Đàm Hữu ở trước khi bị đánh nằm bò trên mặt đất đã chờ được băng nhóm của nàng.
Nàng nghĩ mãi mà không ra, nhóm người này rõ ràng chỉ ở ngay phía sau nàng, làm thế nào lại tới chậm như vậy.
"Ngọa tào a!" Vang dội nhất chính là tiếng kêu của La Uy.
Cũng may lúc này quy tắc hằng ngày chính là không có quy tắc, một đám người nhào lại đây, rất nhanh để Đàm Hữu chui ra ngoài.
Mấy chục con người đánh bốn người, Đàm Hữu cảm thấy nắm đấm nhiệt tình dào dạt của họ rất có thể sẽ đấm tới trên mình của người nhà.
Nàng quay đầu đi tìm Hạnh Gia Tâm, vào thời gian này mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng thật sự hồng, Hạnh Gia Tâm liền đứng ở một bên, vẫn là tư thế ôm cặp sách, nhìn nàng, không biết đang ngẩn người suy nghĩ cái gì.
Đàm Hữu đi qua, giơ tay túm quai đeo cặp sách của Hạnh Gia Tâm xuống: "Tốt rồi, không có ai cướp đồ vật của cậu."
Hạnh Gia Tâm vỗ vỗ cặp sách, kéo khoá lại, một lần nữa đeo ở trên người.
"Cậu cũng không thể nói một tiếng cảm ơn sao!" Đàm Hữu thật là tức giận, mình đều đánh nhau vì nàng.
Hạnh Gia Tâm vẫn là không nói lời nào, ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng.
Đàm Hữu lau mặt mình: "Trên mặt tôi có cái gì? Như vậy đẹp sao?"
Hạnh Gia Tâm cụp đôi mắt: "Này."
Đàm Hữu nín thở, giơ tay chọc ở trên đầu nàng: "Đồ ngốc."
Một trận gió thổi qua, rất mạnh, nhấc lên áo khoác đồng phục của Đàm Hữu, cũng nhấc lên mái tóc sắp đè sụp khuôn mặt của Hạnh Gia Tâm.
Đàm Hữu đột nhiên cảm thấy, nữ sinh này cũng không xấu như vậy, nhìn quen, chỉ là hơi quái quái một chút.
Thẩm mỹ của con người thật là kỳ quái, thời gian lại trôi qua thêm nhiều ngày nữa, thời tiết lạnh đến cuối mùa đông, kết thúc kì nghỉ đông lại xuân về hoa nở. Yên sau xe đạp của Đàm Hữu nhiều thêm một người, đưa đi đón về, khi có người đưa tới ánh mắt kỳ quái, Đàm Hữu dùng ánh mắt ăn thịt người trừng ngược lại.
Lúc ấy nàng cũng đã cảm thấy, có cái gì để mà nhìn chứ, không chỉ có không xấu xí như vậy, cũng không có gì quái dị, không phải chỉ là một cô bé sao, còn là một cô bé cực kỳ thông minh, mỗi lần thi cử đều đánh bại toàn trường học.
Nhà cô gái nhỏ còn rất có tiền, Đàm Hữu tuy rằng ngoài miệng chưa từng nói qua, nhưng trong lòng nàng biết, cô gái như vậy sẽ không vẫn luôn ở trong vũng lầy, nàng sẽ thi đậu trường trung học tốt nhất, đại học tốt nhất, sau đó có một phần công việc tốt nhất.
Nàng sẽ đi làm phẫu thuật, chỉnh sửa bản thân đến xinh xinh đẹp đẹp, lấy tư thái hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt mọi người, nàng sẽ bắt đầu giao lưu với rất nhiều người xinh đẹp lại thông minh, sẽ thường xuyên cười, trải qua cuộc sống hạnh phúc nhất.
Mười hai năm trước Đàm Hữu vẫn luôn cho rằng như vậy, sau đó vận mệnh quả nhiên kéo xuống một khe rãnh thật dài, sau khi ngắn ngủi gặp nhau, rất nhanh chia lìa.
Khi học cấp ba, Đàm Hữu còn nghe qua truyền thuyết về Hạnh Gia Tâm, một lần cuối cùng, là biết nàng trở thành trạng nguyên của toàn thành phố.
(*Trạng Nguyên là người thi đại học được điểm cao nhất trong toàn thành phố)
Lại sau đó, hai thế giới hoàn toàn tách biệt, Đàm Hữu vẫn cứ chôn ở vũng lầy của mình, chìm chìm nổi nổi, không rút chân ra được.
Nàng sẽ không hồi tưởng lại cuộc sống trong quá khứ, cũng sẽ không đi tham gia bất cứ một buổi họp lớp nào, nàng bị cuộc đời hoàn toàn đánh thành kẻ thất bại, quay đầu lại là đầm lầy, nhìn về phía trước là vực sâu không thấy đáy.
Cho nên theo một ý nghĩa nào đó, Đàm Hữu giờ phút này ngồi xổm thang máy ôm một quyển sách run rẩy ngón tay, hoàn toàn hiểu được Hạnh Gia Tâm.
Hiểu được nàng đã từng không nói lời nào, hiểu được nàng hiện tại không chịu nhìn nhận người quen.
Không ai tình nguyện mở ra miệng vết thương ở trước mặt người khác, cho dù là đã khép lại, hay là vẫn đang máu tươi đầm đìa.
Đàm Hữu ngồi xổm ước chừng hai phút, mới thật cẩn thận mà khép sách lại, một lần nữa sửa sang lại cái thùng cho tốt, ấn lầu một.
Khi thang máy hạ xuống, nàng hít sâu một hơi dài, để cảm xúc của mình bình tĩnh lại, còn hiếm thấy mà nhìn nhìn mặt mình ở vách thang máy phản quang sáng ngời.
Không có vấn đề gì, sẽ không có gì khác thường.
Cửa thang máy "đinh" một tiếng mà thong thả mở ra, nàng dịch cái thùng ra, còn chưa có dọn xong, liền có người chạy tới phía sau nàng.
Đàm Hữu ở góc độ khom lưng nhìn ngược góc áo xinh đẹp kia, nở nụ cười.
"Kêu cô nhìn xe là được rồi, chạy tới làm gì?"
Trong giọng nói là sự thân mật căn bản không thể khống chế, cũng không cần cố tình khống chế.
Dù sao chỉ cần nàng không nói ra, đồ ngốc Hạnh Gia Tâm này, căn bản sẽ không biết nàng đã biết rồi.
"Hắc hắc." Hạnh Gia Tâm trả lời nàng.
Đàm Hữu đem một cái thùng nhỏ đẩy đẩy đến trước mặt nàng: "Đi, dọn cái này."
Hạnh Gia Tâm thật vui vẻ, ôm thùng liền chạy, nhìn tốc độ là còn muốn lại đến một chuyến nữa.
Bất quá không có cơ hội, Đàm Hữu một hơi bế lên mấy thùng còn lại, đi ra hàng hiên.
Chiếc xe này không lớn, không gian trong đầu xe cũng nhỏ, một khi Đàm Hữu đóng cửa lại, mùi hương trên người Hạnh Gia Tâm liền vây quanh nàng.
Lúc trước cảm thấy mùi hương cao cấp dễ ngửi như vậy, không có lúc nào là không tuyên cáo khoảng cách giữa hai người, hiện tại tuy rằng khoảng cách vẫn còn tồn tại như cũ, nhưng nhớ tới người bên cạnh chính là người đã từng ngồi ở yên sau xe đạp, đôi tay gắt gao nắm chặt đồng phục của nàng, Đàm Hữu liền có một loại cảm giác tự hào khó tả.
Xe được khởi động, hôm nay cũng là một ngày có nắng, ánh mặt trời mùa đông từ cửa sổ xe chiếu vào, ấm dào dạt.
Đàm Hữu đột nhiên rất muốn trò chuyện đôi câu vài lời với người bên cạnh.
"Cô..." Đàm Hữu nghiêng đầu nhìn Hạnh Gia Tâm đang ngồi ngay ngắn, "Dọn đi Nguyệt Hồ bên kia là do công việc có biến động sao?"
"Không." Hạnh Gia Tâm nhìn về phía nàng, khóe môi có độ cong xinh đẹp, "Chỉ là... Thuê nhà đến thời hạn."
"Nhà ở bên kia đã thu dọn chưa? Lần trước tôi dọn hàng vào, có vài chỗ cũ đến bong tróc rồi."
"A......" Hạnh Gia Tâm ngẩn người, "Đi qua đó rồi nói."
Câu đi qua rồi nói này thật sự là quá không có chủ kiến, Đàm Hữu đã có thể dự tính được tình huống bi thảm cỡ nào.
"Kết thúc nghỉ đông, Cửu Viện sẽ có một đống phế liệu lớn." Hạnh Gia Tâm đột nhiên nói.
Đàm Hữu cười một cái, cảm thấy lúc trước kiếm tiền của Hạnh Gia Tâm thật sự là có chút không nói nổi: "Tôi thì đến lúc đó lại xem, có rảnh thì tôi đi, nếu không rảnh tôi tìm người đi."
Hạnh Gia Tâm dừng một chút, ngốc ngốc "nga" một tiếng.
Nhiều năm rồi không gặp, lại không thể nhìn nhau, thật là rất khó tìm đến chủ đề chung.
Đàm Hữu dứt khoát mở ra phát thanh: "Muốn nghe cái gì?"
"Đều được." Hạnh Gia Tâm rất tùy ý.
Đàm Hữu tay dừng lại, tiết mục đài này đang phát là phân tích điện ảnh, hình như là câu chuyện về thanh xuân vườn trường, rất hợp với tình hình.
Nàng hỏi: "Cái này được không?"
Hạnh Gia Tâm không có gì do dự: "Được."
Đường không xa, sau khi tới biệt thự rồi, cửa vừa mở ra, quả nhiên tồi tệ giống như Đàm Hữu đã nghĩ.
Trước kia đưa hàng tới không cảm thấy, hiện tại căn nhà này muốn dùng để ở, vấn đề thoạt nhìn rất lớn.
"Cô tìm vệ sinh nhà thuê lại đây." Đàm Hữu nói.
"Tốt." Hạnh Gia Tâm nói gì nghe nấy, mở ra app trên di động.
Đàm Hữu rất vui mừng, ít nhất cô gái ngốc biết lên mạng giải quyết mọi vấn đề.
Trước khi mấy bác gái vệ sinh nhà tới, Đàm Hữu để Hạnh Gia Tâm đi bất động sản tìm hiểu mấy vấn đề liên quan đến cung cấp điện nước và khí gas cho căn nhà này, cần giao tiền thì giao, nếu cần mở thì mở.
Đàm Hữu đi bộ từ trên xuống dưới một vòng biệt thự, xác định phòng có ánh sáng tốt nhất, đem đồ vật của Hạnh Gia Tâm dọn vào.
Lúc sau chờ Hạnh Gia Tâm trở về, nàng trước kiểm tra xong điện nước ở phòng bếp cùng buồng vệ sinh, sau đó lại tinh tế nói cho Hạnh Gia Tâm một chút cấu tạo mạch điện trong phòng. Bên kia cùng bên kia là một đường, công tắc nguồn điện ở nơi nào, nếu cắt điện sẽ là tình huống ra sao, hẳn là phải làm gì bây giờ.
Một tiến sĩ vật lý, lại là bị nàng giáo dục đến dễ bảo, liên tục gật đầu, dường như học sinh tiểu học nghe thầy giáo giảng bài.
Đàm Hữu đóng lại cái nắp máy đo điện, có chút buồn cười mà nhìn về phía nàng: "Mấy thứ này cô hẳn là hiểu hơn tôi chứ?"
"Theo lý thuyết thì tôi đều hiểu." Hạnh Gia Tâm nói.
"Chỉ là sẽ không động tay?" Đàm Hữu nhướng mày.
"Cũng không cần tôi...tự tay làm."
"Kêu thợ điện nước một lần, chỉ là phí đến cửa ít nhất phải 50 nguyên, người đó rất có thể chỉ là lại đây bẻ một chút công tắc nguồn điện cho cô..." Đàm Hữu nhịn không được lải nhải, nói tới đây lại đột nhiên dừng lại.
Lấy điều kiện sinh hoạt của Hạnh Gia Tâm hiện tại xem ra, nàng căn bản không phải người sẽ để ý 50 nguyên. Lấy tư duy của bản thân mình đến chỉ đạo cuộc sống của Hạnh Gia Tâm, có chút không biết tự lượng sức mình.
Đàm Hữu lời nói đã tới bên miệng lại thay đổi: "Nếu xảy ra vấn đề thì tìm người đến đây đi, chú ý an toàn là được."
Hạnh Gia Tâm thuận miệng tiếp một câu: "Tìm cô được không?"
Đàm Hữu bất đắc dĩ: "Tôi không phải thợ điện nước."
"Nhưng mà cô đều biết."
"Tôi biết chỉ là chút cơ sở."
"Ngày thường nhà ta hư khẳng định cũng đều là cơ sở." Hạnh Gia Tâm bồi thêm một câu, "Tôi ra 100 nguyên phí tới nhà cho cô... 150? 200?"
Đàm Hữu lạnh mặt: "Tôi không phải 250 (đồ ngốc)."
"Tôi chưa nói......"
"Tôi đi kiểm tra mấy món đồ điện khác." Đàm Hữu nhấc chân liền đi.
Hạnh Gia Tâm muốn đuổi theo, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Vệ sinh nhà cửa tới, ba người, trong tay dẫn theo dụng cụ chuyên nghiệp lớn lớn bé bé, vào phòng liền phân công rõ ràng.
Bộ biệt thự Nguyệt Hồ này có bốn tầng, hiện tại Hạnh Gia Tâm có thể sử dụng được hết cũng chỉ là hai tầng dưới, các bác gái động tác nhanh nhẹn không chút nào ướt át bẩn thỉu, lập tức bắt tay vào làm.
Mà Đàm Hữu xuyên qua ở trong đám người gõ gõ nơi này, mở mở nơi kia, còn ghi nhớ ở trên di động.
Hạnh Gia Tâm đột nhiên cảm nhận được chính mình và bọn họ không hợp nhau.
Cái này làm cho nàng có chút đau lòng.
Nàng luôn luôn đều không hợp đàn, nhưng trước nay nàng chưa từng vì thế mà buồn lòng.
Có lẽ lúc rất nhỏ còn có một chút, nhưng ở thời gian trưởng thành dài dòng, cái này trở thành thái độ bình thường của nàng. Nàng đã thích ứng loại trạng thái này, cách ly với bên ngoài ngược lại sẽ làm nàng cảm thấy thoải mái.
Hạnh Gia Tâm đột nhiên rất muốn đuổi tất cả công nhân vệ sinh ra khỏi đây, chỉ để lại nàng cùng Đàm Hữu tại trong căn phòng này, như vậy khác biệt giữa các nàng sẽ không có khuynh hướng xã hội, liền có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Cuối cùng, nàng đem chuyện này biến thành hành động, công nhân vệ sinh làm xong một lần cơ sở nhất, liền bị nàng thanh toán tiền, nói hôm nay chỉ đến đây thôi.
Khi Đàm Hữu từ trên lầu xuống dưới, trong phòng lại chỉ còn có hai người bọn nàng.
"Xong việc?" Đàm Hữu có chút không thể tưởng tượng.
"Ừm."
"600 nguyên mà chỉ quét cái phòng rồi dọn chút rác rưởi?"
"Còn lau cái bàn nữa." Hạnh Gia Tâm chỉ chỉ mặt bàn.
Đàm Hữu nghiêng miệng, cười đến thập phần khó có thể miêu tả: "Nếu kiếm tiền của cô dễ như vậy, về sau tôi làm bảo mẫu cho cô là được."
"Được đó." Hạnh Gia Tâm lập tức cười nói.
"Đồ ngốc." Đàm Hữu không khống chế được miệng mình.
---------
Tiến sĩ Hạnh chính là có tiền tùy hứng =))))