Trận tuyết đầu mùa đông kéo dài liên tiếp ba ngày, cả thành Trường An trở thành một thế giới trắng xóa như thủy tinh.
Bông tuyết bay bay tựa như vô số cánh
bướm rập rờn, tựa như ngàn vạn những con sóng cuộn tới. Lý Hơi ngồi
trước cửa sổ nhìn tầng tầng lớp lớp “hàn băng lãnh tuyết”, nửa điểm tức
giận cũng không có. Hắn nhìn thấy gốc mai đằng kia đã hé nở vài bông,
cánh hoa màu hồng phấn nổi bật giữa nền tuyết trắng tinh, quả thật rất
đẹp. Lòng chợt động, những kí ức về Nguyễn Nhược Nhược lại ùa về. Nàng
đã từng ngâm một câu thơ: “Ngọc lâu kim khuyết dung quy khứ, thả tháp
mai hoa tuý Lạc Dương”, thật muốn một lần đến Lạc Dương để được say dưới mai hoa. Chỉ là, hiện tại bản thân đang bị vây tại chốn “ngọc lâu kim
khuyết” này, muốn trốn cũng không trốn thoát được.
Lý Hơi thở dài, chân bước không tiếng
động ra khỏi phòng. Hắn đăm đăm ngắm nhìn một cánh hoa mai, tay nâng bầu rượu một bên…“thả tháp mai hoa tuý Lạc Dương”, lần này ly biệt khó gặp
lại, Lạc Dương lại càng không đến được…ta chỉ có thể uống thật say dưới
gốc mai.
Rượu càng uống, sầu lại càng thêm sầu. Lý Hơi uống khá nhiều rượu, cước bộ đã loạng choạng, khối ưu tư trong lòng chẳng những không vơi bớt mà lại càng nặng thêm. Tần Mại nhìn thấy thần sắc của hắn liền khuyên nhủ, “Tiểu vương gia, việc đã đến nước này…ngài hà cớ gì lại tự làm khổ mình? Ngài hãy sớm buông tay”
Lý Hơi không để ý đến hắn, lại rót đầy
một chén rượu rồi uống sạch. Tần Mại biết mình có khuyên can cũng vô
dụng, chỉ đành lui sang một bên than thở. Đúng lúc này cửa viện lại mở
ra, Phẩm Hương mang theo một luồng gió rét tiến vào phòng, cung kính cúi đầu hành lễ với Lý Hơi, “Tiểu vương gia, thỉnh ngài mau chóng đến đại
sảnh”
Lý Hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, từ khi
hắn trở về vương phủ vẫn chưa từng được phép rời khỏi Hạo Nhiên Quán một bước. Giờ phút này lại cho người mời hắn đến đại sảnh? Chẳng lẽ…trong
lòng hắn đột nhiên chấn động, thanh âm run rẩy, “Có chuyện gì?”
“Trong cung có người đến truyền thánh chỉ”, Phẩm Hương do dự một chút rồi quyết định nói thật.
Thánh chỉ của Hoàng Thượng. Thánh chỉ
gì…không khó để đoán ra. Chén rượu trong tay Lý Hơi run lên, sắc mặt ngà ngà say đã phiếm hồng nhưng trong nháy mắt liền chuyển sang trắng bệch. Chuyện phải tới rốt cuộc cũng đã tới, nhân sinh nếu gặp phải tai kiếp
thì dù là một mẩu thiên thạch từ trên trời rơi xuống cũng tránh không
khỏi. Hắn chỉ mong lần này ngã xuống vĩnh viễn không cần tỉnh lại nữa.
Phẩm Hương cùng Tần Mại nhìn thần sắc của hắn mà sợ hãi, nhất thời không biết phải làm gì.
Cửa viện một lần nữa bị đẩy ra, Tĩnh An
vương phi tiến vào. Nàng không yên lòng nên muốn tự mình đến đây, nhìn
thấy Lý Hơi như vậy liền lên tiếng dụ dỗ hắn, “Hơi Nhi, nội thị quan đã
đến đại sảnh, mau cùng mẫu thân đến đó đi”.
Nàng vừa nói vừa cầm tay con trai dắt ra
ngoài. Lý Hơi cũng không lẩn tránh nàng, hắn giống như một cái xác vô
hồn, chỉ có hoảng hốt và lo sợ. Hương án đã kê sẵn, Tĩnh An vương gia
đang chuẩn bị tiếp chỉ.
“Thánh chỉ đến, Tĩnh An vương thế tử Lý
Hơi tiếp chỉ”, Nội thị quan cất cao giọng, gia đinh nha hoàn trong sảnh
đồng loạt quỳ xuống, Tĩnh An vương gia và vương phi cũng quỳ theo lễ.
Quay đầu nhìn lại, Lý Hơi vẫn đứng tại chỗ, vương phi vội vàng kéo hắn
quỳ xuống hành lễ tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu
viết: Lô U Tố nhi nữ của Thừa tướng Lô Thừa Vận cần đức khiêm nhường,
đoan trang hiền thục. Nay tứ hôn cho Tĩnh An vương thế tử Lý Hơi. Khâm
thử!”
Tuyên chỉ xong, kế tiếp Lý Hơi phải tiếp
chỉ tạ ơn. Chẳng qua là hắn vẫn quỳ phục trên thảm, nửa điểm phản ứng
cũng không có. “Hơi Nhi, mau tiếp chỉ tạ ơn”, Tĩnh An vương gia nhịn
không được liền ở bên cạnh nhắc nhở hắn.
Tựa như thân ốc bị sức nặng vô hình đè ép trên lưng, Lý Hơi không thể đứng dậy nổi. Gương mặt hắn trắng bệch,
hoàn toàn không có lấy một chút huyết sắc. Trong đại sảnh rõ ràng ấm áp
như mùa xuân nhưng hắn chỉ cảm thấy thân thể mình đang phải đương đầu
với một trận băng hàn lạnh thấu xương. Chậm chạp hoài nghi, hắn không
muốn đưa tay đón nhận đạo thánh chỉ kia. Cơ hồ như hắn là một người sắp
chết, đây chính là giây phút hấp hối cuối cùng.
Thánh chỉ đã đọc xong, nhưng Lý Hơi vẫn
chần chừ không tiếp chỉ tạ ơn, thần sắc nội thị quan đã lộ vẻ kinh ngạc. Tĩnh An vương gia có chút nóng nảy, vội vàng thấp giọng thúc giục một
lần nữa, “Hơi Nhi, mau tiếp chỉ.”
Lý Hơi chỉ cúi đầu trầm mặc. Nội thị quan càng kinh ngạc hơn, sau lại đem thánh chỉ đến trước mặt hắn rồi mỉm
cười nói, “Chúc mừng thế tử, thỉnh tiếp chỉ”. Lý Hơi không thể không
vươn tay nhận chỉ, hai bàn tay run rẩy, rốt cuộc vẫn là…tiếp chỉ.
Giữa trận gió tuyết triền miên, Ngọc Liên Thành gấp rút chạy đến Nguyễn phủ tìm Nguyễn Nhược Nhược.
Trong khuê phòng có một hỏa lò nho nhỏ,
không khí ấm áp tựa ngày xuân. Nguyễn Nhược Nhược cũng không ngại gió
lạnh, tà tà tựa người vào cửa sổ nhìn ra ngoài, vô số bông tuyết rối rít bay đầy trời, gió lạnh triền miên, tuyết rơi tán loạn. Nàng đã tới nơi
này bao lâu rồi? Từ mùa xuân đến mùa đông, vẫn chưa tròn một năm nhưng
rất nhiều thứ đã thay đổi. Mi ngưng đáy mắt, âm thầm thê lương, nàng
không còn như ngày trước hoan hỉ cười đùa. Ngọc Liên Thành liếc mắt nhìn nàng mà đau lòng khôn xiết. Nếu như có thể, hắn hy vọng nàng mãi mãi là Nguyễn Nhược Nhược trước kia, ngày ngày đều vui vẻ, không buồn không
lo. Tuy nhiên, “thực tế” và “thời gian” rất giống nhau, cả hai đều rất
đỗi vô tình. Nhân sinh đâu chỉ có mỗi một chữ “hạnh phúc”.
“Tam biểu muội”, Ngọc Liên Thành đã nhìn
nàng một lúc lâu, nhưng nàng vẫn vô tri vô giác, tâm trí đắm chìm trong
suy nghĩ của chính mình. Hắn nhịn không được liền nhẹ giọng gọi hồn
phách nàng quay về.
Tựa như người say mộng chợt tỉnh, Nguyễn
Nhược Nhược đột nhiên quay đầu lại, “Biểu ca, ngươi đến rồi sao!”. Nàng
vội vàng đứng dậy nghênh đón hắn, mời hắn ngồi bên cạnh hỏa lò, bản thân mình cũng ngồi một bên phụng bồi.
“Chuyện là…ta đã nghe Diêu Kế Tông nói qua, các ngươi định sắp tới sẽ thế nào?”, Ngọc Liên Thành hỏi.
Nguyễn Nhược Nhược cười khổ, “Còn có thể
làm gì bây giờ? Cha mẹ Lý Hơi quyết tâm không để chúng ta ở chung một
chỗ. Nếu như chỉ phải đối phó với đấng phụ mẫu cố chấp thì không khó,
nhưng bọn họ đại biểu cho cả một hoàng tộc Lý thị, đây mới là điểm trí
mạng! Ở thế kỷ hai mươi mốt dân chủ của chúng ta, mọi người đều bình
đẳng, sẽ không phát sinh sự tình ỷ thế hiếp người như thế này, lại càng
không nói đến cấp bậc tôn ti như ở xã hội phong kiến. Ta có thể chống
đối bọn họ sao? Cứ coi như ta vì tình yêu bất chấp hết thảy, nhưng ta
không thể liên lụy gần một trăm người trong Diêu phủ. Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ta không phải là thần tiên, cũng không phải là siêu nhân, đối mặt khốn cảnh như thế này ta chỉ còn biết bó tay thất
thủ. Thật sự lúc này ta không nghĩ được biện pháp nào, kết cục chia tay
đã định, ta chấp nhận!”
“Người mạnh hơn ta, quả thật…không thể
không chấp nhận”, Ngọc Liên Thành buồn bực nói, bản thân nhớ lại hôn
nhân không được tự chủ của mình.
“Đúng nha, không thể không chấp nhận. Ta
là phụ nữ hiện đại thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đối với chuyện tình cảm
không được như ý thì cũng sẽ giống như nữ nhân cổ đại ngàn năm trước
thôi, chỉ còn cách phun ra hai chữ “chấp nhận”. Xem ra mặc kệ là ngàn
năm trước hay ngàn năm sau, nữ nhân thất tình nhất định cũng sẽ ai oán
như thế này. Rõ ràng yêu nhau nhưng lại không đến được với nhau, ngoại
trừ ca thán vận mệnh, oán trách tạo hóa trêu người thì một nữ lưu yếu
đuối như ta còn có thể làm gì? Ta tự hỏi bản thân mình cũng không phải
dạng phụ nữ yếu đuối, ta đây khỏe mạnh, có nghề nghiệp hẳn hoi, tinh
thông hai ngôn ngữ Anh-Hán, có bằng cử nhân kế toán đàng hoàng, nhưng
tại đời Đường “anh hùng không có đất dụng võ” này, nếu ta muốn đối địch
với Lý thị hoàng tộc thì chi bằng chế tạo đạn pháo nã vào hoàng cung của bọn họ cho rồi. Đối với đám cổ nhân ngoan cố không chịu thay đổi này
chỉ có thể dùng vũ lực để uy hiếp, đây tuyệt đối là kế sách chiến thắng
duy nhất”, Nguyễn Nhược Nhược đối với tình cảnh hiện tại sớm đã lay động như ánh nến.
“Nếu như…các ngươi đang ở thế kỷ hai mươi mốt, ngươi và Lý Hơi có thể sẽ không gặp nhiều phiền toái như vậy, đúng không?”
Nguyễn Nhược Nhược suy nghĩ một chút rồi
lại cười khổ lắc đầu nói, “Thiên hạ toàn quạ đen…ha ha, vô luận là thời
thế nào, hoàng thân huyết thống đều vô cùng tôn quý, không thể pha tạp,
không dễ dàng thành thân với tầng lớp bình dân. Quy củ “môn đăng hộ đối” lưu truyền ngàn năm không thay đổi tất nhiên có nguyên nhân của nó.
Trọng điểm chính là “bảo đảm quyền lợi”, cường cường liên thủ tự nhiên
sẽ chiếm được nhiều lợi ích. Người nào không thích quần là áo lụa, nhà
cao cửa rộng?”
Ngọc Liên Thành nhìn nàng một hồi mới nói, “Nói như vậy…hai người các ngươi thật sự một chút cơ hội cũng không có?”
“Có lẽ có, có lẽ không, ai biết được? Bây giờ chỉ còn chờ xem thiên ý. Ta đã cố gắng, đã tranh thủ, đã phấn đấu,
đã làm hết phận sự, hiện tại chính là nghe theo thiên mệnh. Thế sự vô
cùng huyền diệu, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, bất luận người
trong cuộc có tận tâm thế nào cũng vẫn là “mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”. Bảy phần cố gắng vẫn chưa đủ, chính là phải đợi thêm ba phần
thiên ý”.
Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa kích động
chạy ào về phía cửa sổ, nhìn những bông tuyết đang tung bay ngoài trời
mà gào to, “Lão thiên a, ngươi cũng giúp ta một tay có được không? Ta
không cần vinh hoa phú quý, không muốn lưu tên thiên cổ, ta chỉ muốn
cùng người ta yêu ở chung một chỗ, cùng nhau nói cười vui vẻ là đủ rồi!
Van cầu ngươi…!”
Ngọc Liên Thành nghe khẩu khí hài tử của
nàng liền không khỏi vừa buồn cười vừa chua xót. Chỉ là một lời cầu xin
vô cùng đơn giản, nhưng…Hắn cười khổ nói, “Biểu muội, chi bằng ngươi cầu mong “công thành danh toại” xem ra còn dễ dàng hơn!”
Sau khi Nguyễn Nhược Nhược phát tiết buồn bực một trận liền chán nản quay về chỗ ngồi, hữu khí vô lực nói, “Quả
thật, công thành danh toại có thể dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần dùng vật
chất trao đổi là được. Còn tình cảm, ta đi đâu tìm được một tấm chân
tình thuần khiết như Lý Hơi? Ta đã có được, ta thật sự không nỡ buông
tay”, nói xong lời cuối cùng nàng bật khóc.
Ngọc Liên Thành nhịn không được liền đưa
tay ôm nàng vào lòng, tựa như ca ca yêu thương tiểu muội, “Đừng thương
tâm nữa, không phải ngươi đã từng dạy ta…rằng là việc mình cầu không
được thì hãy buông tay đó sao?”
Khóc một trận thương tâm, gương mặt
Nguyễn Nhược Nhược đầm đìa nước mắt. Nàng đưa tay dụi mắt, làm ra vẻ
khoáng đạt nói, “Ta bây giờ cũng chỉ có thể lùi bước mà cầu xin chuyện
khác. Ta không cầu thiên trường địa cửu, chỉ cầu đã từng có được trong
tay. Được một lần yêu đương oanh liệt như vậy trong đời, ta đã rất thỏa
mãn. Có được một quá trình hạnh phúc như vậy thì dù kết cục không như ý
thì ta cũng không oán hận nửa lời”.
“Không cầu thiên trường địa cửu, chỉ cầu
đã từng có được trong tay”, Ngọc Liên Thành lặp lại những lời này một
lần, hắn lại nhịn không được bật thốt lên, “Ngươi…có phải…có phải đã
biết?”
Ngọc Liên Thành lúc này mới biết mình lỡ
lời, chần chừ không nói. Trong lòng Nguyễn Nhược Nhược phỏng chừng đã có chuyện phát sinh, hơn nữa là bất lợi. Nàng hít sâu một hơi, mạnh mẽ
hỏi, “Biểu ca, có chuyện gì cũng không cần gạt ta. Có thể lừa gạt nhất
thời những cũng không lừa gạt được cả đời”.
Chần chừ một chút, Ngọc Liên Thành quyết
định nói ra, “Khi Dương công chúa tiến cung thỉnh an, nàng nghe nói
hoàng hậu và Tĩnh An vương phi đã chọn được thế tử phi cho Lý Hơi, chính là Thừa Tướng thiên kim Lô U Tố. Thánh thượng tứ hôn, không chừng là
ngày hôm nay”.
“Thật sao? Nói như vậy chúng ta sắp được
chúc mừng Lý Hơi rồi. Người ta thành thân, tân nương cũng không phải là
ta, rất thất bại nha! Cuối cùng vẫn là Lô U Tố”, Nguyễn Nhược Nhược bật
cười khanh khách, chẳng qua là nụ cười của nàng phảng phất như ngọn nến
lay động trong gío, tùy thời có thể phụt tắt bất cứ lúc nào. Phận đã
định vô duyên, đời này ta còn có thể làm gì nữa?
Ngọc Liên Thành nhìn nàng mạnh miệng cười nói như vậy, so với nhìn nàng khóc òa lên còn khó chịu hơn. Hắn dùng
giọng điệu mềm mỏng khuyên nhủ, “Nếu ngươi muốn khóc, đừng ngại, cứ khóc đi, khóc cho lòng nhẹ nhàng một chút”.
Nguyễn Nhược Nhược bật cười chẳng qua vì
trong lòng đã quá đau, nụ cười trên mặt cũng vô cùng kỳ dị. Ngọc Liên
Thành nhìn nàng, một chữ cũng nói không nên lời. Không gian yên tĩnh vô
cùng, chỉ có tiếng tí tách nho nhỏ phát ra từ hỏa lò nơi góc phòng, còn
có hương thơm thủy tiên thanh nhã thoảng thoảng khắp phòng.
Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng bước chân
vội vàng chạy tới, cửa phòng vừa mở ra Hạnh Nhi đã nhanh nhẹn tiến vào,
vừa thở hồng hộc vừa nói, “Tiểu thư, lão gia cho gọi”.
“Chuyện gì vậy?”, thấy bộ dáng Hạnh Nhi vội vàng như vậy, nụ cười trên mặt Nguyễn Nhược Nhược phụt tắt, nàng buồn bực hỏi.
“Tĩnh An vương gia đột nhiên đến phủ, sắc mặt rất khó coi, bảo là muốn gặp tiểu thư”, gương mặt Hạnh Nhi trắng bệch.
Tim Nguyễn Nhược Nhược xiết lại một cái,
nàng và Ngọc Liên Thành bốn mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy được
sự lo lắng trong mắt đối phương. Tĩnh An vương gia đột nhiên đến phủ,
hắn tuyệt đối không vô duyên vô cớ mà tới. Chẳng lẽ…Lý Hơi xảy ra
chuyện? Không suy nghĩ thêm nữa, Nguyễn Nhược Nhược vén váy chạy ra khỏi phòng, Ngọc Liên Thành cũng không chậm trễ chạy theo sát một bên.