“Hơi Nhi, Nguyễn gia cô nương tại sao lại đến vương phủ?” Khách vừa bước chân ra tới cửa thì trong này vương phi
đã lôi con trai ra hỏi.
“Nàng có chút việc muốn nhờ ta hỗ trợ” Lý Hơi đáp đơn giản.
“Chỉ vậy thôi sao?” Vương phi không tin.
Lý Hơi không vui, “Mẫu thân, người nghĩ chuyện phức tạp gì vậy?”
Vương phi vừa trông thấy hắn sắc mặt
không vui liền cười khẽ, “Ý ta cũng không phải vậy, chẳng qua là kỳ
quái, nàng ta tại sao lại vô duyên vô cớ tới tìm ngươi hỗ trợ? Ngươi
cùng nàng cũng không quen biết lắm! Bất quá là ở Nguyễn phủ có gặp qua
một lần, lúc xe ngựa chạy loạn gặp thêm lần nữa, duờng như cũng chỉ mới
hai lần thôi, đúng không?”
Lý Hơi bị mẫu thân hỏi như vậy, không
nhịn được liền đáp: “Sau đó lại gặp mặt vài lần, ở chung một chỗ nói
chuyện cũng nhiều, có thể xem là bằng hữu quen thuộc. Nàng có chút viêc
phải nhờ ta ra mặt hỗ trợ nên đến tìm.”
“Là chuyện gì mà phải vội vàng vậy?”
Vương phi lập tức ép hỏi, Lý Hơi trán toát mồ hôi. Phải đáp như thế nào
đây? Sự thật không thể nói ra, làm sao bảo rằng nàng nhờ ta ra mặt chuộc thân cho một nữ tử thanh lâu! Nếu phải nói dối, trước mắt cũng không
nghĩ ra phải nói thế nào. Hiểu con không ai bằng mẹ, vương phi vừa bắt
gặp Lý Hơi sửng sốt hồi lâu liền biết rõ đây không phải chuyện tốt lành
gì, trong lòng không khỏi sinh nghi: Nha đầu Nguyễn gia không có quy củ
kia lại muốn nhờ vả con trai bảo bối của nàng làm chuyện gì đây?
Lý Hơi không biết phải làm gì, chỉ đành
ngậm miệng không nói tiếng nào. Vương phi hiểu đứa con trai này, nếu nó
đã không muốn nói thì đừng hòng moi ra được nửa chử. Vì vậy nàng thản
nhiên nói: “Ta cũng thiệt là, hỏi nhiều như vậy làm gì! Ngươi cũng không phải là tiểu hài tử nữa, làm chuyện gì cũng có cân nhắc. Mẫu thân rất
yên tâm về ngươi.”
Vương phi không hỏi tới, Lý Hơi như trút được gánh nặng, “Mẫu thân, người thật tốt.”
Vương phi mặt ngoài cười cười nói nói
những trong lòng lại có chút chua xót. Nhìn gương mặt anh tuẩn ngây thơ
của con trai, nàng nhớ tới bộ dáng của nó lúc mới chào đời. Một đứa trẻ
mập mạp hồng hào, khuôn mặt bầu bĩnh, nhìn chỗ nào cũng thấy đáng yêu.
Có đến mất người vú nuôi quan tâm chăm sóc hắn, nhưng hắn vẫn chỉ coi
nàng là mẫu thân, vừa thấy nàng là vươn hai tay ôm chặt, mà một khi đã
ôm rồi là không chịu buông ra, nếu không sẽ oa oa khóc lớn…lúc ấy trong
mắt con trai nàng là người quan trọng duy nhất không muốn xa rời. Vậy mà hôm nay, hài tử đã trưởng thành, không còn giống như trước giữ nàng ở
vị trí quan trọng nhất trong lòng, ra ngoài được gặp bằng hữu…rồi lại vì chuyện của bằng hữu mà giấu kín không chịu nói với nàng.
Vương phi tùy tiện cùng Lý Hơi nói một
chút sau đó mỉm cười rời đi. Tuy nhiên, vừa ra khỏi “Lưu tiên cư” sắc
mặt của nàng liền khó coi, phân phó nha hoàn bên cạnh, “Phẩm Hương,
ngươi cử người điều tra xem mấy ngày nay Tiểu vương gia đã đi đến nhưng
nơi nào, làm gì. Chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải báo lại cho ta.”
“Tuân lệnh, vương phi” Nha hoàn cung kính đáp.
***
Lý Hơi ra tay, đúng là vừa trôi chảy vừa
tốt đẹp. Lấy danh nghĩa Tĩnh An vương phủ muốn đem Thủy Băng Thanh rời
khỏi Hoa Nguyệt Lâu, tú bà còn không nể mặt. Chỉ là…ba trăm lượng bạc
ban đầu đã trở thành sáu trăm năm mươi lượng bạc, căn cứ theo danh tiếng của Thủy Băng Thanh mà nói, con số này xem ra vẫn còn thấp. Những
chuyện sau đó đơn giản hơn nhiều, Tiểu Vương gia Lý Hơi nói một câu,
Thủy Băng Thanh đã được phủ nha cho phép chuộc thân hoàn toàn.
Nguyễn Nhược Long và Thủy Băng Thanh, đôi uyên ương khốn khổ cuối cùng cũng được bên nhau liền vui mừng hướng
nàng cảm tạ, Nguyễn Nhược Nhược vội nói, “Đừng đừng, đừng cảm tạ ta, các ngươi đến tạ ơn Tiểu vương gia đi. Nếu không phải nhờ hắn, chuyện cũng
không dễ dàng như vậy.”
“Đương nhiên là bọn ta đã đến tạ ơn Tiểu
vương gia, nhưng chờ hoài cũng không thấy người, vì vậy chỉ còn nhờ cậy
Tam muội thay ta tạ ơn Tiểu vương gia.” Nguyễn Nhược Long nói.
“Cái…này, cũng được” Nguyễn Nhược Nhược
đáp ứng, “Chẳng qua là…Đại ca, Thủy Băng Thanh cô nương đã rời khỏi Hoa
Nguyệt Lâu, ngươi tính an bày nàng thế nào đây?”
Nguyễn Nhược Long nói không chút do dự, “Đương nhiên là mang nàng trở về Nguyễn phủ.”
Nguyễn Nhược Nhược lấy làm kinh hãi, dĩ
nhiên nàng không ngại ngần gì về chuyện “nữ tử thanh lâu không được bước vào cửa”, nhưng còn Nguyễn lão gia và Nguyễn phu nhân thì sao? “Phụ
thân mẫu thân…ngươi có tính báo cho họ biết trước không?” Nàng không thể không hỏi một câu.
“Còn không sao, chỉ là ta sợ bọn họ có
thành kiến với Băng Thanh nên nghĩ rằng chi bằng trực tiếp mang nàng vào phủ, để phụ mẫu nhìn thấy nàng là người sạch sẽ thanh nhã như thế nào…”
Người ta nói những kẻ yêu nhau đều hóa
thành người ngốc ngếch, Nguyễn Nhược Nhược bây giờ mới xem như chân
chính hiểu rõ những lời này. Nguyễn Nhược Long thật ngây thơ, muốn dùng
cách này để đưa Thủy Băng Thanh vào Nguyễn phủ thì khác nào rước lấy
nhục nhã. Nàng không nhịn được than thở, “Đại ca, ngươi nếu thật lòng
muốn tốt cho Thủy cô nương thì đừng lỗ mãng cư nhiên mang nàng tới cửa
như vậy. Ngươi nên về nhà, trước cùng phụ mẫu nói rõ ràng, sau đó mang
nàng trở về cũng không muộn.”
“Đúng đó! Nguyễn lang” Thủy Băng Thanh
cũng đồng ý, nét mặt buồn bã, “Ta thật ra cũng không muốn lỗ mãng như
vậy trở về, nếu phụ mẫu ngươi có thành kiến, ta đây cư nhiên chạy tới
nhà ngươi chính là…hạ tiện.” Vừa nói mắt nàng vừa đỏ lên, sắp sửa rơi
lệ.
“Băng Thanh, ngươi đừng khóc, ngươi thật
tốt, được rồi, nếu ngươi không muốn thì…để ta về báo trước với phụ mẫu,
sau đó lại đến đón ngươi…được không?” Nguyễn Nhược Long luống cuống tay
chân trấn an nàng.
Nói thế nào thì khóc cũng sẽ khóc, nước
mắt kia như vòi nước chảy ào ào. Thủy Băng Thanh này hơi…xa lạ nha!
Mà…bọn họ một người khóc lóc một người dỗ dành náo nhiệt cả lên, Nguyễn
Nhược Nhược thức thời tránh ra.
Chỗ bọn họ nói chuyện là lầu hai của một
quán trà thanh nhã, nàng dựa vào lan can nhìn bâng quơ, không khỏi nghĩ
tới Lưu Đức Hoa. Tên này sau khi nhập vào người Diêu Kế Tông tại sao còn chưa chịu chạy tới tìm nàng? Chuyện gì thì cũng nên…
Nguyễn Nhược Nhược đang thả hồn đi lung
tung thì phía dưới lầu đột nhiên có vật gì ném lên, một con cá nướng
nóng giòn a! Mùi thơm làm nàng tỉnh lại, vội vàng chụp được gói cá. Là
người phương nào đưa tới thức ăn ngon? Nàng liếc mắt liền trông thấy một vẻ mặt tươi cười, chính là Diêu Kế Tông. Không còn bộ mặt ba phần tà
khí bảy phần háo sắc nữa, nụ cười kia thanh thản, giống như ánh mặt trời nhiệt liệt quang minh. Hắn một mặt hướng nàng cười, một mặt giơ cao
khối lá sen bọc một đống cá nướng bên trong, cất giọng hô: “Cá nướng
nóng giòn đây, khách quan muốn mua không?”
Nguyễn Nhược Nhược không khỏi cười phá
lên, vừa cười vừa nói: “Muốn muốn, ta mua hết. Chờ ta a, ta xuống liền
đây.” Nàng quay người lại nhảy phốc mấy bước phóng xuống lầu, hai chiến
hữu tụ hội thắng lợi ở trước cửa trà lâu.
“Ngươi tại sao lâu như thế mới đến tìm ta nha?” Nguyễn Nhược Nhược lên tiếng hỏi trước tiên.
“Lãnh đạo ơi, ta cũng phải chờ đến tận
bây giờ mới ra khỏi cửa được a!” Vẫn là giọng nói không phục của Diêu Kế Tông ngày xưa nhưng giờ đây lại thập phần thân thiết, “Ngươi biết ta
chết đi sống lại hồi mà, cái kia…mẫu thân trong Diêu phủ cơ hồ muốn đem
ta biến thành trẻ sơ sinh mà chiếu cố nha. Giường cũng không chịu để ta
bước xuống chứ đừng nói ra khỏi cửa. Ta bị nàng bắt uống một đống thuốc, ăn một mớ dược liệu đại bổ, ăn đến muốn ói ra. Vừa ra được cửa là ta đã “ngựa không ngừng vó” chạy tới tìm ngươi. Vừa may gặp ngay ngươi trên
đường.”
Nghe hắn một hơi nói như vậy, Nguyễn
Nhược Nhược cười nói: “Ta bất quá chỉ nói một câu, ngươi cũng không ném
một đống chữ vào ta như vậy chứ.” Vừa dứt lời nàng liền đánh giá hắn từ
trên xuống dưới, “Thế nào, thân thể bây giờ cũng được chứ hả?”
“Dĩ nhiên, cuối cùng cũng thoát được lớp
da mỹ nhân, khôi phục lại được bản sắc nam nhi của ta. Sớm biết như vậy, ta đây việc gì phải chịu khổ hết ngày này sang ngày khác, từ sớm nhảy
xuống chẳng phải tốt hơn rồi sao?”
“Hừ! Sớm nhảy chưa chắc có được kỳ ngộ
như vậy. Gặp đúng dịp nhảy xuống trúng người…tỷ số này chính là một trên một ngàn vạn đó. Cũng không biết ngươi vận khí gì!”
“Đại tỷ a, ta xui xẻo triền miên như vậy
thì cũng nên hưởng chút vận khí chứ. Ngươi đây đừng so đo như vậy?” Diêu Kế Tông giả vờ lộ ra bộ dáng đáng thương.
“Ta so đo với ngươi làm gì? Ta cũng không phải đội lốt nam nhân.” Nguyễn Nhược Nhược cười nói.
“Khó khăn mới ra khỏi cửa, đi thôi, chúng ta đi dạo Trường An thành một phen đi. Hôm nay ta có thể từ từ bước đi, từ từ ngắm ngía, thời gian là…vô hạn,” Diêu Kế Tống vẻ mặt hào hứng.
Suy nghĩ một chút, dù sao thì cũng chỉ có hai người, nàng lại vô cùng vui sớng vì gặp lại hắn nên thập phần thống khoái đáp: “Được, hôm nay ta với ngươi đi dạo, cùng ngươi ngắm cổ thành Trường An.”
Vì vậy hai người hăng hái bừng bừng bước
đi, tựa như đi du lịch mà đem thành Trường An đạp dưới chân nhìn ngắm.
Toàn thành kiến trúc phân thành ba phần lớn: cung thành, hoàng thành và
ngoại thành. Cung thành nằm ở trung tâm phía bắc, hoàng thành nằm ở phía nam cung thành, ngoại thành bao quanh cung thành. Hoàng thành làm trung tâm, đô thị theo bốn hướng đông tây nam bắc mà triển khai. Bên trong
thành ngã tư đường giăng khắp nơi, phân ra một trăm mười phường. Ngoài
ra còn có đông thị, tây thị buôn bán sầm uất và công viên náo nhiệt.
Thành thị phân bố chỉnh tề, bố cục nghiêm chỉnh, có thể gọi là đô thành
điển hình của Trung Quốc cổ đại. Diêu Kế Tông vừa đi vừa nói không
ngừng: “Đệ nhất đô thành ngàn năm trước quả nhiên danh bất hư truyền.”
Cung thành là chỗ ở của hoàng đế, người
rỗi rảnh không được tới gần. Cách không xa chỗ này là hoàng thành, bốn
bề tường thành vây cao, trên căn bản chỉ có phủ đệ của hoàng thân quốc
thích, đạt quan quý nhân. Vì vậy hai người cuối cùng chuyển đến ngoại
thành, là nơi tụ tập của bá tánh bình dân, cửa hàng mua bán tấp nập. Bọn họ đến nơi nào cũng nhìn nhìn ngó ngó, thoạt trông chẳng khác gì hai
nhà khảo cổ, đến cả lối trang trí hay chi tiết hoa văn bé tí trên tường
nhà người ta cũng đứng lại bình luận một phen.
Đi một hồi, hai người đến được một con
đường khá yên tĩnh. Nguyễn Nhược Nhược nhìn phía trước tựa hồ không có
gì thú vị, đang chuẩn bị lôi kéo Diêu Kế Tông quay đầu lại thì hắn khoát khoát tay nghiêng đầu nói: “Ngươi nghe thấy gì không?”
“Nghe gì?” Nguyễn Nhược Nhược đầu tiên là sửng sốt, sau đó dỏng tay lắng nghe, phía trước tựa hồ có thanh âm nữ
nhân mơ hồ truyền đến. “Các ngươi đừng tới đây, không được tới đây!”
tiếng hô mang theo kinh hoàng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, rón rén
hướng phía trước bước đi. Phía trước có nhóm người vòng vây một thiếu
nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi bên trong. Một nam tử khuôn mặt tươi
cười hướng nàng động thủ động cước. “Tiểu nương tử, thiếu gia ta xem
trúng ngươi không phải là một ngày hai ngày, ngươi né ta cũng không phải là một ngày hai ngày rồi nha. Ngươi càng như vậy ta lại càng là thấy
thú vị, hôm nay ngươi nên biết điều hầu hạ ta một chút đi.”
Nguyễn Nhược Nhược thấy vậy liền hít vào
một ngụm lãnh khí, không phải nói Đại Đường thịnh thế ca múa thanh bình
sao? Tại sao lại có loại người vô sỉ ban ngày ban mặt mà dám lộng hành.
Nàng đang nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ thì Diêu Kế Tông xoay đầu lại
nhỏ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Diêu Kế Tông mắc cười, “Có muốn…ta cho mượn điện thoại di động để ngươi gọi 110 không?”
Nguyễn Nhược Nhược mới sực nhớ ra mình
vừa nói điều ngu ngốc, nàng nhịn không được dậm chân, “Phải làm sao bây
giờ? Ta không thể cứu người, mà người lại không thể không cứu. Aiii! Lý
Hơi có ở chỗ này thì tốt rồi, hắn võ nghệ cao cường, có hắn mấy tên đốn
mạt này chẳng là gì hết!”
Diêu Kế Tông cao hứng nói, “Ê, còn có ta ở chỗ này nha, quên rồi hả? Ta thân thủ cũng không tệ.”
Nguyễn Nhược Nhược lúc này mới nhớ ra,
“Đúng nha! Ngươi không phải là quyền đạo hắc đai sao! Bây giờ đã khôi
phục thân thể nam nhi rồi, thi triển ra chắc hẳn không thành vấn đề. Vậy ngươi còn không mau đi tới cứu người?”
“Đợi lát nữa đã, đợi đến thời khắc nguy
cấp nhất ta đây sẽ nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, như vậy mới thú vị” Diêu Kế Tông vừa nói vừa làm ra bộ dáng anh hùng tuấn lãng.
“Ngươi nói nhảm nhiều quá, lập tức lăn
tới đằng kia cho ta!” Nguyễn Nhược Nhược một bên cười mắng, một bên đá
một cước đem hắn đẩy lên phía trước.