Thủy Băng Thanh-Lưu Đức Hoa liên tiếp mấy chục ngày không thấy Nguyễn Nhược Nhược thật sự khốn khổ không chịu
được. Phảng phất giống như tổ chức bị mất liên lạc với tổ viên bên dưới, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt từng bước phiêu diêu nhưng trong lòng
như lửa đốt. Không được, không thể chờ thêm được nữa, hắn liền hướng
Nguyễn Nhược Long xuất chiêu “Mỹ nhân kế”, “Nguyễn lang” Hắn cất giọng
rù quến, tự bản thân nghe được liền nổi da gà một trận, “Ta thật sự rất
muốn gặp Tam tiểu thư, ngươi giúp ta gặp mặt nàng một chút đi.”. Nói đến hai chữ “Ta” cùng môt lúc khiến hắn cơ hồ suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi
của mình.
Không ngờ đến việc “Thủy Băng Thanh” mang “Nguyễn lang” hai chữ gọi ra khiến Nguyễn Nhược Long chấn động, nhất
thời nam nam bắc bắc phân biệt không rõ. Tâm hoa nộ phóng tự nhiên bắt
miệng phải lập tức đáp ứng nàng, “Băng Thanh, ngươi yên tâm, tối nay ta
nhất định đem Tam muội xuất phủ mang tới.”
Muốn đem Nguyễn Nhược Nhược xuất phủ,
công khai không được thì chỉ còn lén lút. Vì vậy thừa dịp bóng đêm buông phủ, Nguyễn Nhược Long dẫn Nguyễn Nhược Nhược tự cửa sau ly khai rồi
chạy thẳng đến Hoa Nguyệt Lâu.
Thủy Băng Thanh vừa trông thấy Nguyễn
Nhược Nhược liền kích động như thể gặp lại tỷ muội thất lạc đã lâu mà
vừa nói vừa lắc tay không ngừng: “Cuối cùng cũng gặp ngươi, cuối cùng
cũng gặp ngươi, cuối cùng cũng gặp ngươi…”
Tiếp đến liền theo lệ cũ liền đem Nguyễn Nhược Long đá ra ngoài, hai người bắt đầu nói chuyện.
“Ngươi học múa thế nào rồi? Xem chừng
tiệc chúc thọ Vương phi cũng không còn xa.” Nguyễn Nhược Nhược mở cửa
trông thấy núi đầu tiên, liền hỏi đến nhiệm vụ đã phân phó cho hắn.
“Ngươi yên tâm, ta đây mười ngày này cũng không phải là nhàn rỗi, mỗi ngày đều luyện vũ. Tại bữa tiệc chúc thọ
của bà Vương phi này tuyệt đối có thể làm cho người ta mắt sáng ngời.
Không tin ta bây giờ nhảy cho ngươi xem.” Thủy Băng Thanh khoe khoang.
Thủy Băng Thanh vì vậy không chút chần
chờ, nhanh chóng đem đến cho Nguyễn Nhược Nhược một cái lục lạc để giữ
nhịp. Chỉ dẫn nhịp điệu cho nàng tấu, một bên hát một bên nhảy. Bản thân hắn đối với cái…thành tích này tương đối hài lòng, tin rằng Nguyễn
Nhược Nhược hẳn là cũng sẽ nhận định biểu hiện của hắn như vậy. Kỳ quái
chính là Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn nhảy nhưng chân mày khẽ cau lại.
Thủy Băng Thanh nhảy không nổi nữa,
“Ngươi…chuyện gì vậy? Ta có thể luyện được chừng này quả không dễ dàng,
ngươi không khen được hai câu cũng đừng chường ra bộ dáng này được hay
không?”
“Bằng lương tâm mà nói, ngươi có thể nhảy thành như vậy quả thật…rất tốt. Nhưng là… nhưng là ta cuối cùng cũng
không hiểu…dường như có chỗ chưa đúng.” Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn chằm chằm.
Thủy Băng Thanh bị nàng nhìn cả người không được tự nhiên, “Là chỗ nào không đúng?”
“Nhất thời không thể nói được, để ta cẩn
thận ngẫm lại.” Nguyễn Nhược Nhược nhìn chằm chằm, ánh mắt của nàng cũng không chớp lấy một cái. Một lát sau, nàng mạnh mẽ đứng lên, “Ta biết
rồi! Vũ đạo này còn có một điểm mấu chốt phải hoàn thiện, nếu không để
ngươi nhảy ra sẽ không toát được phong vị.”
“Điểm nào?” Thủy Băng Thanh không rõ hỏi lại.
“Đem lỗ tai lại đây.” Nguyễn Nhược Nhược cười, hướng hắn ngoắc ngoắc ngón trỏ.
Vì vậy Thủy Băng Thanh đem lỗ tai đến
nghe nàng tinh tế nói hồi lâu, nghe được mặt mày hớn hở, “Đúng nha đúng
nha đúng nha đúng nha…” Thanh âm tán thành vang lên không dứt, “Ngươi
nghĩ quá chu đáo, cứ theo như ngươi nói mà làm, như vậy ta tuyệt đối có
thể nhảy tốt hơn, có thể vượt qua tài nghệ bình thường mà phát huy.”
***
Tĩnh An vương phủ. Tiệc chúc thọ Vương phi.
Một tràng thịnh yến, Vương phủ bên trong
giăng đèn kết hoa, hoàng thân quốc thích đạt quan quý nhân Trường An
thành đem phòng khách Vương phủ đãi yến biến thành nơi đầy ắp người với
người. Khắp nơi hương thơm ngào ngạt, xiêm y lộng lẫy, tiếng cười vui vẻ không ngớt. Vũ đài dựng lên ở phía nam, hàng trăm vũ kỹ nhảy múa, ngươi hát ta ca, nhộn nhịp suốt buổi tiệc vương phi mừng thọ.
Thủy Băng Thanh thống thiết yêu cầu
Nguyễn Nhược Nhược theo cùng để làm “định tâm hoàn”, mà Nguyễn Nhược
Nhược cũng rất muốn đi theo tới chiêm ngưỡng tiệc chúc thọ Vương phi,
vậy nên Nguyễn Nhược Long đành phải mạo hiểm giữa ban ngày mang nàng từ
cửa sau chạy ra ngoài đưa đến Hoa Nguyệt lâu rồi để nàng hóa trang thành tiểu nha đầu hầu hạ Thủy Băng Thanh. Sau đó một đám kéo vào Vương phủ.
Sau nửa thời gian diễn ra tiệc chúc thọ,
khúc “Hạ Phương Thần” tấu vang, ban nhạc gồm những ca nữ mặc y phục xanh da trời, hát những lời ca chúc thọ chúc rượu. Phía sau vũ đài, Nguyễn
Nhược Nhược hỏi Thủy Băng Thanh: “Người được chờ đợi nhất là ngươi, có
căng thẳng không?”
Thủy Băng Thanh vỗ ngực tự tin, “Ta căng
thẳng cái quái gì! Đại nhạc hội cũng đâu phải là chưa từng thấy. Đừng
quên, tại thế kỷ hai mươi mốt ta coi như là một công tử nhà giàu, nhà
của ta cả ngày đều là “đàm tiếu giai quyền quý, vãng lai vô bố y”. Còn
ngán ai nữa!” (câu trên chắc là: Người quyền quý đến cười nói, kẻ nghèo không dám lui tới)”.
Nguyễn Nhược Nhược mắc cười, “Đúng nha
đúng nha, làm cho ta đây mở mắt đi, mặc kệ lớn nhỏ, ngươi lên kia đem
tài nghệ xuất chúng mà phát huy đi.”
“Ngươi cứ mở to mắt ra mà xem”, Thủy Băng Thanh lòng tin tràn đầy.
Ca xướng xong, Thủy Băng Thanh một mình
tiến lên vũ đài, dung mạo sáng ngời, làm cho cả sảnh đường tròn to con
mắt. Bởi vì hình tượng cửa hắn thật sự quá mức mới mẻ, vô cùng khác
biệt. Thân mặc trách tụ trường bào, đầu đội mũ cao, thắt lưng to, chân
mang bì ngoa, đấy là một thân nam trang khỏe khoắn nhưng thanh diễm tú
nhã, đúng là một vị tuấn mỹ nam trang lóe sáng đăng tràng. Tiếng vỗ tay
cổ vũ vang lên như sấm, một tiếng trống nổi lên, đó chính là vị cổ nhạc
sư đã được hắn “cải tạo” một phen. Hắn ta không để mất thời gian liền
bắt đầu tạo nên một dòng chảy âm thanh nghe như nhạc cổ điển, Thủy Băng
Thanh theo điệu nhạc, một bên nhảy một bên hát:
Tại sao lặng im không nói một lời, để trong tim luôn tơ tưởng hình bóng ấy.
Xin cho ta thêm một ngày, để chạm vào gương mặt ấy.
Thêm một ngày, yêu nhiều thêm một chút.
Hãy đợi chờ, xin thời gian đừng trôi quá nhanh.
Không muốn, không muốn, không muốn, không muốn có được người ấy.
Chỉ cần một lần yêu, sẽ phải yêu đến trọn đời.
Không cần tìm nữa, hãy đến đây và cùng ta…nhảy Cha cha cha…hey, Cha cha cha…
Một màn nhảy cha cha cha, bản nhạc “Cùng
ta Cha cha cha” được Thủy Băng Thanh tái sinh tại đời Đường này. Người
nghe người xem như mê như say. Nhóm cổ nhân này nào đã được nghe qua
điệu nhạc như thế, làm người ta không tự chủ được mà muốn bay bổng theo
điệu múa vui tươi mạnh mẽ. Từ phía sau đài, Nguyễn Nhược Nhược vươn ra
một nửa đầu ngóng xem náo nhiệt, bàn chân cũng nhịn không được chuyển
động theo tiết tấu kích động, cả người hân hoan như một đóa hoa trong
gió.
Cha cha cha xuất phát từ Mexico, là một
nhánh của vũ điệu Latin. Loại vũ điệu này nhiệt tình cháy bỏng, hoan
khoái hoạt bát, kích động lòng người, tiết tấu rõ ràng. Nó đòi hỏi người nhảy vừa xinh đẹp vừa khỏe mạnh vì tốn hao nhiều sức lực, nhảy xong một đoạn tương đương với chạy bộ tám trăm mét. Đêm đó Nguyễn Nhược Nhược ở
Hoa Nguyệt Lâu nhìn thủy Băng Thanh mặc váy dài biểu diễn vũ điệu này
cảm thấy không được tự nhiên. Hình tượng mềm mại này…thật sự không phù
hợp với điệu nhảy bừng bừng nhiệt huyết như vậy. Linh cơ vừa động, dứt
khoát đề nghị Thủy Băng Thanh thay nam trang, dùng khí chất nam nhi
truyền tải mười phần trạng thái kích động của cha cha cha. Vừa nghe nàng “góp ý” như vậy, Thủy Băng Than đã phấn khích reo lên: “Thật tốt quá
thật tốt quá, nếu để cho ta thay nam trang nhảy, ta nhất định có thể
vượt qua tầm mức bình thường mà phát huy tài nghệ.”
Giờ phút này đây, hắn đúng là phát huy
cao độ tài nghệ. Không câu nệ qui tắc vũ điệu, kết hợp với dáng vẻ ôn
nhu xinh đẹp, thật là mỹ cảm mười phần! Một dung mạo thanh lệ xinh đẹp
như vậy, mi mắt lúc hưng phấn phát ra một loại anh khí hào sảng, giờ
khắc này Thủy Băng Thanh kết hợp hài hòa hai bản chất vừa nam vừa nữ,
chẳng trách người xem bên dưới đài kiến thức vũ đạo rộng rãi như vậy
cũng cũng phải rối rít suýt xoa không ngừng.
Thủy Băng Thanh nhảy một màn Cha cha cha, đẹp như trăng sáng, hoa đào tẫn khai, trở thành tiết mục được hoan nghênh nhất đêm đó.
Sau khi nhảy xong, Vương phi trong lòng
tràn đầy vui vẻ cố ý cho đòi Thủy Băng Thanh tiến lên thưởng vải gấm
thượng hạng, san hô nhiều chuỗi. Sau đó vẫn lôi kéo tay hắn nhìn hồi
lâu, khen ngợi không dứt: “Nữ tử này tướng mạo tuy thanh tú nhu mỹ,
nhưng mi vũ bừng bừng anh khí, khí khái ngang tàng, quả là một nữ tử
phong trần kỳ quái nha!”
Thủy Băng Thanh chỉ đành nói cho qua, “Đa tạ vương phi ưu ái”. Đúng là nói nhảm, trong lòng hắn đang cật lực la
lớn: coi như ngươi tinh mắt, vẫn nhận ra ta lớn nhỏ vẫn có khí chất nam
nhân.
Nguyễn Nhược Nhược ở phía sau đài thu dọn đồ đạc, chiến dịch nhất cử chiến thắng, giờ có thể ca khúc khải hoàn
rồi. Nàng vừa đem phần thưởng của Thủy Băng Thanh xếp thành một đống,
nào là vải gấm, ngọc châu, san hô…đang chuẩn bị nhét vào bọc thì một
chuỗi trân châu bung ra, nhưng hạt châu rơi xuống đất lăn tán loạn.
Nguyễn Nhược Nhược vội vàng cúi xuống đuổi theo nhặt lại. Lúc này có một người ở phía trước ngán trở nàng.
“Làm ơn tránh ra”, Nguyễn Nhược Nhược
không ngẩng đầu lên mà nói. Người nọ cũng không nhườn đường, trơ mắt
nhìn viên trân châu lắn đến bên dưới tủ treo quần áo. Nàng không khỏi
bực mình, ngẩng đầu nói một cách khó chịu: “Không phải ta đã bảo ngươi
tránh ra sao? Ngươi vẫn còn…”
Nửa đoạn còn lại bị ngắc ngứ, người đang
đứng trước mắt đem theo vài phần kinh ngạc nhìn nàng chính là…Tiểu vương gia Lý Hơi. Đây là phía sau đài, tại sao hắn lại tới đây? Không phải
nói chỉ nhân viên có phận sự mới được đi vào mà? Nguyễn Nhược Nhược đảo
mắt đã thấy những người khác vừa trông thấy hắn liền quỳ rạp xuống, còn
mình…có phải quỳ hay không? Đang do dự thì Lý Hơi đã lên tiếng:
“Ngươi…tại sao lại ở chỗ này?”
Nguyễn Nhược Nhược bất ngờ không biết nói gì, Lý Hơi đánh giá nàng hồi lâu lại nói: “Ngươi mỗi lần đều có trang
phục rất mới mẻ a!”
Quả thật…nàng mỗi lần gặp Lý Hơi đều căn
bản không phải là trang phục bình thường. Lần đầu tiên là “váy lửng”,
sau đó là “giả trang Nho sĩ”, lần này liền đổi thành trang phục của tiểu nha đầu. Khó trách Lý Hơi có cảm giác như thế. Nguyễn Nhược Nhược cười
khan nói, “Không phải là mỗi lần trang phục đều mới mẻ, ta cũng có lúc
mặc theo quy củ chỉ là ngươi không nhìn thấy thôi.”
Lúc mặc theo quy củ đều là bị nhốt ở thâm khuê, ngươi như thế nào thấy được? Tự nhiên chỉ có thể thấy được hình
tượng “khác biệt” khi nàng lén lút xuất phủ ra ngoài. Lý Hơi lại đem
nàng từ trên xuống dưới đánh giá thêm một phen rồi lắc đầu, “Rất khó
tưởng tưởng được bộ dạng của ngươi lúc tuần quy đạo củ. Mới vừa rồi ta ở dưới đài nhìn thấy ngươi, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm nữa kìa. Không
nghĩ tới, đến đây vừa nhìn đã thấy đúng là ngươi.”
Nguyên lai là cố ý đến xác thực. Mắt của
tên Tiểu vương gia này sáng còn hơn cây đuốc, nàng trốn ở sau đài mà
cũng bị hắn phát hiện động tĩnh, lại còn tìm tới cửa, chẳng lẽ là đánh
hơi mà tìm được nàng” Nguyễn Nhược Nhược bị vụ “dâu độc” trước đây chặn
ngang cổ, chỉ sợ Lý Hơi tới “tính sổ”. Suy nghĩ một chút, tốt hơn là
nhanh nhanh chủ động thừa nhận sai lầm, tranh thủ hưởng khoan hồng. Vì
vậy nàng thấp giọng nói: “Tiểu vương gia, cái kia…là…lần trước hại ngươi ngộ thực dâu độc mà sinh bệnh, ta thật ra rất hồi hận. Xin lỗi, thật
không phải với ngươi a!”
Lý Hơi trước tiên nghe được ngẩn ra, chợt lấy lại tinh thần, hé ra gương mặt rét lạnh, “Làm sao ngươi biết ta ngã bệnh?”
Vừa nói vừa trừng trừng mắt nhìn nàng,
đôi sắc bén làm cho nàng không cách nào chạy thoát. Nguyễn Nhược Nhược
nhất thời cũng hiểu ra, thật là ngốc mà, nàng căn bản không nên đem
chuyện này nói ra lần nữa. Đây là…chuyện xấu hổ của Lý Hơi, để hắn quên
càng nhanh càng tốt, tại sao lại thức tỉnh hắn chứ? Chỉ hận không thể
vượt qua tốc độ âm thanh, đuổi theo mấy câu vừa rồi mà nuốt trở lại vào
bụng. Tự nhiên là không thể a!
Lý Hơi thấy nàng không trả lời, cũng
không hỏi tới nữa. Chẳng qua là túng túng không biết làm gì, định quay
đầu bước đi. Nguyễn Nhược Nhược suy nghĩ một chút, nhanh chân đuổi theo, vậy nên mới ở một góc hoa viên ngăn cản hắn lại. “Lý hơi, ngươi đừng
như vậy. Lòng tự ái quá mạnh mẽ cũng không phải là chuyện tốt.”
Lý Hơi dừng lại cước bộ, tức giận nói: “Ngươi đây là đang giáo huấn ta sao?”
“Ta không phải là giáo huấn ngươi, ta
đang đặt mình vào lập trường bằng hữu mà hảo tâm nhắc nhở ngươi. Một
người tự ái tự kiêu là chuyện tốt, nhưng thế sự không tuyệt đối, cái gì
cũng đều có hai mặt, có cái tốt ắt có cái không tốt. Tự ái tự kiêu nếu
là quá mức sẽ thành tự cho mình là đúng, người khác không thể tiếp cận
được ngươi. Vậy không còn là là tự ái tự kiêu nữa mà trở thành tự cao tự đại.” Nguyễn Nhược Nhược một hơi nói ra. Nói rồi hạ thấp giọng, “Hơn
nữa ta hiểu, người quá mức tự ái cũng là người tự ti nhất.”
“Ngươi nói cái gì? Ta tự ti, lấy thân
phận địa vị của ta mà nói, tại sao ta lại tự ti?” Lý Hơi không nghĩ tới
Nguyễn Nhược Nhược sẽ nói ra lời như vậy .
“Người tự ti lúc nào cũng phải gò bó
mình, làm cho người xung quanh sợ hãi, lại sợ người khác xem nhẹ nhạo
báng. Ngươi đường đường là Tĩnh An vương thế tử, cao cao tại thượng,
đáng lý ra không nên có tâm khái như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác đều có. Ngươi tại sao lại quá để ý bản thân mình trong mắt người khác
như vậy?”
Lý Hơi bị nàng nói xong á khẩu không trả lời được. Một hồi sau hắn mới lo lắng nói: “Ta…ta tại sao lại để ý ?”
“Ngươi vẫn giả bộ? Mới vừa rồi ta bất quá chỉ hỏi ngươi một tiếng, nhìn thấy mặt ngươi lập tức đông thành băng.
Có phải vì ta biết ngươi bị dâu độc hại bệnh nên rất khó chịu đúng
không? Cho nên bỏ đi đúng không?”
Lý Hơi không nói, lộ vẻ mặt gặp địch cam
chịu. Nguyễn Nhược Nhược không khỏi buồn cười, cái tên Tiểu vương gia
này tính tình thật đúng là không được tự nhiên, có đôi khi xấu hổ như
thiếu nữ, may là còn có thời khắc anh dũng lực ngự kinh mã, nếu không
thật chịu không nổi hắn. Bất quá, đây cũng là một hình thức khác trong
nhu có cương, trong cương có nhu vậy.
“Không có gì khó.” Nguyễn Nhược Nhược
giống như Nguyễn Nhược Long đối đãi với Ngọc Liên Thành mà cư nhiên vỗ
vai Lý Hơi nói: “So sánh với ta đây càng khó khăn gấp mấy lần ngươi,
chuyện xấu của ta ít nhất cũng có một trăm tám mươi chuyện, nhất nhất
đều phải xấu hổ thì ta đây sẽ xấu hổ mà chết mất rồi. Cứ để trái tim
rộng mở, không nên làm chuyện bản thân mình không muốn là được. Bất cứ
chuyện gì chỉ cần qua được cửa ải này thì những thứ sau đó cũng không
còn trọng yếu. Ngươi phải sống vì mình chứ không phải vì ánh mắt của
người khác. Cứ để ý người khác nghĩ về mình thế nào thì ngươi sống làm
sao đây? Tâm trạng của ngươi thư thái thì làm người mới không quá cực
khổ.”
Lý Hơi ban đầu bị Nguyễn Nhược Nhược
không chút đố kị nào vỗ vai một cái làm hắn chấn động, sau đó lại bị
nàng nói ra những câu kia lại chấn động lần nữa. Thành thật mà nói, Lý
Hơi cũng hoàn toàn nghe không hiểu hết lời của nàng, có chút từ hắn nghe không cách nào lý giải được. Những có thể hiểu đại khái ý tứ là bảo hắn không nên quá câu nệ. Từ trước đến giờ không ai nói qua với hắn như
vậy, Lý Hơi chấn động một hồi lâu mới chậm chạp nghi ngờ hỏi: “Tâm
thái…phải như thế nào mới tốt?”
Nguyễn Nhược Nhược hứng thú có hạn, cũng
không muốn cùng hắn nói nhiều, lại còn muốn hội họp với Thủy Băng Thanh
rồi trở về Nguyễn phủ nữa. Nàng chỉ có thể vội vã nói: “Rất dễ dàng nha! Không cần đặt mục đích quá cao, không đặt mình quá cao, nắm chặt vị trí trung gian thăng bằng là tâm thái sẽ được cơi mở. Một mình ngươi suy
nghĩ kỹ đi, ta không nói nhiều nữa. Gặp lại sau.”
Nói vừa xong, Nguyễn Nhược Nhược liền
xoay người chạy ra, bước chạy nhẹ nhàng như ánh trăng. Lý Hơi một mình
đứng tại chỗ, sợ run rất lâu sau đó.