Hựu Nhất Xuân

Chương 2



Quả thật là nhầm lẫn.”

Một lão già mặc áo đen, đứng trên cầu Nại Hà nhìn ta cười nịnh bợ, sau đó xoay người gào lên với hai vị đại ca đang rúm ró trên mặt đất: “Sai lầm tệ hại thế này mà cũng phạm vào được! Đã dặn rõ rành rành thế rồi, là công tử XX, thọ X tuổi, đi BMW đen. Thế mà các cậu lại đi chọi vào cái Chery xanh lá cây! Là màu đen chứ không phải xanh ~~! Bị mù màu à?!! Chery và BMW đẳng cấp khác nhau hoàn toàn, các cậu đúng là đồ ngốc!!”

Sau một hồi la hét cũng bõ tức, trông thái độ của mấy vị câu hồn cũng coi như thành khẩn, ta buông cổ áo của lão già kia ra, ngồi bắt chéo chân trên trụ cầu: “Lão già, đánh nhầm thì mau đưa ta về đi. Tranh thủ thân nhân còn chưa tống ta vào nhà xác.”

Nét mặt tươi cười già nua của lão Diêm vương càng thêm nịnh bợ: “Người anh em, thật ngại quá. Là do hai tên cấp dưới vô dụng của ta. Diêm vương điện bọn ta là bộ phận chuyên phụ trách các hình phạt, hay còn gọi là tổ [Thay trời hành đạo], trừng trị kẻ ác mà ở nhân gian không thể bị trừng trị….”

“Cái này lúc ta vừa đến, ông nói rồi.”

“Chúng ta vốn phải chọi cái tên dụ dỗ gian dâm, giết chết mười mấy cô gái trẻ tuổi tên XX tuổi xx kia, tại xe của cậu đứng chắn ngay trước xe của hắn nên mới xảy ra sai xót….”

“Cái này ta hiểu mà, không phải ngại đâu, chỉ cần đưa ta về rồi tặng kèm thêm ít vận đào hoa coi như bồi thường là OK rồi.”

“[Ngũ lôi oánh đính] là hình phạt nặng nhất trong các hình phạt của thiên đình, tương đương với xử bắn ở nhân gian. Nó lợi hại ở chỗ, ở chỗ, trong nháy mắt có thể khiến cho xương cốt của người ta tan thành tro bụi….”

“Ta biết rồi, nhưng mà thời gian rất quý, cứ đưa ta về trước ~~~” Từ từ, hình như hồi nãy vừa nghe thấy cái gì đó rất quan trọng…. Tôi bỗng nhiên hiểu được, lùi lại một chút rồi tiến lên túm lấy cổ áo lão Diêm Vương, “Tan thành tro bụi?!!!”

Lão già gật đầu, cười gượng: “Người anh em….. thật ngại quá.”

!!!

Ta lại ngồi bắt chéo chân trên trụ cầu một lúc lâu.

Mấy người của [Tổ thiên phạt] rất có lương tâm cho ta nhìn qua một chút cảnh tượng của thế gian. Thi thể của ta vẫn còn lưu lại một khúc xương đùi cho mấy ông anh cảnh sát kiểm nghiệm và chứng minh thân thế. “Bé” Chery đáng thương đã biến thành một đống than. Đáng thương, đáng thương cho hai vạn tám ta nghiến răng nghiến lợi mới dám bỏ ra ~~~

Xong việc, mấy anh cảnh sát báo tang về cho gia đình. Đứa con nuôi mất hơn hai mươi năm biến thành một khúc xương đùi, cuối cùng cũng thành người nổi tiếng….. Vừa vặn có khoản tiền bảo hiểm kếch sù, còn có thằng em giai Tiểu Thạch của ta an ủi…. Chẳng biết Yến Ny có rơi giọt nước mắt nào cho ta không.

Lão Diêm vương liều chết thương lượng để đưa ta đầu thai xuống một kiếp sống tuyệt hảo, bị ta cự tuyệt không cần suy nghĩ.

Bà nó, ông đây từ một đứa nhỏ bú mẹ lớn đến bây giờ dễ lắm hả! Vài chục năm vất vả, bảo hủy là hủy được chắc!

Sau một hồi cò kè mặc cả, chỉ còn lại một phương án khả thi. Đó là chọn lấy thân xác tốt đã hưởng hết dương thọ để cho ta nhập vào sống tiếp.

Điều kiện ta đưa ra cũng không lẩm cẩm chút nào: có tiền, đẹp trai, gia thế hiển hách, đào hoa kéo dài.

Diêm vương cùng hai vị câu hồn lật một quyển sổ ra tra.

“Người anh em, cái này được nè, tổng giám đốc một tập đoàn ở Mỹ, nổi tiếng dễ nhìn, còn có tình nhân là ngôi sao Hollywood.”

Ta ngó qua quyển sổ vừa thấy: “Nhảm nhí! Năm nay đã sáu mươi chín rồi, dưới ba mươi thôi?!”

Vì thế, điều kiện của ta bổ sung thêm một cái nữa cũng rất quan trọng – tuổi trẻ!

Diêm vương giở qua giở lại một hồi lâu, thở dài: “Phù hợp với điều kiện chỉ còn mỗi cái này thôi.”

Ta ngoáy ngoáy lỗ tai: “Thân phận?”

“Thái vương gia của Đại Thiên Triều.”

“Đại Thiên Triều? Nghe giống giống mấy triều đại cổ xưa. Nhưng sao ta chưa nghe nói bao giờ?”

Diêm Vương mặt không biến sắc: “Chắc sử sách không ghi.”

“Tên tuổi thì sao?”

“Sài Dung, 21 tuổi.” Miễn cưỡng được thông qua.

“Cái khác thì sao?”

“Tướng mạo đẹp trai thế gian hiếm có, quyền cao chức trọng, hơn nữa hôm qua mới câu hồn xong, thể xác còn mới, cậu đi hoàn hồn đảm bảo không hối hận.” Diêm vương nét mặt thành khẩn trời đất chứng giám.

Ờ ờm, nghe cũng không tệ. Diêm vương khoác vai ta nói: “Người anh em, đây là thể xác tốt trăm năm khó gặp a! Nếu không phải bọn ta phạm phải sai lầm nghiêm trọng như thế thì tuyệt đối sẽ không cho người ta dùng để hoàn hồn đâu. Ta còn có thể kéo dài tuổi thanh xuân với dương thọ cho cậu. Đừng lo lắng nữa, cậu cũng biết quy củ thời cổ đại mà, đợi đến lúc thi thể vào quan tài rồi thì không kịp mất. Giờ quyết định đi, gật hay lắc?”

Ta suy nghĩ một lát, do dự gật đầu. Diêm Vương mừng rỡ túm lấy ta: “Mau mau, đi nhanh lên, ta tự mình đưa cậu hoàn hồn.”

Ta đứng ở một bên miệng giếng, thò đầu xuống xem. Mặt nước lờ mờ chiếu ra một cảnh tượng, một mảnh trắng xóa cùng tang phục đúng kiểu cổ đại. Diêm vương chỉ lên mặt nước khoa chân múa tay: “Cậu xem, sau khi lá bùa kia cháy hết sẽ cho đóng đinh quan tài, mau xuống đi!”

Ta bỗng nhiên nhớ đến một việc: “Thái vương gia Sài Dung này chết như thế nào?”

Diêm vương nói quanh co: “Hắn làm bậy ở nhân gian….. bị người ta….”

“Cái gì?” Trong lòng ta đột nhiên dấy lên cảnh giác, đang định hỏi thì sau lưng bị đẩy mạnh một cái, lão già hét lớn: “Còn có một mẩu nữa thôi ~ đi mau!!”

Ta lảo đảo, đầu cắm thẳng xuống dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.