Hựu Nhất Xuân

Chương 1



Như thường lệ, bắt đầu bằng lời tự thuật của một thằng đàn ông là ta đây.

Ta tên Mã Tiểu Đông, Mã trong [Tư Mã], Tiểu của [Đặng Tiểu Bình], Đông của [Mao Trạch Đông].

Nhìn tên là biết ngay cha mẹ lúc sinh ra ta đã đặt biết bao nhiêu là kỳ vọng vào việc ta có thể trở thành một vĩ nhân, nhưng mà người xưa có câu [cuộc sống chẳng lúc nào được như ý muốn], hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Ta tung tăng nhảy múa trong thái bình yên ổn mà sống đến năm ngót hai mươi, ăn may thi đỗ rồi tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc nhàn hạ mà cũng coi như có chút thể diện, quen một cô bạn gái chẳng bao giờ biết đến khái niệm giờ giấc. Cha mẹ ta cuối cùng cũng nhận ra rằng, đời này ta chỉ có thể đến thế mà thôi.

Cách nhìn của ta với thế giới này cũng khá là rộng rãi. Một đời người, nhắm mắt mở mắt cho qua vài chục năm thì mất mấy công sức đâu, sống kiểu gì mà chả là sống. Mấu chốt ở cái tự mình thỏa mãn thôi. Mà mục tiêu thỏa mãn hiện giờ của ta là –— tiền lương trước mắt nâng lên hai bậc, bộ ngực của bạn gái tăng lên hai cỡ.

Ba ngày trước, ta mới mua một chiếc mini Chery, tuy rằng có hai vạn tám thôi nhưng ít nhất cũng nhờ thế mà leo lên được [tầng lớp có xe]. Từ xưa đến nay xe đẹp thì phải có mĩ nữ đi kèm, vì thế ta chọn ngày nghỉ đẹp trời như hôm nay để dẫn bảo bối Yến Ny nhà mình đến công viên ân ân ái ái.

Yến Ny là tên bạn gái ta, họ Yến tên Ny. Cha vợ tương lai của ta năm đó lúc mở sách chọn tên cho nàng, chắc chắn đã định trước là con gái ổng sẽ trở thành con dâu nhà họ Mã.

Ta bất chấp việc có thể bị anh giai cảnh sát dúi cho vài tờ giấy phạt mà đậu xe bên đường lớn của công viên. Đứng tựa vào chiếc Chery mới coóng dưới tán cây, ôm lấy Yến Ny của mình, gió nhẹ phe phẩy qua góc áo của ta cùng những lọn tóc dài của nàng. Đời người còn xin gì hơn thế nữa đây!

Ta hỏi Yến Ni: “Bây giờ điều em muốn nói nhất là gì?”

Sweetheart của ta ngẩng đầu, nhìn về xa xa phía chân trời: “Mây đen đang kéo đến kìa, liệu có mưa không a?”

Ta gượng cười, “Em không thể nói gì lãng mạn một chút sao? Chẳng dễ dàng gì anh mới mua được xe mà.”

Yến Ny thờ ơ liếc ta một cái, “Chiếc Chery tầm thường thế này, anh thật không có tiền đồ!”. Chúng ta ngồi trong xe, thong thả lăn bánh dưới tán cây rậm rạp, cửa sổ xe mở toang.

Ta quay đầu nhìn phong cảnh bốn phía, không thèm so đo đến việc bị nàng dội cho một gáo nước lạnh. Suy cho cùng thì đằng nào Yến Ny cũng sẽ được gả đến nhà họ Mã ở cùng ta cả đời, kiểu gì mà chả thành người của ta. [Hồng nhan tri kỷ] chỉ đúng trong sách thôi chứ ngoài đời được mấy?

Cây xanh gió mát, từ đằng xa, một bóng hồng xinh đẹp lả lướt tiến lại gần. Chẹp chẹp, quá HOT! Thật sự là cực HOT luôn á! Mái tóc lượn sóng bồng bềnh, cặp mắt quyến rũ, đôi môi đỏ mọng khêu gợi, vòng eo nhỏ nhắn thon thả.

Yến Ny nãy giờ vẫn đang chuyên tâm xỉa xói chê bai nhan sắc của “bé” Chery nhà ta, “….Mua cái xe, chọn màu nào không chọn lại đi chọn [màu sâu đỗ]! Em đang nói với anh, anh có nghe không thế? Mã Tiểu Đông anh nhìn cái vậy?”

Cô em kia vươn bàn tay ngọc ngà, nhẹ nhàng gạt đi lọn tóc bay lòa xòa trước mắt, ta kìm lòng không đậu, huýt sáo một hơi. Cưng ơi, “vòng một” cũng phải cỡ F là ít!

[Ba]! Yến Ny vung tay, giáng thẳng lên mặt ta một cái tát, tiếng vang thanh thúy trong trẻo. Xoay người bỏ đi.

Ta một tay ôm mặt, một tay giữ lấy Yến Ny: “Ai ai ~~~ Nghe anh giải thích đã.” Yến Ny chạy một mạch như điên: “Tôi không nghe tôi không nghe!”, một người chạy một người đuổi trên đường cái, Yến Ny đưa tay vẫy một chiếc taxi: “Mã Tiểu Đông, chúng ta kết thúc! Cái tên vô lương tâm như anh đáng bị trời đánh!”

Gì vậy! Có bỏ đi cũng không cần phải mắng độc vậy chứ!

Ta mở cửa chiếc Chery, lái xe trên con đường lớn trống trải. Ông trời cũng thật hợp với tâm tình của ta lúc này, vài tiếng sấm rền vang, mưa to trút xuống ào ào. Ta đang tự hỏi xem có cách nào để dỗ Yến Ny quay lại không, đột nhiên phía trước nhảy ra một quả cầu sáng chói mắt, phi thẳng về phía chiếc Chery của ta.

Lúc đó ta biết, cái thứ gì đâu kia có tên là [sét hòn]. Trước đây, khi khoa học kỹ thuật chưa phát triển, bị cái thứ này chọi vào thì kêu là “bị trời đánh”, là “báo ứng” vì đã làm chuyện thiếu đạo đức đến mức thiên hạ không chấp nhận được.

Ta nhiệt tình vui vẻ sống đã hơn hai mươi năm, chưa từng trải qua chuyện gì đuối lý.

Gì chứ! Sẽ không linh vậy đi, cùng lắm cũng chỉ là dòm ngó người ta rồi huýt sáo một tiếng, thế thì đã sao  ~~~

Tháng trước ta mới mua bảo hiểm nhân thọ, kiếm cũng khá….. nhưng mà người được hưởng không phải ta mà là cha mẹ ta a ~~~ chi phí nuôi nấng hai mươi năm, giờ đến lãi suất cũng có luôn~~~~

Ta không tin, chắc chắn là ông trời nhầm lẫn gì rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.