Hữu Duyên Trà Quán

Chương 23: Tử đằng biệt viện



Cả ba người các cô cùng nhau đi vào trung tâm mua sắm, Kha Nguyệt hỏi Di Giai “Giai Giai cậu đã quyết định mua quà gì tặng cho mẹ của Diệp Cảnh Quân chưa?”

“Mình cũng chưa biết phải mua gì nữa, Diệp phu nhân rất thích sưu tầm đồ vật thời dân quốc, nhưng các cậu cũng biết những món đó khá là khó kiếm. Mà bản thân mình cũng không thể xác định được liệu đó có phải là đồ thật hay không.” Di Giai khó xử trả lời

Lúc này Kha Nguyệt lại tiếc nuốt trả lời “Cậu không biết thêm về sở thích nào khác của Diệp phu nhân nữa sao.” Di Giai lắc đầu

Kha Nguyệt lại nói “Thật ra mẹ tớ có kể tối nay sẽ có một cuộc đấu giá ở biệt viện Tử Đằng, đồ đấu gia bên trong đa phần là cổ vật, từ trang sức đến gốm sứ. Nhưng đặc biệt nhất là đấu đá, tớ nghe nói tối nay sẽ có rất nhiều đại sư đam mê đấu đá đến tham gia, ngoài ra còn có một viên đá được rao bán với giá khởi điểm là 100 vạn.”

“Hả? Điên hết rồi sao? Ai lại bỏ hơn 100 vạn ra để mua một khối đá mà chưa biết được bên trong có ngọc hay không?” Di Giai hỏi

Đấu đá sao, có vẻ khá thú vị. Trước đến giờ cô cũng có mỗi viên Huyết Ngọc, nhưng lại không trạm trổ hay điêu khắc gì được. Hay là mua thêm một viên đá quý hiếm nào đó làm đồ trang sức cũng tốt. Cô vốn khá thích ngọc thạch vì bên trong đó lúc nào cũng chứa một lượng lớn những năng lượng tích cực, nhiều viên lại lẫn âm khí giúp ít cho những linh hồn bị khiếm khuyết, đặc biệt là trường hợp của cô, nếu may mắn tìm được một khối ngọc thạch được hình thành từ lâu đời có đủ âm dương chi khí của đất trời thì sẽ có công năng chữa trị sự thiếu hụt linh hồn của cô vì khi nhập vào thể xác này, linh hồn cô cũng bị tổn hại nên linh lực mới đột nhiên giảm mạnh đến như vậy. Âu đó cũng là cái giá cho sự sống hôm nay. Cô cười nhìn Kha Nguyệt nói

“Không thì chúng ta đến đó thử xem như thế nào, biết đâu may mắn Di Giai có thể tìm được món đồ ưng ý. Tớ cũng khá tò mò với mấy khối đá được bán đấu giá.”

“Đúng đó, đúng đó, chúng ta đến đó thử xem thế nào đi” Di Giai hứng khởi vừa nói vừa kéo tay cô và Kha Nguyệt đi ra khỏi khu trung tâm mua sắm. Nhưng Kha Nguyệt là rụt rè nói

“Không phải tớ không muốn đi, mà đến đó phải có vé mời. Học trò của mẹ tớ gửi đến hai vé mời, mẹ tớ không có thời gian đến nên đưa cho tớ. Nhưng bây giờ chúng ta có đến ba người, phải làm sao bây giờ.”

Di Giai hài hước nói “Cậu lo gì chứ, dù biệt viện Tử Đằng đúng là nơi không phải ai cũng được phép đi vào. Nhưng trong chúng ta có người ngoại lệ, muốn đến lúc nào cũng được”

Kha Nguyệt ngạc nhiên hỏi “Cậu không đùa chứ, chỗ đó mẹ mình nói là nơi dành cho vương tôn quý tộc của Bắc Kinh, người xuất hiện ở đó không phú thì quý, không phải thương nhân thành đạt thì cũng là quan lớn quyền thế.”

Di Giai cười liếc sang cô nói “Đúng là chúng ta thì vẫn cần chút quyền lực của gia đình mới có thể đến đó được nhưng Lâm Lâm thì lại khác, vốn cô ấy là nửa chủ nhân nơi đấy mà.”

“Mình sao?” cô ngạc nhiên trước lời nói của Di Giai hồi lâu rồi chợt thấy trong mắt cô ấy ánh lên một tia sáng tinh nghịch, cô cảm giác có điềm không lành “Di Giai, tốt nhất cậu đừng nói với mình nơi đó có liên quan đến Phạn Giai Triết.”

“Bingo, Lâm Lâm nhà mình thật thông minh.”

Kha Nguyệt hỏi “Phạn Giai Triết trong lời các cậu là vị hôn phu vô lương tâm của Lâm Lâm mà Di Giai nói khi tan học đó sao?”

Cô nhìn Kha Nguyệt cười khổ rồi bỏ tay Di Giai ra khó xử trả lời.

“Mình không đi nữa, hai người tự đi với nhau đi”

Di Giai kéo tay cô nói với giọng buồn bã “Đừng như vậy mà Lâm Lâm, năn nỉ cậu đó, đi cùng tụi mình đi mà” xong lại như khuyên nhủ tiếp lời

“Tử Đằng biệt viện vốn là nơi ở tư nhân của Phạn Giai Triết, chỉ là anh ta không thường ở đó nên hay bị em trai Phạn Giai Long lấy đó làm nơi tổ chức các tiệc tùng hội họp cho những người thuộc thượng tầng ở Bắc Kinh. Nên cậu chỉ cần gọi nói một câu với Phạn Giai Triết là được rồi, chưa chắc là hai người gặp nhau đâu mà. Xem như mình xin cậu đó, thương xót cho con đường truy tìm hạnh phúc của mình đi mà”

Cô tức cười nhìn Di Giai đang thao thao bất tuyệt rồi nói

“Rõ là trưa nay cậu còn chê trách Phạn Giai Triết đủ điều sao bây giờ lại muốn mình gọi điện cầu xin anh ta. Cậu đúng là đồ trọng sắc khinh bạn mà.”

“Ấy, đâu có, lúc đó cậu cũng có nói, đối với cậu tình cảm không quan trọng miễn sao cho cậu tự do là được rồi mà. Với lại lúc trưa anh ta còn nhiệt tình đến đón cậu còn gì. Cả cái đất Bắc Kinh này ai mà không biết tính tình Phạn đại thiếu gia vốn lạnh lùng khó gần, nhưng đâu ngờ anh ta lại có một mặt thâm tình ôn nhu đến nổi tự giác đến đón cậu tan trường. Nghĩ lại thì mình vẫn thấy anh ta không tệ đâu.” Di Giai giải thích, xong lại nhìn cô bằng ánh mắt năn nỉ

Cô giả vờ hờn dỗi nói “Thôi được rồi, xem như mình mắc nợ cậu vậy, nhưng mình cũng không chắc Phạn Giai Triết sẽ đồng ý đâu, vốn mình cùng anh ta không thân.”

Di Giai vui vẻ tiếp lời “Được, được, cậu mau gọi đi.”

Nếu không phải bản thân cô cũng muốn đến xem mấy khối đá được bán đấu giá thì còn lâu cô mới chịu gọi điện cho tên kia.

Điện thoại vừa đổ chuông được hai ba hồi thì đã có một giọng nói đáng đánh đòn vang lên

“Lệ tiểu thư, chúng ta vừa gặp lúc nảy mà bây giờ em đã thấy nhớ tôi rồi sao?”

“Nhớ cái đầu anh, tôi là có việc cần nhờ.”

“Thì ra là vô sự hiến ân cần, có việc gì em mau nói, chỉ cần là em muốn tôi đều đồng ý”

Anh ta bị làm sao thế, từ chỗ Trục Lưu trở về cô đã cảm thấy anh ta khác khác rồi, bây giờ đến cả lời lẽ dễ gây hiểu lầm như vậy mà cũng nói được. Thôi việc này để sau đã, cô vội hỏi

“Tôi muốn đến biệt viện Tử Đằng tham gia hội đấu giá.”

“A…đơn giản như vậy, tôi còn đang nghĩ xem chuyện phải trọng đại cỡ nào mới khiến Lệ Lâm em chịu gọi cầu xin tôi. Vốn còn nghĩ sẽ phải trải qua một hồi thập tử nhất sinh”

“Bớt phí lời, có cho hay không, mau nói” Ai cũng bảo anh ta lạnh lùng ít nói, nhưng sao cô thấy trừ lần đầu gặp nhau ra thì anh lại giống kiểu có chút nhiệt tình thái quá vậy.

“Đây là thái độ cầu xin người khác của em sao?”

“Ý gì, tức là không đồng ý đúng không?…..Vậy được rồi, cúp đây.”

“Khoan, sao trên đời lại có người như em vậy chứ. Bây giờ tôi đang trên đường đến Tử Đằng biệt viện, khi nào em đến nơi thì gọi, tôi sẽ cho người ra đón.”

“Ok, vậy cám ơn anh trước.”

Nói rồi cô cũng cúp máy, liếc sang nhìn Di Giai gật đầu. Cả Di Giai và Kha Nguyệt đều vui vẻ ra mặt, lôi kéo cô ra xe của Di Giai chạy đến biệt viện kia. Thật ra cô cũng không ngờ là Phạn Giai Triết lại dễ nói chuyện như vậy, thật ra cô chỉ gọi điện cầu may thôi, được thì đi không thì thôi. Nhưng không ngờ thái độ của anh ta cũng không đến nỗi nào. Thôi thì trước sau gì cũng sẽ thành vợ chồng, dĩ hòa vi quý vậy. Nếu Phạn Giai Triết đối xử với cô không tệ thì cô cũng sẽ suy nghĩ đến việc sống chung trong hòa bình với anh ta.

Khoảng nửa tiếng thì xe ngừng ngay một khu biệt thự tách biệt đầy xa hoa, lúc bước xuống xe cô thấy hai bên lối vào và xung quanh biệt viện được trồng những cây tử đằng xinh đẹp, đang rũ mình như mời gọi khách đi vào. Đúng là tên như thế nào thì sẽ thực tế cũng như thế đó. Tử Đằng biệt viện, cái tên đúng là rất thích hợp với ngôi biệt thự lung linh này.

Lúc các cô đến trước cổng biệt viện thì có nhân viên đến kiểm tra vé mời, do thấy chỉ có hai vé mời thì mặt người nhân viên khinh thường nhìn chúng tôi một cách khó chịu rồi nói

“Thiếu một vé, ba người các cô ai đi ai ở lại đây?”

Đúng là mắt chó nhìn người thấp, cô cũng lười cùng người này phân bua giải thích, liền lấy điện thoại ra định gọi cho Phạn Giai Triết thì bỗng có một giọng nói mang chút âm thanh xem thường cất lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.