Hựu Nhất Xuân

Chương 25



Mạng lưới tình báo của hoàng cung quả nhiên là tuyệt hảo, hoàng đế nhìn thấy ta, mào đầu luôn một câu, “Nghe nói tối qua trong vương phủ của ngươi có thích khách? Taythế nào, không có thương tích gì lớn chứ?”

Ta cung kính mà tỏ ra không có vấn đề gì, hoàng đế nhấc mấy thứ này nọ trên bàn lên, được một lúc, thở dài. Mấy thứ này nọ kia hình như đều là vải trắng, bên trên chi chít chữ đỏ. Hoàng đế hơi nhướn một bên lông mày hỏi ta, “Biết mấy thứ này là gì không?” Ta khiêm tốn lãnh giáo. Hoàng đế nắm lấy mảnh vải, nện mạnh xuống bàn, “Huyết thư của quốc trượng! Muội muội của hoàng hậu sáng hôm nay bị người ta cướp đi.”

Ta không biết nên kinh hãi trước hay mừng rỡ trước, “Thật sao!” Hoàng đế hừ một tiếng, “Cướp? Quốc trượng cùng Quốc cữu coi trẫm là tên ngốc sao?! Rõ ràng là bỏ trốn! Bắt cóc!!!”

Ta sờ sờ mũi, không ngờ tiểu hoàng di lại là một cô gái cá tính. Mười sáu tuổi, bỏ trốn, chậc chậc. Lão thiên gia đối với ta cũng không tệ!

Hoàng đế nghiến răng kèn kẹt, “Vui không? Ngươi vui, trẫm sầu! Quốc cữu sáng nay mang huyết thư của cha hắn tới gặp trẫm, cầu trẫm tịch biên gia sản chém cả nhà. Hoàng hậu sáng sớm quỳ ở cửa cung Càn Thanh, cầu trẫm phế nàng. Trẫm giống một tên bạo quân vậy sao?!”

Ta đắm chìm trong tin vui tiểu hoàng di bỏ trốn, không có hé răng.

Hoàng đế tiếp tục nổi cáu, “Thánh chỉ vừa hạ, phi tử của vương gia bỏ trốn, hoàng thất còn thể thống gì nữa! Trẫm tha cho bọn họ, mẫu hậu cũng không bỏ qua cho họ. Một khi đã vậy, trẫm cứ theo ý bọn họ, đem hoàng hậu phế làm thứ dân, cả nhà Chu gia mang ra trảm!”

Ta run cầm cập, “Hoàng huynh, cũng không đến mức ấy!” Rờ đến lương tâm, tiểu hoàng di bỏ trốn nguyên nhân chính cũng do ta, quả thật là đại loạn chứ không phải đùa. “Hoàng huynh, dù sao hoàng hậu cũng là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể nói phế liền phế. Huống hồ hoàng di bỏ trốn cũng không liên quan đến phụ mẫu nàng, hoàng huynh nhất định phải bình tĩnh.”

Bên kia hoàng đế nhướn đôi lông mày, “Bình tĩnh? Ngươi còn dám khuyên trẫm bình tĩnh! Nếu không phải ngươi hám xem náo nhiệt thì cục diện có thể rối rắm như ngày hôm nay sao?! Nghe nói người tình của tiểu hoàng di đứng ngay dưới lâu chờ tú cầu, là do Thái vương ngươi một tay hất hắn rạt ra!”

Ta lau lau trán.

“Hiện tại hại trẫm lên không được xuống cũng chẳng xong. Khắp thiên hạ mọi người đều biết Thái vương ngươi bắt được tú cầu của hoàng di. Hôm sau thái hậu đi Long An tự dâng hương về. Thể diện của hoàng gia phải làm sao?! Chỗ thái hậu phải giải quyết thế nào?! Trẩm không có biện pháp ổn thỏa cho cả thái hậu và Chu gia!”

Ta lại lau lau trán, “Không … có cách vãn hồi sao?”

Hoàng đế cười lạnh, “Ngươi có?!”

Ta tiếp tục lau lau trán, “Thật, thật ra có một cách. Không biết….”

Tinh quang trong mắt hoàng đế chợt lóe lên, một chữ rít qua kẽ răng, “Nói!”

Ta thanh thanh cổ họng, “Cục diện trở thành như bây giờ chính bởi vì hoàng di bỏ trốn. Chỉ cần hoàng di không phải bỏ trốn, mặt mũi cũng giữ được, mặt khác nếu quốc trượng không so đo, vậy mọi chuyện đều dễ giải quyết.”

Hoàng đế tựa vào long ỷ, “Tiếp tục.”

Ta ngẩng đầu, “Cũng không cần đuổi theo hoàng di, để nàng cùng tình nhân ở bên nhau. Hoàng di cùng lắm cũng chỉ là một danh hào. Chỉ cần quốc trượng nói hoàng di bạo bệnh bỏ mình, mọi việc đại cát.”

Hoàng đế vuốt vuốt râu, “Ý ngươi là muốn quốc trượng đừng đem chuyện hoàng di lộ ra ngoài, chỉ cần nói nàng chết bất đắc kỳ tử lừa thiên hạ cùng thái hậu, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.”

Ta nịnh nọt cười, “Hoàng thượng anh minh!” Mẹ nó, sao giống lời thoại của mấy tên thái giám trong phim cổ trang thế không biết!

Hoàng đế diễn rất ăn ý gật đầu, “Không sai. Thực sự là một cách hay.” Ta vừa ngầm thấy thoải mái, hoàng đế lại nói tiếp, “Có điều, còn chưa đủ chu đáo.”

Sao lại chưa đủ chu đáo? Hoàng đế vuốt râu, nhìn ta, bỗng nhiên nở nụ cười, “Quốc trượng vẫn luôn vì nước vì dân cúc cung tận tụy, cố gắng đến tuổi này cũng không phải dễ dàng.Chu gia lại là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, trẫm tốt xấu gì cũng phải nể mặt ban cho chút thể diện.”

Ta cười gượng, “Hoàng huynh không bằng ngài chậm rãi cân nhắc thể diện nên ban thế nào, thần đệ cáo lui trước.”

Dưới ria mép hoàng đế lộ ra hàm răng trắng toát, “Đừng vội, ân điển của trẫm thiếu ngươi cũng không thành. Vả lại trẫm thấy rõ ràng, tiểu hoàng di vẫn là vương phi của ngươi, sống chết gì, ngươi vẫn phải thú nàng!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.