Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội

Chương 71



Lúc Nguyễn Nhược Nhược từ trong phủ của Diêu Kế Tông đi ra thì mặt trời đã ngả về tây. Nàng vội vàng tăng nhanh cước bộ, muốn hồi phủ trước bữa cơm tối. Nhưng tình hình cũng giống buổi trưa nay, vừa bước ra khỏi cổng Diêu phủ chưa bao lâu thì lại bị một chiếc xe ngựa ngăn cản. Là ai nữa đây? Nguyễn Nhược Nhược nhìn chằm chằm vào bên trong xe ngựa, rèm xe vén lên, là Tĩnh An vương phi. Cuối cùng cũng đã tới, sau khi Lý Hơi trở về giải thích, Nguyễn Nhược Nhược đoán chắc Tĩnh An vương phi nhất định sẽ tìm tới nơi để thảo phạt hồ ly tinh.

“Nguyễn cô nương, ngươi có thể lên xe ngồi một chút không?”, Tĩnh An vương phi nói lời khách khí, thanh âm trong trẻo lạnh lùng.

Nguyễn Nhược Nhược trong lòng biết tránh không khỏi, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực leo lên xe. Nàng biết rõ vương phi đến tìm mình khai hỏa, thì đã sao, nàng đây chấp nhận đương đầu với khó khăn. Nàng biết mình không phải nữ tử giang hồ, nhưng ít ra cũng có vài phần giang hồ khí khái. Sau khi ngồi xuống nàng cũng không lên tiếng mà chờ đối phương ra chiêu trước, địch không động ta cũng không động.

“Nguyễn cô nương, người cao minh không nói lời ẩn ý. Nguyên nhân ta tìm ngươi chắc ngươi cũng đã rõ ràng, ngươi và Lý Hơi không thể ở chung một chỗ, các ngươi phải tách ra”, Tĩnh An vương phi trực tiếp vào đề.

Nếu đổi lại là nữ nhân cổ đại bị mẫu thân của tình lang tìm đến cửa dùng một một gậy đánh gãy uyên ương thế này nhất định sẽ nước mắt giọt ngắn giọt dài khốn khổ cầu xin! Nguyễn Nhược Nhược sẽ không yếu đuối như vậy, nàng không chút do dự nói ra một chữ, “Không”.

Nàng thậm chí không hỏi tại sao hai người phải tách ra, mà chỉ phủ định bằng một chữ duy nhất. Gia thế bọn họ hiển hách, nàng chỉ là một nữ nhi bình thường không xứng với Tiểu vương gia cao quý của bọn họ. Hơn nữa, điều khiến vương phi bất mãn chính là nàng không thể tuân theo quy củ, học thức mà nàng được nuôi dạy không đáp ứng được yêu cầu của bọn họ, đó chính là “lễ”.

Không nên xem thường một chữ “lễ” này, lễ giáo cổ đại không đơn giản chỉ là lễ tiết-lễ phép-lễ nghi tại xã hội hiện đại. Nó cũng là một phần của luật pháp. “Lễ” là phép tắc được giai cấp quý tộc quy định phải tuân thủ, thập phần ước thúc ràng buộc. Trong mắt thánh nhân, phá hư “lễ” là một vấn đề thập phần đáng sợ vì nó sẽ làm lệch lạc tiêu chuẩn trật tự của xã hội, phá hỏng lề thói kỷ cương trị quốc. Vậy nên vương phi kiên quyết không để con trai mình lấy một nữ nhi không đứng đắn như vậy, dù có lấy làm thiếp nàng cũng không hài lòng.

Vương phi không nghĩ Nguyễn Nhược Nhược lại mạnh mẽ trả lời như thế, sắc mặt không khỏi sắc lại, “Nha đầu không có quy củ, dám vô lễ như thế”.

“Thật xin lỗi vương phi, lời vừa rồi đúng là không lễ phép, ta tạ lỗi”, Nguyễn Nhược Nhược thu lại thái độ cứng rắn ban nãy, tuy nhiên tâm ý không chịu lùi bước, “Nhưng ta và Lý Hơi sẽ không tách ra”

“Các ngươi có thể sao?”

“Ta biết người sẽ phản đối, ta cũng biết giải thích với người cũng rất khó. Nhưng chúng ta tuyệt đối không dễ dàng chia tay. Chúng ta yêu nhau, chúng ta muốn ở bên nhau mãi mãi.”

Vương phi kiềm chế tính tình, dùng âm thanh mềm mỏng, “Hơi Nhi là Tĩnh An vương thế tử, trụ cột tương lai của quốc gia. Thê tử của hắn tuyệt đối không phải là người không hiểu lễ số. Thế tử phi phải là người bản tính ôn lương, tuân thủ thê chức, hiếu kính tiết kiệm, đoan trang hiền thục mới gọi là phù hợp. Thứ cho ta nói thẳng, Nguyễn cô nương ngươi ở phương diện này chênh lệch khá xa. Ngươi nhìn lại mình xem, cả ngày mặc trang phục nam nhân đi khắp nơi! Thật không ra thể thống.”

Nguyễn Nhược Nhược hồi lâu cũng không nói lời nào, nhất thời bị lời nói của vương phi hù dọa một phen. Gả cho Lý Hơi, quả thật không đơn thuần là lựa chọn một trượng phu, nàng còn phải gánh một nửa trách nhiệm đối với vương phủ kia. Mặc dù không phải là không chuẩn bị tâm lý trước, nàng đã sớm hiểu quyền lợi đi song song với nghĩa vụ. Nhưng…lễ nghi lễ số này…nàng thật không thể đảm đương. Không thể và cũng không muốn. Nàng yêu cuộc sống tự do tự tại, cũng không muốn làm vương phi gì gì đó. Nhưng…nàng yêu Lý Hơi hơn. Nàng có thể đạt được cả hai sở nguyện không?

Vương phi thấy nàng không nói lời nào, tưởng là tâm tư nàng đã bị thuyết phục nên càng dùng lời lẽ ôn nhu nói, “Ngươi thật sự yêu thương Lý Hơi đúng không, nếu như ngươi không thể đứng sau lưng giúp đỡ hắn thì không nên lưu lại bên cạnh làm trễ nải hắn. Thừa dịp vẫn còn sớm mà chia tay đi”.

“Vương phi, lời ngài nói không phải là không có đạo lý. Nhưng ngài nói đạo lý tại sao ta nghe không cảm thấy tự nhiên. Người dường như không phải tìm thê tử cho Lý Hơi mà là tìm một người phối hợp với hắn”, Nguyễn Nhược Nhược nói.

“Cài gì? Tìm người nào?”, Vương phi nghe không hiểu.

Nguyễn Nhược Nhược vội vàng sửa lời, “Người không phải tìm thê tử cho hắn mà giống như tìm đối tượng cùng hắn mua bán, một người làm chúa bên trong, một người làm chúa bên ngoài, lấy trách nhiệm mà phân định. Đây chính là gốc rễ của đạo phu thê đó sao? Đây là hôn nhân không cần tình yêu đúng không? Ta cứ tưởng tình cảm mới là quan trọng nhất chứ?”

Vương phi xem thường nói, “Hôn nhân của hài tử trước giờ đều do phụ mẫu sắp đặt. Hơi Nhi là con ta, chẳng lẽ ta lại ủy khuất hắn, ta dĩ nhiên sẽ chọn nơi tốt nhất cho hắn. Sau khi trở thành phu thê, tình cảm có thể từ từ bồi đắp”.

Nguyễn Nhược Nhược âm thầm than thở, quả thật không thể tiếp tục thảo luận với vương phi. Hai người là hai luồng tư tưởng hoàn toàn đối ngược nhau. Vương phi đang nói đến quan niệm truyền thống, hôn nhân hoàn toàn do phụ mẫu sắp đặt. Nguyễn Nhược Nhược nói tình cảm mới là trụ cột của hôn nhân, là nền tảng của đời sống vợ chồng. Hôn nhân cổ đại và hôn nhân hiện đại đang đối kháng mãnh liệt với nhau. Tình cảm bị xếp vào hàng thứ yếu, một chữ “lợi” được đặt lên hàng đầu. Thứ vương phi xem trọng là gia thế, quyền lực và tiền tài, căn cứ vào đó mà chọn dâu. Nguyễn Nhược Nhược biết bản thân mình trong mắt vương phi vốn dĩ không có điều kiện để bàn bạc tiếp.

“Vương phi, nếu người thật sự không muốn ủy khuất Lý Hơi thì người nên tôn trọng quyết định của hắn mới đúng. Dù sao, hôn nhân cũng là chuyện của hắn, hắn có quyền lựa chọn người hắn yêu để làm thê tử, cùng nhau sống nửa quãng đời còn lại”, Nguyễn Nhược Nhược thử thuyết phục Tĩnh An vương phi.

“Quyết định của hắn quá hồ đồ”, ánh mắt của vương phi lạnh lùng, “Hắn hoàn toàn không biết mình đang làm gì, ta là mẫu thân làm sao có thể để hắn hành động hồ đồ như vậy?”

“Hồ đồ là bởi vì hắn không làm theo sắp đặt của người. Chẳng lẽ tất cả quyết định của người đều chính xác? Hắn nghe lời người, đó chính là hài tử thông minh. Không nghe lời người lại hóa thành hài tử hồ đồ? Vương phi, người đang yêu cầu Lý Hơi sống vì người, không phải sống vì chính hắn. Mọi chuyện đều để cho người sắp xếp, vậy hắn và tượng gỗ có khác gì nhau?”

“Ngươi…đúng là răng sắc vuốt nhọn, ta làm tất cả vì muốn tốt cho Lý Hơi, tại sao lại đem hắn biến thành tượng gỗ, ngươi đây đang ly gián tình cảm mẫu tử của chúng ta. Một hài tử nghe lời như vậy trở thành thế này chính là do ngươi dạy bậy”, Vương phi trước giờ vẫn nghĩ rằng phương pháp yêu thương con của mình là kinh thiên địa nghĩa, vừa nãy bị Nguyễn Nhược Nhược phê bình không đáng một đồng liền thẹn quá mà tức giận.

“Đúng vậy, người cho là tốt nhưng hắn lại cảm thấy không vui. Hơn phân nửa bậc phụ mẫu đều là như vậy, đem ý chí của mình áp đặt lên con cái lại còn gán chiêu bài: ta vì tốt cho ngươi. Nhưng con cái có muốn “tốt” như vậy không? Thật đáng thương”.

Vương phi kinh ngạc, trong đầu đột nhiên thoáng qua một câu nói: Các ngươi đều muốn tốt cho ta, nhưng có thật là tốt cho ta. Lý Hơi đã từng nói như thế, hắn nói hắn không thích, rất không thích. Vương phi cảm thấy mềm lòng một chút nhưng rất nhanh chóng lấy lại sự cứng rắn. Hài tử còn trẻ, hắn không hiểu được cái gì phù hợp với mình. Làm phụ mẫu phải có nghĩa vụ uốn nắn, thay hắn lựa chọn một hiền thê “đạt tiêu chuẩn”. Nếu nhất thời chọn lầm thì cả đời sẽ phải hối hận.

“Lời ta muốn nói đã nói hết, hôn sự của ngươi và Lý Hơi vô luận thế nào ta cũng không đáp ứng. Ngươi đã từng cứu hắn, khi đó ta muốn chọn ngươi vào phủ làm trắc phi để tạ ân cứu mạng. Nhưng lúc này đây, ngay cả việc để cho ngươi làm trắc phi ta cũng không tình nguyện. Ngươi có biết tại sao không?”, giọng điệu âm lãnh của vương phi có thể kết thành băng.

Nguyễn Nhược Nhược không nói, nàng không biết tột cùng mình còn có bao nhiêu điểm khiến vương phi không hài lòng. Nhưng nàng không ngờ vương phi lại mở miệng nói, “Nguyễn cô nương, ngươi không chỉ không tuân thủ quy củ mà còn hồng hạnh xuất tường”.

Cái gì? Hồng hạnh xuất tường? Ánh mắt Nguyễn Nhược Nhược trợn tròn. Tội danh này chỉ trích nữ nhân khuê các thất thân, nói nàng quan hệ lăng nhăng không tuân thủ đạo đức nữ nhi. Oan uổng! Mặc dù nàng đến từ thế kỉ hai mươi mốt nhưng vẫn duy trì đạo đức truyền thống, cử chỉ hành vi đều chú ý, tuyệt đối không phạm vào “dâm giới” nha!

“Hơi Nhi nhất định không biết ngươi ở sau lưng hắn gặp gỡ Thất hoàng tử Lý Mân, đúng không? Hơn nữa ngươi còn tới lui thân mật với Diêu gia nhị công tử, thậm chí ngày ấy còn ở tửu lâu trước mặt mọi người…”, vương phi không nói nữa, nhưng trong mắt kinh miệt cực kỳ.

“Cái kia không tính, là do ta uống rượu say…”, Nguyễn Nhược Nhược gằn giọng, hóa ra bản thân mình bị Tĩnh An vương phi theo dõi hồi lâu, khó trách vừa ra khỏi Diêu phủ đã bị cản đường. Nàng hôn Diêu Kế Tông trước mặt mọi người chính vì say rượu, người khác có hiểu lầm cũng không sao. Bất quá chỉ dựa vào điều này mà dám phán nàng “hồng hạnh xuất tường”, vương phi đúng là ép người quá đáng, “Vương phi, ta và Diêu Kế Tông là hảo bằng hữu, chuyện này Lý Hơi đã sớm biết. Thất hoàng tử Lý Mân cũng là Lý Hơi giới thiệu cho ta, trên đường gặp mặt nói chuyện hai ba câu cũng không tính là gì. Ta cũng không ong ong bướm bướm với ai sau lưng hắn.”

Vương phi còn tưởng rằng mình đã đánh ra một chiêu sát thủ, không ngờ lại bị nàng gạt phắt đi, “Cái này cũng chưa tính là gì? Ngươi là nữ nhân lại không chịu ở trong khuê phòng, còn dày mặt cải nam trang đi khắp nơi, còn ra thể thông gì nữa? Vậy mà Hơi Nhi vẫn chấp nhận ngươi, ta nói ngươi không phải hồ ly tinh thì là thứ gì? Ngươi xuống xe, ta không muốn gặp lại ngươi nữa.”

Xuống xe thì xuống xe, “đạo bất đồng bất tương vi mưu”, bàn luận với nàng ta thật không cần thiết. Chẳng qua là sau khi xuống xe, thanh âm băng lãnh của vương phi liền đuổi theo nàng, “Nếu không phải ngươi đã từng cứu Lý Hơi một mạng, ta tuyệt đối sẽ không khách khí với ngươi như vậy”.

Những lời này so với tiết trời cuối thu lại còn lạnh giá hơn nữa, Nguyễn Nhược Nhược nghe được liền run lên. Không phải ác độc như vậy chứ? Còn muốn lấy luôn cái mạng nhỏ này của nàng sao? Hai người yêu nhau vốn là một chuyện tốt đẹp, lại trở thành phức tạp như vậy. Nàng thậm chí còn bị mẫu thân hắn xem như cái gai trong mắt, hận không thể mau chóng loại trừ. Nếu như không phải nàng từng có ân cứu mạng với Lý Hơi, vương phi sẽ đối phó với nàng thế nào thật không dám nghĩ tới. Muốn nhổ cỏ tận gốc, một hai cái mạng nhỏ đối với phủ đệ cao quý như vậy đúng là chuyện quá dễ dàng. Nhất là vương phi đã nhận định Lý Hơi “ngỗ nghịch” chính là vì bị nàng dạy bậy. Trong Hồng Lâu Mộng, Vương phu nhân đã vì lý do này mà bức tử Kim Xuyến. Dĩ nhiên, Nguyễn Nhược Nhược sẽ không mềm yếu giống như Kim Xuyến, vừa nghe hù dọa hai ba câu đã lăn ra bất tỉnh. Chỉ cần ngươi không hạ độc thủ, lời khó nghe như thế nào cũng không sao. Muốn cùng người ta khai chiến, người không có tố chất tâm lý căn bản không thể ra chiến trường. Vừa mới nghe vài lời đã tức chết thì còn đánh đấm gì nữa, chi bằng thừa dịp còn sớm mà về nhà đóng cửa nhốt mình trong chốn thâm khuê đi.

Chẳng qua là…trận chiến này muốn thắng cũng không dễ dàng. Tình hình thực tế so với dự đoán còn phiền toái hơn, quả thật chưa thể xác định ai thắng ai bại. Thái độ của vương phi chính là cố chấp, lại còn âm mưu chỉ hôn của hoàng đế. Nhân duyên của nàng và Lý Hơi đúng là đã định trước muôn vàn khó khăn nha! Được rồi, khó khăn không vượt qua được thì cứ làm theo Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài vậy, cùng nhau hóa điệp song tề song phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.