược Long vô cùng đau đớn nói: “Nhị muội, cái gì xiêm y cũ! Những thứ xiêm y đó chỉ mặc mùa hè, đừng nói một năm, mười năm tám năm vẫn còn mặc tốt mà.”

“Dù sao năm nay ta cũng không thích mặc lại, ta phải sắm bộ mới thường xuyên.” Nguyễn Nhược Phượng khẩu khí núi đè không khom lưng mà lên tiếng trả lời.

Nguyễn Nhược Long còn muốn nói gì đó nhưng bị cái nhíu mày của Nguyễn phu nhân chặn lại, “Nhược Long, ngươi làm sao vậy? Muội muội của ngươi muốn mặc đồ mới ngươi cũng la mắng là thế nào? Nguyễn gia chúng ta không phải thiếu tiền, đừng nói là vài món áo váy bình thường, cho dù là kim y ngọc quần cũng có thể mua được.” Khẩu khí nàng ta thật giống một con gấu mẹ.

Nguyễn Nhược Nhược âm thầm lắc đầu, hai mẫu tử này đúng là quá mức xa xỉ. Hẳn là sinh ra trong phú quý, chẳng biết cái gì gọi là “tiết kiệm”.

Nguyễn Nhược Phượng thấy có chỗ dựa càng đắc ý, “Đợi ta đến cửa hàng xem thử, nếu thích thì có thể mua thêm vài món nữa.”

Nguyễn Nhược Long giận mà không dám nói gì. Nguyễn Nhược Nhược nhìn chằm chằm nàng ta hồi lâu liền xác định một việc, Nguyễn Nhược Phượng chắc chắn không vì một chữ “Tình” mà đi tìm chết. Nàng thuộc loại người thích hưởng thụ cuộc sống, khó bỏ được thói quen xem trọng những thứ nhân sinh bình thường như ăn ngon mặc đẹp. Nàng ta yêu Ngọc Liên Thành đơn giản chỉ vì nhất thời mê luyến, muốn chết muốn sống chẳng qua vì nhất thời tức giận không chiếm được cái mình muốn. Nàng sinh ở Nguyễn gia giàu có, thực tế cuộc sống không cần gánh vác bất cứ trách nhiệm gì, rảnh rỗi thì ra hoa viên ngắm bạch hải đường, không cần phấn đấu cũng có được cái mình muốn. Đây đúng là phúc phận tổ tiên để lại mà. Nhưng chỉ là cuộc sống vật chất quá đầy đủ nên mới khiến nào lao đầu vào thú vui tinh thần hư hư ảo ảo, vĩnh viễn không tóm giữ trong tầm tay.

Nguyễn Nhược Nhược trước kia không hiểu tại sao ở cổ đại lại có những tài tử giai nhân, thiên kim tiểu thư dũng cảm vì tình lang hoặc là bỏ trốn, hoặc là tuyệt đối trung thành. Phụ nữ hiện đại cũng không to gan như vậy, vì một mối nhân duyên mà chấp nhận phó thác cả đời! Bây giờ nàng từ trên người của Nguyễn Nhược Phượng đã thấu hiểu, thay vì nói các nàng yêu một nam nhân tuấn tú, không như nói là yêu chính bản thân mình. Các nàng thâm khuê tịch mịch, tạo ra một tình yêu tưởng tượng, một khi có nam nhân tuấn tú xuất hiện trước mắt liền lập tức đem hắn trở thành tình nhân trong mộng, thành nơi kí thác tình cảm của mình. Đây đến cùng có phải là yêu?

Ba người một nhóm ra cửa, mà không chỉ ba người, trước khi đi Nguyễn phu nhân còn dặn dò hai vị tiểu thư đi ra ngoài phải mang theo mấy nha đầu tiểu tử hầu hạ. Nguyễn Nhược Long đem theo A Phúc, Nguyễn Nhược Nhược mang theo Hạnh Nhi còn Nguyễn Nhược Phượng dẫn nha đầu Lan nhi sát một bên. Một chiếc xe ngựa đầy người lịch kịch chạy ra khỏi phủ, Nguyễn Nhược Nhược không ngừng kêu khổ, nhiều người như vậy thì làm thế nào đến được Hoa Nguyệt Lâu. Thật uổng công xuất phủ một chuyến!

Bước vào Vân Cẩm phường, Nguyễn Nhược Nhược cảm thấy hoa cả mắt. Vải vóc tràn đầy trên kệ đủ mọi màu sắc rực rỡ. Vừa tới nơi, Nguyễn Nhược Phương đã dẫn Lan Nhi chạy thẳng tới, chủ tớ hai người hăng hái cao hứng sà hết chỗ này đến bám vào chỗ kia chọn vải. Hạnh Nhi cũng nhảy nhảy muốn thử nhưng bắt gặp ánh mắt chủ nhân vẫn còn hướng ra ngoài cửa lớn, không khỏi kinh ngạc, “Tiểu thư, ngươi đang nhìn cái gì vậy?”

“Không có gì.” Nguyễn Nhược Nhược thu hồi ánh mắt, dù sao cũng không trốn đi được, chi bằng ở nơi này đàng hoàng chọn vải đi. Nguyễn Nhược Long cũng bước tới thấp giọng nói: “Tam muội, hôm nay đi không được rồi, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy…Nếu để phụ mẫu biết ta dẫn người đến mội nơi như Hoa Nguyệt Lâu, sợ rằng ta cũng bị phạt chép sách mất.”

“Ta biết, đại ca, ta chọn vải đây.”

“Tam muội, ta sẽ giúp ngươi chọn mấy kiện vải may nam trang. Sau này nếu ngươi muốn leo tường trốn ra thì mặc nam trang sẽ dễ dàng hơn một chút, hơn nữa y phục của ta cũng không vừa với ngươi.”

Dĩ nhiên là được, Nguyễn Nhược Nhược vui vẻ đồng ý.

Bọn tiểu nhị của Vân Cẩm phường từ ngày đó mỗi lần nhắc đến Tam tiểu thư liền nói tốt không ngừng. Chọn lựa vài lần là xong, mua thứ gì cũng quyết định ngay lập tức. Không thể so với Nhị tiểu thư, phiền toái cơ hồ sắp sửa đem cửa hàng lật tung lên, cuối cùng bọn tiểu nhị cũng chào thua, để mặc nàng từ từ mà chọn.

Nguyễn Nhược Phượng dùng “Thiết can ma thành châm” mà tả xung hữu đột, lăn qua lộn lại khắp cửa hàng để chọn xiêm y. Nguyễn Nhược đã chọn xong từ lâu, không biết làm gì liền “tọa thiền” kiên nhẫn, đè nén tính tình mà ngồi một bên vừa uống trà vừa chờ đợi.

Một lát sau phía bên ngoài cửa hàng có vài người đi tới, đi đầu là một vị phu nhân tuổi chừng bốn mươi, dung mạo đoan chính. Nguyễn Nhược Nhược cảm thấy người này quen quen, đang tự hỏi không biết đã gặp qua khi nào thì vừa đúng lúc phu nhân kia trông thấy nàng liền bước lại chào hỏi.

“Nguyễn Tam tiểu thư, hôm nay nàng cũng đến cửa hàng chọn xiêm y sao?”

Người vừa mở miệng, Nguyễn Nhược Nhược liền nhớ ra, đây chính là quản gia mà ngày đó Tiểu vương gia Lý Hơi đã sai đem lễ vật đến tạ ơn nàng, Từ quản gia a! Nàng vội vàng đứng dậy, cười nói: “Từ quản gia, ngươi cũng tới của hàng nhà ta mua vải sao?”

“Trong Trường An thành, Vân Cẩm phường là cửa tiệm nổi tiếng, lại cung ứng nhiều loại vải tốt nhất, nếu không đến đây thì ta còn biết đến đâu để mua nữa. Tam tiểu thư chẳng lẽ lại không biết điều này sao?” Từ quản gia cười nói.

Xem ra “Vân Cẩm phường” còn là một thương hiệu nổi tiếng ở Trung Hoa, căn cơ Nguyễn gia thật không nhỏ.

“Từ quản gia muốn vải như thế nào, ta sẽ giúp người chọn lựa!” Mặc dù có chút bất đắc dĩ, Nguyễn Nhược Nhược nhìn tới nhìn lui cũng là thành viên của của Nguyễn gia nên tự nhiên phải giúp Nguyễn gia chào hỏi khách nhân.

“Không làm phiền Tam tiểu thư, sáng sớm đã quyết định xong rồi. Mùa hè sắp tới, xiêm y của Vương phi, Vương gia còn có Tiểu vương gia cần phải chuẩn bị sớm. Nếu không thì làm sao đổi y phục qua mùa?”

Đúng là cùng một giọng điệu với Nguyễn Nhược Phượng. Hóa ra là một tập quán, xiêm y năm ngoái bỏ đi, năm nay toàn bộ đổi mới, xiêm y còn tốt cũng không cần, cái này…tạo nghiệt nha! Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được lên tiếng hỏi: “Vậy xiêm y năm ngoái không dùng nữa phải làm sao? Xử lý thế nào đây?”

“Đều phân thưởng cho bọn hạ nhân trong phủ.” Từ quản gia đáp.

Ra là như vậy, xem như không lãng phí lắm! Trong lúc nói chuyện, chưởng quỹ của Vân Cẩm phường bước tới ân cần chào hỏi một phen, sắp xếp tiểu nhị đem vải vóc sáng sớm đã chuẩn bị tốt giúp đỡ Từ quản gia đưa lên xe, Nguyễn Nhược Nhược phụng bồi Từ quản gia ngồi một bên nói chuyện phiếm.

“Tam tiểu thư, lần trước ngươi và Tiểu vương gia nhà ta bị những con ngựa dở chứng phóng loạn trên đường nhất định là rất kinh hãi.” Từ quản gia nói.

“Không sao không sao”, Nguyễn Nhược Nhược cảm ơn nàng quan tâm, “Trên căn bản không có gì hù dọa kinh hãi hết.”

“Sau khi trở về phủ có xem qua đại phu hay không? Đừng để phát sinh di chứng sau này…”

“Không có, ta rất khỏe, di chứng gì cũng không có.” Nàng sự nhớ một chuyện, “Vậy Tiểu vương gia thì sao, hắn sau khi trở về phủ có xem thái y không?”

“Đương nhiên là có, vừa hồi phủ đã cho gọi thái ý tới, nhìn chung thân thể cũng không có gì đáng ngại. Lần đó xe ngựa phóng loạn thật đúng là làm Vương gia lẫn Vương phi sợ không nhẹ a! May là là hữu kinh vô hiểm.”

“Đúng nha, hữu kinh vô hiểm, cát nhân thiên tướng. Đại nạn không chết, sau này tất có khí phúc.” Nguyễn Nhược Nhược đem những từ ngữ sáo rỗng phụ họa Từ quản gia coi như trát vào khoảng trống.

Những tưởng rằng một hồi nói chuyện vô cùng bình thản như vậy thì chỉ cần hư ứng tùy tiện vài câu là đủ, nào ngờ một lời kế tiếp của Từ quản gia dọa Nguyễn Nhược Nhược cả kinh, “Thái y lúc ấy xem qua cũng không phát hiện chỗ nào không ổn, nhưng không hiểu tại sao tới nửa đêm Tiểu vương gia bỗng nhiến phát sốt, thượng thổ hạ tả, cả đêm phải tuyên thái y vào phủ. Sau khi trở về phủ, thức ăn của Tiểu vương gia đều do một tay Vương phi tự mình chuẩn bị, cẩn thận lựa chọn món ăn thanh đạm tinh tế vì sợ Tiểu vương gia đói quá mà dạ dày không tiêu hóa tốt, thế nào mà trở thành thức ăn không tốt chứ?”

Nguyễn Nhược Nhược nói không ra lời, cúi đầu không dám giương mắt nhìn người ta. Nàng tự biết mình tội nghiệt sâu nặng, nhưng vẫn không hiểu căn nguyên từ đâu: không lý nào trái dâu kia…vẫn còn lưu lại độc tính? Tại sao phải qua mấy ngày mới phát tác? Bất quá cũng nghĩ vẫn còn may mắn là qua mấy ngày độc tính mới phát tác, nếu không để hắn tại chốn thâm sơn dã lĩnh phát bệnh thì nàng chắc chắn không chạy thoát tội rồi. Mà…chẳng phải lúc ấy đã bảo hắn ói ra rồi sao, ói thế nào mà không chịu ói cho sạch sẽ đi…

“Sau đó chúng ta phát hiện trong phòng Tiểu vương gia có một bọc đựng dâu dại để trên trên bàn, hình như đã ăn hết một nửa. Thái y nói loại trái cây dại này có thể ăn được, chỉ là tràng vị của Tiểu vương không thể thích ứng nên mới sinh bệnh, đến khi đó mới tìm được nguyên nhân. Nhưng Vương phi rất buồn bực, trái cây kia là ở đâu ra.”

A! Đúng rồi, đây là mớ dâu tây mà nàng hái sau khi trở lại đã để quên ở chỗ xe ngựa, trước đó nàng đã bắt Lý Hơi mang theo để ăn dần. Kỳ quái, hắn trở về phủ không ăn thức ăn bình thường lại còn ăn dâu tây làm chi, sai người đưa tới cho nàng ăn có phải tốt không. Kết quả để cho tên thái y ngu xuẩn kia đổ họa cho mấy trái dâu tây vô tội. Nguyễn Nhược Nhược vừa nghe vừa nghĩ thầm trong bụng. Khi nghe đến Từ quản gia nói đến vấn đề kia liền không nghĩ ngợi mà đáp: “Những trái dâu tây là ta đã hái ở trong rừng, chúng ta cầm theo để làm lương khô ăn lót dạ.”

“Ta cũng đoán như thế, Tiểu vương gia nhất định không thể nhận biết được loại trái cây này. Chẳng qua là, Tam tiểu thư, ngươi cũng là thiên kim tiểu thư ở chốn thâm khuê, như thế nào lại nhận ra được?”

Câu hỏi làm Nguyễn Nhược Nhược sửng sốt, đúng nha! Làm sao “nàng” biết được chứ? Đang bối rối thì chưởng quỹ đã tới: “Từ quản gia, vải vóc của người đã chuẩn bị xong”.

Nguyễn Nhược Nhược nhân cơ hội nói sang chuyện khác: “Từ quản gia, trong vương phủ chuyện cũng nhiều, ta không làm trễ nải ngươi nữa, để ta tiễn ngươi lên xe.”

Từ quản gia có thể ở trong vương phủ leo đến cấp bậc quản gia cũng không phải bình thường. Nghe được liền biết Nguyễn Nhược Nhược không muốn trả lời vấn đề này nên biết điều mỉm cười cáo từ lên xe. Trước khi đi, Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên nhớ ra, “Từ quản gia, vậy…Tiểu vương gia bây giờ thế nào? Không có việc gì đúng không?”

“Đã không sao, Tiểu vương gia thân thể tráng kiện, ngày thứ hai đã tốt hơn phân nửa, ngày thứ ba liền khỏi hẳn.”

Vậy thì tốt vậy thì tốt, Nguyễn Nhược Nhược đỡ lo lắng, nếu lỡ độc tính của trái dâu đó vẫn còn thì…dù sao hắn bị thế cũng là do sơ sót của nàng. Nàng nghĩ đến Lý Hơi vừa thổ vừa tả vừa nghiến răng nghiến lợi trách mình…hay là sắp tới ít ra ngoài một chút. Nếu để hắn gặp lại, e rằng ánh mắt kia cũng có thể giết người. Nhớ lại lúc hắn kiên trì chế ngự xe ngựa, ánh mắt như đao phong, chính là Tiểu Lý phi đao đó nha, đoạt hồn lấy mạng, giết người đến vô thanh vô tức. Nguyễn Nhược Nhược không dám lấy thân thử đao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.