Sau sự kiện Thủy Băng Thanh nhảy lầu,
Nguyễn Nhược Long càng thêm kiên định ý muốn đem nàng nhanh chóng thoát
khỏi Hoa Nguyệt Lâu. Hắn nói với Nguyễn Nhược Nhược, “Tam muội, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được biện pháp. Chuyện đến nước này ta chỉ
còn cách liều mạng.”
Nghe khẩu khí này, người không biết
chuyện còn tưởng rằng hắn đang âm mưu cướp nhà bank. Nguyễn Nhược Nhược
nghe được liền kinh hãi run sợ, “Đại ca, ngươi muốn làm gì?”
“Ta quyết định dẫn Băng Thanh thoát ly
Hoa Nguyệt Lâu, trốn khỏi Trường An rồi đi khắp chân trời góc bể.”
Nguyễn Nhược Long nói ra dự tính trong đầu.
Nguyễn Nhược Nhược vội vàng ngăn cản,
“Đại ca, ngươi đừng loạn, cái gì mà đi khắp chân trời góc bể, đấy là
ngươi bỏ trốn đó! Trốn luật không phải chuyện đùa, luật pháp cực kỳ
nghiêm khắc a. Thiên hạ to lớn, các ngươi có thể chạy ra khỏi Đại Đường
không? Đến lúc đó bị tóm trở lại chắc chắn sẽ rất thê thảm.”
Khổ sở đem hết lời ra khuyên nhủ nhưng
Nguyễn Nhược Long một chút cũng không lay chuyển, giống như cái đầu gỗ,
đem hết sức gõ vào cũng vô ích. “Tam muội, ta cũng biết đây là hạ sách,
nhưng ta không nghĩ ra được biện pháp nào khác. Ta là bất đắc dĩ, vô
luận thế nào cũng không thể để Thủy Băng Thanh tại Hoa Nguyệt Lâu làm
thêm chuyện dại dột một lần nữa. Đây đã là lần thứ hai rồi, may mà mỗi
lần đều hữu kinh vô hiểm, mà không phải lúc nào cũng vận khí tốt như
vậy. Ta đã quyết định dù phải bỏ trốn cũng phải mang nàng đi.”
Nguyễn Nhược Nhược nghe ngữ khí của hắn
liền biết vấn đề này khó mà dây dưa thêm nữa, “Hạ sách này…ngươi khoan
làm, chậm rãi…đợi ta tìm gặp Lý Hơi một chuyến, để hắn ra mặt giúp Thủy
Băng Thanh chuộc thân. Chỉ cần chuộc thân, các người cũng không cần lưu
lạc bốn phương bỏ trốn nữa.”
“Tĩnh An vương thế tử Lý Hơi?” Ánh mắt
Nguyễn Nhược Long sáng ngời, nhưng rất nhanh chóng ảm đạm đi, “Hắn chịu
ra mặt tự nhiên dễ xử lý hơn, nhưng là…Tam muội muội, hắn chịu không?”
“Không chịu ta cũng bắt hắn chịu”, Nguyễn Nhược Nhược cứng rắn nói, “Nếu không ta sẽ bám chặt lấy hắn làm phiền
cho đến khi nào hắn đáp ứng mới thôi.”
Nguyễn Nhược Long bán tín bán nghi nhìn
Nguyễn Nhược Nhược, “Tam muội, biện pháp này của ngươi có được không?
Tiểu vương gia bị ngươi làm phiền sẽ…nể mặt sau?”
“Có bao nhiêu tác dụng thì tốt bấy nhiêu! Hơn nữa bọn ta cũng đã cùng nhau trải qua khó khăn, coi như là hoạn nạn chi giao đi. Ta tìm tới bảo hắn trả nợ ân tình cho ta, chắc sẽ không
quá khó khăn. Đại ca, ngươi an tâm một chút đi, chờ ta tìm hắn trước.”
Vì vậy Nguyễn Nhược Nhược lần thứ hai đến Tĩnh An vương phủ tìm Lý Hơi, đãi ngộ so với lần đầu tiên giống nhau
như đúc. Bọn gác cửa không chịu để nàng đi vào, chẳng qua là lần nàng
không thể nhẫn nại ngổi ở cửa từ từ chờ đợi. Hỏi rõ mới biết được Lý Hơi đang ở trong phủ, nàng đem năm lượng bạc cho tên gác cửa nhờ hắn gọi
Tần Mại ra.
Tần Mại vừa thấy nàng đã ngạc nhiên,
“Nguyễn…” hắn liếc sang mấy tên gác cửa một chút, “Nguyễn công tử, ngươi lại tới tìm Tiểu vương gia.”
“Đúng nha Tần Mại, ta có việc gấp nhất
định phải gặp hắn. Mấy người gác cửa chết sống không cho ta đi vào,
ngươi làm ơn giúp ta, dẫn ta đi gặp hắn được không?”
Tần Mại do dự một chút rồi đồng ý dẫn
Nguyên Nhược Nhược vào trong vương phủ. Đúng là trạch phủ của hoàng
tộc, bày trí thật đẹp! Thủy quang sơn sắc, ốc vũ khôi hoành, không gian
rộng rãi, cảnh trí ưu mỹ. Các đình đài điêu khắc tinh xảo, nhã trí thanh tĩnh.
Nguyễn Nhược Nhược vừa đi vừa nhìn, chỉ
cảm thấy dùng mắt ngắm thôi cũng không đủ. Tần Mại dẫn nàng xuyên vài
dãy hành lang, đi qua một hồ nước, lại quẹo vào một cánh cổng đá. Trước
mắt chợt hiện lên một khối núi đá lung linh dịch thấu, loại đá này vô
cùng trân quý, trước kia Nguyễn Nhược Nhược đi qua Tô Châu viên lâm từng gặp qua loại hồ thạch này. Tuy nhiên một khối lớn như thế này thì là
lần đầu tiên trông thấy, nhịn không được phải dừng bước ngắm. Nàng trước giờ vẫn luôn yêu thích tự nhiên, sơn thủy hoa cỏ, đến cả gỗ đá cũng
không buông tha. Tấm tắc một hồi, nàng được dẫn đi vòng qua khối hồ
thạch, lập tức bước vào một tĩnh viễn trang nhã. Trong viện có một hồ
nước nho nhỏ, thủy trúc xanh mướt. Nước hồ màu ngọc bích, phảng phất như một khối lưu ly.
Chỗ tốt nha! Nguyễn Nhược Nhược tự động
thốt lên trong đầu. Cảnh trí như vậy quả thực có thể khiến người ta
thoát ly hồng trần, đem rượu hòa với xuân phong. Lý Hơi người này cũng
biết hưởng thụ quá chứ, được ngụ ở phủ đệ thần tiên như vậy thật khiến
cho Nguyễn Nhược Nhược hâm mộ không thôi. Nàng đem cảnh đẹp trước mắt
nhìn hồi lâu mới nhớ ra chính sự, “Lý Hơi đâu? Tại sao không thấy hắn?”
Tần Mại nhìn nàng một cái, muốn nói rồi
lại thôi. Nguyên lai hắn muốn nhắc nhở nàng không nên gọi thẳng danh tự
của Tiểu vương gia, nhưng là…Tiểu vương gia của mình không thèm để ý thì thôi, hắn là hạ nhân xen vào hình như có chút…lắm mồm.
“Tiểu vương gia ở trong phòng, ta vào
trước bẩm báo một tiếng, Nguyễn Tam tiểu thư xin ở chỗ này chờ trong
chốc lát” Tần Mại nói.
Nguyễn Nhược Nhược thấy bên cạnh rừng
trúc có một bộ bàn đá liền tự động ngồi xuống. Ngồi xuống rồi mới phát
hiện ra băng ghế đá không lạnh như mình tưởng mà ấm áp ôn hòa. Đây nhất
định không phải loại đá bình thường, nàng không khỏi cảm thán: người có
tiền đúng là thoải mái nha!
Mới ngồi một chút đã thấy Lý Hơi vội vã
từ trong nhà đi ra, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, “Nguyễn Nhược Nhược, ngươi
cố ý tới tìm ta sao?”
Nguyễn Nhược Nhược biết chính sự quan
trọng hơn, không rảnh cùng hắn nói chuyện khách sáo nên trược tiếp vào
đề, “Đúng nha! Là vụ việc lần trước, ngươi phải giúp ta nha, mặc dù danh dự rất quan trọng nhưng mạng người còn quan trọng hơn.”
“Ra là vì chuyện này.” Lý Hơi bất giác
cảm thấy hơi thất vọng, “Nữ nhân kia…cử chỉ phóng đãng, ngươi cần gì
phải giúp nàng ta như vậy?”
“Hiểu lầm hiểu lầm” Nguyễn Nhược Nhược
vội vàng nói, “Chuyện hôm đó ở trên xe ngựa nàng đã nói cho ta biết rồi. Nhưng thật ra là nàng cố ý chọc ghẹo ngươi, bởi vì nàng nghe ta nói
ngươi rất dễ thẹn thùng, nàng không tin nên cố ý thử ngươi một chút.”
“Ngươi… Ngươi tại sao nói với nàng những…lời này?” Lý Hơi đại quẫn.
“Ta sai rồi, ta sai rồi” Nguyễn Nhược
Nhược biết mình sai lầm, “Ta cam đoan sau này không cùng người khác nói
chuyện của ngươi nữa.”
Lý Hơi giận không được, nói cũng không
được, trợn mắt nhìn nàng một hồi, rốt cục bật cười nói, “Ta thật không
không biết phải làm gì với ngươi”.
“Được rồi, ngươi cũng đã hết giận, nhanh
nhanh giúp ta mang người ra.” Nguyễn Nhược Nhược vừa thấy mặt hắn có
phần vui vẻ liền lập tức “rèn sắt lúc còn nóng” nói ra yêu cầu, “Cầu
ngươi đó, Lý Hơi”.
Nghe được nàng mềm giọng nói ra ba chữ
“Cầu ngươi đó” Lý Hơi không khỏi nhớ tới tình hình hôm ấy, sau khi ăn
nhầm dâu độc nàng liền hái một đống dâu tây tới năn nỉ hắn ăn. Lúc đó
hắn tức giận không chịu ăn, nhưng bây giờ nhớ tới chỉ cảm thấy một cảm
giác ngọt dịu trong lòng. Phảng phất như vị ngọt trái dâu tây vẫn còn
lưu lại trên môi.
Tự nhiên là không thể…cự tuyệt nữa. “Được rồi, ta thay các ngươi ra mặt thử một lần xem sao”. Lời nói vô cùng
khiêm nhường, “thử một lần”, nhưng thật ra nếu hắn đã chịu xuất ngựa thì còn không phải là mã đáo thành công! Nguyễn Nhược tất nhiên mừng rỡ cực kỳ, tóm lấy tay phải của hắn mà lắc không ngừng. “Cám ơn cám ơn cám
ơn…”
Thật giống như nhân công bị thiếu mấy
tháng tiền lương đình công, đột nhiên có lãnh đạo trung ương đến cấp
phát tiền lương liền kích động mà cảm tạ không ngớt.
Lý Hơi bị ngọc thủ “ác độc” kia tóm chặt
liền cảm thấy như lò nướng phát nhiệt, cánh tay hắn lập tức bị thiêu
sống. Ngọn lửa vô hình này từ bàn tay phừng phừng lan ra, nhanh chóng
thiêu rụi toàn thân. Hắn chỉ cảm thấy cả người nóng hừng hực, bị lửa đốt thành tro, nóng bỏng vô cùng…
Nguyễn Nhược Nhược cầm tay lắc một hồi
lâu mới chú ý đến gương mặt tuấn tú kia đang đỏ bừng, nàng vội vàng rút
tay về, trong lòng cười trộm. Tên Tiểu vương gia này thật là thuần khiết đáng yêu nha! Nàng nghĩ rất đơn giản, cho rằng hắn chẳng qua là thẹn
thùng khi tiếp xúc với nữ nhân, nhưng không biết…
“Được rồi, ngươi định lúc nào làm việc
này?” Nàng đột nhiên nhớ ra vấn đề thời gian, “Cũng không thể ngâm mười
ngày nửa tháng nha.”
“Gấp gáp vậy sao?” Lý Hơi ngạc nhiên.
“Dĩ nhiên, đây là chuyện không thể chần
chừ, phải càng nhanh càng tốt. Hơn nữa Thủy Băng Thanh hai ngày trước bị khách nhân bạo hành đã nhảy lầu một lần rồi. Để đề phòng chuyện này tái diễn nữa, càng sớm mang nàng ra càng an tâm hơn.
Vừa nghe nói Thủy Băng Thanh vì thủ thân
như ngọc mà nhảy lầu, Lý Hơi cũng có chút chấn động. “Được rồi, ta ngày
mai sẽ làm chuyện này.”
“Thật tốt quá, Lý Hơi, ngươi giúp ta đây
một lần, ngày sau nếu có chuyện gì ta có thể giúp được thì chỉ cần ngươi mở miệng, ta tuyệt đối không từ chối.” Nguyễn Nhược Nhược khẩu khí hứa
hẹn.
Lý Hơi nhìn nàng hồi lâu, nhoẻn miệng cười. “Được, một lời đã định.”
Chính sự nói xong, Nguyễn Nhược Nhược mới rảnh tâm mà nói chuyện phiếm với hắn, “Lý Hơi, vườn nhà ngươi quả thật
thần tiên cũng có thể dọn vào ở được rồi!”
Lý Hơi nói: “Nơi này gọi là !”
“Quả nhiên tên rất hợp nha. Nếu ta là thần tiên, thấy một nơi đẹp như vậy cũng sẽ muốn lưu lại.”
Nguyễn Nhược Nhược nói chơi một câu,
nhưng Lý Hơi nghe được trong lòng chợt động. Nếu như có thể lưu được
nàng, chẳng phải cũng giống như lưu lại một vị tiên tử đó sao! Chẳng qua là…trong lúc Lý hơi đang suy nghĩ vạn ngàn tâm tư thì thạch môn bỗng
xuất hiện nha hoàn mặc cung trang đang dìu đỡ một phu nhân dung mạo tiếu lệ đi tới. Đó chính là Tĩnh An vương phi phong tư xước hẹn, khí chất
cao quý. Vương phi liếc mắt thấy bên rừng trúc có hai người liền nhợt
nhạt cười nói: “Hơi Nhi, ra là ngươi có khách!”
Nguyễn Nhược Nhược vừa nghe có người nói
chuyện, bản năng xoay người nhìn lại, vừa lúc cùng chạm vào ánh mắt của
Tĩnh An vương phi. “Là ngươi?”, vương phi nhất thời kinh ngạc.
Nguyễn Nhược Nhược lập tức nhớ lại những
động tác thỉnh an tiêu chuẩn trong đầu rồi lặp lại động tác đó một lần
nữa, “Thỉnh an vương phi”.
Vương phi kinh ngạc một hồi lâu cũng
không trở lại bình tĩnh, Nguyễn Nhược Nhược đành phải duy trì tư thế nữa đứng nữa quỳ. Lý Hơi thấy vẻ mặt nàng khổ sở không thể tả, nhịn không
được liền thay vương phi lên tiếng, “Đứng lên đi, không cần đa lễ.”
Nguyễn Nhược Nhược như trút được gánh
nặng mà đứng lên. Ánh mắt Vương phi liếc sang con mình một cái, lại
hướng sang Nguyễn Nhược Nhược liếc một cái, nét mặt dường như đang có
điều suy nghĩ.
Thứ nhất, có vương phi sẽ không thể nói
chuyện tự nhiên. Thứ hai, Nguyễn Nhược Nhược không chịu đựng được những
lễ tiết ước thúc. Vậy nên nàng nhanh chóng cáo từ. Lý Hơi thật sự rất
muốn tiễn nàng đến tận cửa nhưng phiền nỗi có Vương phi ở đây hắn ly
khai không dễ. Hắn chỉ có thể phân phó Tần Mại đánh xe đưa nàng trở về
phủ.