Hựu Nhất Xuân

Chương 18



Sợ chết?! Đương nhiên không sợ?! Ta lập tức nghĩ đến cầu Nại Hà cùng tổ trưởng đại thúc. Thành thật mà nói thì lão tử còn có chút hoài niệm nữa cơ! Nhưng ta không sợ chết cùng với việc đám người này muốn sống muốn chết thì mắc mớ gì đến nhau?

Tô Diễn Chi nói: “Con người sợ chết là bởi vì không muốn xa rời nhân gian, có vướng bận. Nếu không vướng bận thì sinh tử không còn là gì nữa.”

Nghe có vài phần tư duy triết học. Có điều dường như không liên quan gì đến vấn đề trước đó. Tô Diễn Chi trông mặt ta đần không hiểu nên rốt cục cũng vạch trần huyền cơ: “Ngài không biết cái gì gọi là xuất phủ đúng không?” Ta nhớ Bùi Nhược Thủy từng hỏi ta có phải là muốn cho bọn họ xuất phủ không, chẳng lẽ từ này có thâm ý khác?

“Ta thả cho họ tự do, không gọi là xuất phủ sao?”

Biểu tình trên mặt Tô công tử dở cười dở khóc: “Chủ tử khi ngoạn chán nam sủng thiếp thất, có thể tặng cho người khác, có thể chuyển tới kỹ viện, cái này gọi là [xuất phủ].”

Ta ngu mặt. Bà nội ơi! Trách nào buổi sáng vừa nói xuất phủ, mười mấy người sắc mặt khó coi như vậy. “Ta thật sự muốn giúp bọn họ tự do ~~ ta thực sự có ý để bọn họ tùy tiện rời đi mà không làm khó người nhà họ …” Ta bỗng nhiên linh quang chợt lóe, thật muốn tự vung tay vả miệng mình. Gì chứ! Còn chưa hiểu sao, chính mình vì nói là không muốn làm khó người nhà họ, đám người này vốn đã không còn lưu luyến nhân sinh, không vướng bận không lưu luyến, chỉ mong sớm được giải thoát.

Ta sờ sờ mũi: “Ta vốn có ý tốt… “

Tô Diễn Chi nhẹ nhàng cười: “Ta biết, có điều những người như chúng ta, đời này kiếp này, sao có thể ở dưới thái dương ngẩng đầu làm người được nữa đây.” Hắn cười, một phần cô đơn hai phần lạnh nhạt, lại có cả bảy phần tang thương. Ta cư nhiên nhìn đến sửng sốt. Chẹp chẹp, họ Tô càng nhìn càng khó dằn lòng nổi. Không hổ là đứng đầu trong mười chín nam sủng của Sài Dung! Hơn nữa vẻ tuấn mỹ còn mang theo một phong thái thanh đạm không nói nên lời. Suy cho cùng cũng là công tử của Giang Nam đệ nhất thế gia, xét lại, nghe nói Tô gia sau khi Tô nhị gia qua đời đã sớm tứ ngũ phân liệt, tan đàn xẻ nghé …

Tô Diễn Chi hướng đôi mắt như thanh thủy nhìn ta: “Ngài không phải đang nghĩ, tại sao ta không đi tìm một kết thúc chứ gì?” Ta hít sâu một ngụm lãnh khí, họ Tô không lẽ có thể bắt được sóng điện não sao? Ta gượng cười: “Không, huynh đệ chỉ nghĩ …” Vẻ mặt của Tô Diễn Chi đột nhiên….. quỷ dị không nói nên lời…. Thống khổ lại mang chút ~~ trào phúng….??

“Ta muốn sống trên đời càng lâu càng tốt, âm tào địa phủ, có người mà ta không muốn gặp.”

Ta ra cửa, nhìn bóng dáng Tô Diễn Chi mảnh mai đơn bạc đứng trong sân như trầm mình vào nơi sâu thăm thẳm, không hiểu sao trong lòng có chút lạ lẫm. Ta đang suy ngẫm thâm ý hắn nói vừa rồi, Tiểu Thuận không biết làm sao đột nhiên lao đến: “Vương gia.”

Ta thở dài: “Lại chuyện gì nữa!”

Tiểu Thuận cung kính đáp lời: “Không có. Vương gian mười bảy vị công tử cũng không có gì đáng ngại.” Vớ vẩn! Lão tử từ tám trăm năm trước đã biết là mấy người kia không có gì đáng ngại rồi. Ta nhìn chằm chằm Tiểu Thuận còn đang ấp a ấp úng, “Có gì nói thẳng!”

Tiểu Thuận cúi đầu: “Vương gia, vài vị công tử sau lần ầm ĩ này, thân thể đều rất hư nhược. Đại phu kê đơn nói phải ăn nhiều đồ bổ. Nhất là bát công tử, thập ngũ công tử cùng thập cửu công tử, mất máu nhiều, phải đại bổ.”

Ta phủi phủi tay áo: “Vậy đến phân phó trù phòng, làm thêm nhiều mấy thứ có dinh dưỡng gì đó. Cái gì mà tổ yến, vi cá, bào ngư…. “ Mẹ nó, ta nói mà nước miếng cũng muốn xểu ra đến nơi đây. Tiểu Thuận hơi ngẩng đầu lên một chút: “Vương gia, ngài quên rồi sao? Thái hậu có chỉ, ăn chay ba ngày. Mới qua hai ngày….”

Gì chứ! Lăn qua lăn lại đến loạn cào cào, lão tử quên luôn cả ý chỉ của tú bà! Nhân vương còn nói muốn rủ lão tử ăn mấy thứ ngon lành mà cũng chẳng thấy thò đầu ra! Ta cố nén lửa giận: “Đồ ngu, thượng có chính sách hạ có đối sách. Không cho ăn đường đường chính chính thì không ăn vụng được à?!” Tiểu Thuận lại cúi đầu đi xuống: “Nhưng mà, mấy ngày nay ở chợ đến nửa miếng thịt cũng không có ~~~” Ta cười lạnh: “Không có chợ đen sao?” Ta không tin nam giới già trẻ trong thành thật sự bồi thái hậu ăn rau củ ba ngày. Tiểu tử này hai ngày nay mặt mày bóng lưỡng, nhất định là lén đi ăn vụng.

Quả nhiên Tiểu Thuận nghe ta nói tới chợ đen thì không lải nhải nữa. Nói quanh co một câu: “Tiểu nhân còn có chuyện này thỉnh vương gia bảo cho biết.” Ta phất tay bảo: “Nói.” Tiểu Thuận lại ngẩng ngẩng đầu: “Vương gia, còn họ Uông kia ở trong viện thì nhốt lại chứ ạ.”

Nga, phải a.

Lăn đến lăn đi, quên bẵng mất cả Uông thám hoa. “Đừng nhốt, cho hắn ra ngoài hít thở, nếu có lén bỏ chạy thì cũng đừng đuổi theo.”

Tiểu Thuận giương mắt nhìn ta: “Vương gia, họ Uông kia từ ngày hôm qua cái gì cũng không ăn, cơm đưa tới toàn bị hất đổ.”

Tốt, cả tuyệt thực cũng tới luôn. Ta cảm thấy đầu ân ẩn đau, như có nguyên một quả tạ ở trên đầu, nặng hết chỗ nói. Tiểu Thuận ghé vào thấp giọng hỏi ta: “Nếu không, vương gia tự đi nhìn một cái.”

Thần kinh của ta rạn đánh [cách] một tiếng, mẹ nó, cứ thế này thì lão tử có không muốn điên cũng không được! Ta dậm chân một cái: “Đưa cơm đến, không muốn ăn cũng phải làm cho hắn ăn! Nói cho Uông Thụy, nếu không ăn ~~~” Ta dữ tợn không cần tốn hơi thừa lời. “Vương gia ta giết cả nhà hắn!”

Tiểu Thuận nhanh như chớp chạy đi truyền lệnh. Ta vuốt lại vạt áo. Không thể sống như vậy được, ta đến là để hưởng phúc, không phải để giải quyết mấy việc khó xử linh tinh! Ta muốn đi tìm mấy chuyện vui vẻ. Ai sống ai chết ta mặc kệ!

Ta hô to một tiếng: “Người đâu!” Trong viện có năm sáu hạ nhân chạy ra đứng khoanh tay trước mặt ta. Ta bắt đầu chỉ định: “Ngươi, hầu hạ bổn vương trở về thay quần áo. Ngươi, đi lấy mấy tấm ngân phiếu đến đây cho ta, càng nhiều càng tốt.”

Thay một kiện ngoại bào bằng gấm, ngân phiếu để trong ngực. Ta mở chiết phiến*, nhìn tạo hình xiêm áo trong gương. Không tồi không tồi, tiểu vương gia dù có chút ẻo lả nhưng tuyệt đối là hàng đệ nhất cực phẩm. Ta vén lại hai lọn tóc xòa xuống trên trán, huýt sáo một tiếng, nghênh ngang bước ra cửa. Vài tên sai vặt muốn ngăn ta lại mà không dám: “Vương gia, ngài xuất môn cũng nên mang theo vài người.”

Ta bực bội nói: “Bổn vương ra ngoài dạo chơi giải sầu, tối sẽ trở về. Ai dám theo ta chặt đầu hắn!” Người hầu cùng đám canh gác đại môn co đầu rụt cổ, ngoan ngoãn đứng nghiêm tại chỗ. Gì chứ, hôm nay lão tử nhất định sẽ tung hoành một phen.

Ta ngông nghênh đi ra từ cửa sau của vương phủ, đi lên đường cái. Từ lúc về thời cổ đại đến giờ vẫn chưa ra đi dạo lần nào, không công lãng phí bao nhiêu là thời gian tốt. Hôm nay nhất định phải chơi cho đủ, cái gì muốn  ăn mà chưa ăn được thì phải ăn, cái gì muốn thấy mà chưa thấy được thì phải thấy, tất cả đều phải thử qua. Cổ nhân nói thế nào? [Kim triêu hữu tửu kim triêu túy, nhân bất phong lưu uổng thiếu niên]!

Ta duỗi tay, chặn một người qua đường: “Xin hỏi huynh đài, tửu lâu lớn nhất của kinh thành ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.