Hựu Nhất Xuân

Chương 61



Tích Sở công tử thần tình trịnh trọng cho thấy rõ đây là một chuyện nghiêm túc. Ta đem mớ bòng bong xoay vòng vòng trong đầu nhanh chóng xua tan đi, những người không liên quan đều chủ động lui ra ngoài. Tích Sở công tử đứng dậy đóng cánh cửa nhỏ mà trước giờ chưa từng đóng, ngồi xuống đối diện với tại hạ mới mở lời: “Hôm nay tìm công tử nói chuyện này, thực ra lúc trước ở trong biệt trang đã có ý định, tính để qua Trung Thu mới nói, bởi vì vướng đủ loại lý do nên dây dưa mãi tới hôm nay, nhưng vẫn phải nói với công tử”.

Ta nhấp một hớp trà lạnh nhuận giọng, Tích Sở công tử không gọi ta là vương gia mà là gọi công tử, thể hiện một điều là muốn nói chuyện này với Mã Tiểu Đông chứ không phải với Thái vương gia. Ta nói: “Ta là người nói thích nói chuyện thoải mái, Tích Sở công tử có chuyện gì xin cứ nói thẳng ra”.

Tích Sở công tử đắn đo một chút, muốn cân nhắc từ ngữ trước, sau đó nói: “Chuyện này là Tô công tử và Bùi công tử không tiện mở miệng, nên mới đẩy cho tại hạ tới nói. Không chỉ có tại hạ, những người khác cũng có ý này. Hôm nay tại hạ là muốn nói câu từ biệt, những ngày qua đã nương nhờ công tử chăm sóc, cũng là một mối duyên phận. Bản thân sau này cũng khác rồi”.

Hôm nay lão tử không giống bình thường, có chút trì độn, sửng sốt bốn năm giây mới phản ứng lại. Tích Sở công tử cùng lão tử đàm luận, là đề nghị xuất phủ sao?

Tích Sở công tử nói: “Những ngày qua, mọi người cũng đều nghĩ thông suốt. Mấy người chúng ta, cả đời ở tại vương phủ này, chung quy cũng không phải biện pháp. Hiện tại không cầu mong thứ gì khác, thiên hạ vốn bao la. Chỉ cầu một mảnh đất ba thước nửa trượng, có thể yên phận, giản dị mà sinh sống đến già. Trước kia có thương nghị qua, đêm Trung Thu đó, dù sao cuối cùng cũng tới tụ họp. Duyên phận như yến hội thì cũng phải đến lúc ly tan”.

Trước tiên cho lão tử kịp phản ứng, bộ dạng tam công tử đập cưu tửu mãnh liệt bừng tỉnh trước mắt, mấy câu nói sao khiến lão tử sợ thế không biết.

Ta ho khan một tiếng, thành khẩn nói: “Tích Sở công tử, ngay lúc này tất cả mọi người nên nói thẳng ra để làm rõ cục diện. Mã Tiểu Đồng ta giả làm vương gia của các vị, cũng đã cố gắng giữ cho mọi việc diễn ra hạnh phúc tốt đẹp lâu như vậy. Ta còn chưa làm tốt cái gì, muốn xả giận thế nào thì tùy theo chư vị”.

Tích Sở công tử cười cười: “Mã công tử hiểu lầm rồi, mấy người tại hạ là nghĩ rất lâu rồi mới thông suốt. Mỗi ngày trong vương phủ đây chỉ thêm tốn kém, cũng không có kết quả gì. Chi bằng ra ngoài tìm một nơi an thân, thử trải qua ngày tháng của người thường. Dù nói thế nào, Mã công tử vẫn là vương gia, nếu không nói một câu thì bọn ta cũng không thể tùy tiện mà bỏ đi. Chỉ khẩn cầu công tử gật đầu một cái, tại hạ và công tử lúc trước đây xem như đã chết rồi, từ hôm nay bắt đầu một cuộc sống mới”.

Lại còn nói đến như vậy, lão tử có thể không gật đầu chắc. Có điều nghĩ lại cũng là đạo lý. Hơn mười vị công tử, không thể ngày qua tháng lại mà đi hết đời trong Thái vương phủ được. Trời cao biển rộng, con đường mưu sinh có nơi nào mà không thể chứ. Ta thở dài nói: “Tích Sở công tử, ngươi hôm nay chịu nói với ta. Thật sự cũng là xem Mã Tiểu Đông ta như người đó (Sài Dung á). Ngoài điều này ra, chư vị còn muốn nói gì, ta đều đáp ứng”. Thu đến tiết trời quang đãng, chính là thời điểm tốt nhất để bày tỏ hết ra, nên xả hết được cứ xả thôi. “Những câu này, đều đã cùng Tô công tử thương nghị qua, Tô công tử nói như thế nào?”

Tích Sở công tử nói: “Tô công tử cùng Bùi công tử không có chuyện gì khác để nói”. Ta nói: “Vậy định khi nào lên đường?” Tích Sở công tử nói: “Tạm thời định là mùng hai tháng chín”.

Tích Sở nói một tiếng đa tạ, liền đi trước. Ta ra khỏi phòng trực tiếp bước đi, Tiểu Thuận né qua một bên ở đằng sau ta nói: “Tô công tử trong phòng khách cùng vị họ Lư nói chuyện. Vương gia có muốn………..” Ta day day thái dương: “Hôm nay đuối quá, ta đi nghỉ ngơi trước, cơm tối cũng đừng mang lên. Chuyện gì thì để mai nói”.

Ta cũng muốn có lúc thanh tịnh chứ, đem một thân tê rần xoa bóp một hồi. Chuyện gì đến, thôi thì cứ chờ ngày mai.

[Mã vương gia tối hôm đó gây ra chuyện gì thì cả đời này hắn sẽ không bao giờ nhận nợ, vì lẽ đó hắn ở nơi này cắm hoa ngày nào thì Tiểu Thuận sẽ đối với người nào đó báo cáo lại —- Vương gia tối hôm ấy rốt cuộc đã làm cái gì.

“Vương gia trở về phòng liền đóng cửa, tiểu nhân sợ có việc khác cần dặn dò, sau đó cùng Tiểu Toàn đứng ngoài cửa trông coi. Chỉ nghe trong phòng vang lên tiếng bước chân đi tới đi lui, sau đó vương gia tự nói chuyện một mình. Tiểu nhân cả gan gõ cửa hỏi một chút, vương gia đích thân mở cửa, dặn dò tiểu nhân chuẩn bị cho ngài bút mực, giấy trắng thì lấy nhiều một chút. Lúc sau đến phiên Tiểu Toàn trực đêm, nói là vương gia cả đêm chong đèn, không ngủ gì cả. Chỉ nghe trong phòng có tiếng nói cái này không được, cái kia cũng không xong. Trở lại trời đã sáng, tiểu nhân nhìn thấy vương gia dùng áo choàng bọc một đống giấy ôm trước ngực, tự mình đem vào viện tử thiêu đi. Tiểu nhân chỉ biết được bấy nhiêu đây”.

Ngẩng đầu dò xét một cái, tự động rung lên cười hai tiếng, lấy ra trong lòng mấy tờ giấy nhăn nheo cố trải ra phẳng phiu: “Mấy tờ này là lúc vương gia đi rơi lại phía sau, tiểu nhân lén nhặt lại đưa ngài xem”.

Bốn tờ giấy, mỗi tờ có ba chữ nghiêng trái vẹo phải: Tô Diễn Chi, Bùi Kỳ Tuyên, Phù Khanh Thư, ba người.

Xem xong mắt khẽ khép lại: “Ngươi lui xuống trước đi”. Lại liếc nhìn đống giấy, gom ba tờ đốt trên ngọn đèn, còn lại một tờ cầm lên nhìn rồi lại nhìn, cuộn tròn bỏ vào ống tay áo.

Tiểu Thuận lui ra ngoài, ngừng một chút lại chạy đến đại trù phòng nói một tiếng, hai ngày nay cơm canh cho vương gia nhớ bỏ thêm nhiều đồ một chút.]

Ta một đêm suy tư, có kết quả hay không có kết quả.

Trước tiên tìm việc có kết quả mà làm. Đồ ăn sáng dùng xong, ta lau miệng nói với Tiểu Toàn: “Hôm nay ta có một số việc tìm Tô công tử”.

Một khắc sau ta đã cùng Tô Diễn Chi ở trong thư phòng, Diễn Chi tự nhiên đã biết ta tìm hắn làm gì: “Tích Sở công tử hôm qua đều nói hết với ngươi rồi”. Ta chọc chọc mặt bàn nói: “Nói rồi. Nghĩ đến tình lý đều nên như thế, nhưng dù sao mấy ngày nay cũng đã qua. Mười mấy người nói đi là đi, thật sự có chút hoảng sợ”.

Vì vậy ta nói tiếp: “Diễn Chi, tài sản Thái vương phủ có bao nhiêu, tính toán bình quân rồi chia ra, mỗi người các ngươi lấy một phần đi.” Tô Diễn Chi nói: “Cứ coi như chia tiền trong vương phủ ra, nhưng ai sẽ chịu cầm đây”.

Ta gật gù, chỉ cần tiền này dính hai chữ Sài Dung, mười mấy vị trong Thái vương phủ cũng chả ai thèm lấy. Cho nên mới bảo đem được suy nghĩ nói ra rất quan trọng. Ta bên bàn đi một vòng: “Sài Dung cũng đã chết, tiền trong vương phủ không thiếu, không chia ra thì để đó cho ai?” Tô Diễn Chi bộ dạng nghe theo lật sổ sách, không lên tiếng, trong bụng phỏng chừng tính đem đi quyên góp cho tiểu miếu tích âm đức. Ta nói: “Thí dụ ngươi mang đi quyên góp cho tiểu miếu, cùng những người này cầm cũng không có gì khác nhau, dù sao đi nữa cũng là đem cho người cần dùng. Âm đức không bằng dương đức”. Tô Diễn Chi rốt cục cũng nhìn ta một cái, thở dài: “Đã như vậy, ta đem sổ sách thanh lọc qua một lần trước vậy”. Ta nhịn không được nói: “Sổ sách đem cho trướng phòng làm là được rồi, cả ngày ngươi bớt phí sức lực đi. Vị khách đến thăm ngươi đã đi hay chưa?”

Nơi quản lý sổ sách.

Mấy câu này lão tử nói ra, từ đầu tới cuối, không dám cùng Tô Diễn Chi đối mắt nhìn mặt.

Chỉ nghe Tô Diễn Chi nói: “Chập tối hôm qua đã đi rồi”. Sau đó hắn cười cười, ta cũng cười cười. Lão tử không biết tiếp theo nên nói gì cho phải.

Diễn Chi nhìn sang ta thở dài: “Sổ sách vẫn là ta đến xem một chút. Trước đây tất cả đều ở nơi này, giao cho bên trướng phòng cũng phiền phức. Cũng chỉ còn lần này nữa thôi, ta không phiền đâu. Chỉ có điều sau này, sổ sách không phải cứ ném hết cho trướng phòng là được, chính ngươi cũng phải học cách tự xem lấy”. Chỉ còn lần này thôi, mười mấy người đi rồi, một đại viện chỉ còn ta và Tô Diễn Chi cùng Bùi Kỳ Tuyên, làm sao trải qua nổi?

Trong cung đến truyền lời, Hoàng đế cho truyền lão tử hỏa tốc tiến cung.

Trong ngự thư phòng người đầy đủ cả, Hoàng thượng Ninh vương Nhân vương Khang vương Đoan vương An vương công chúa Tôn tướng quân ai cũng có mặt, bày ra tư thái ý chang tổng trưởng đầy mưu toán. Có điều tất cả mọi người đều ngồi, chỉ có Tôn tướng quân là quỳ, công chúa đứng.

Ta là người cuối cùng đến, vào đúng thời điểm công chúa đang cầm mảnh khăn chấm chấm khóe mắt, khóc thút thít nghẹn ngào nói: “……….Hoàng huynh đơn giản cứ việc đem thần muội cùng Tôn lang ra chém, kiếp này sinh ra không thể bên nhau nếu chết chỉ muốn chết cùng nhau chôn cùng một chỗ……….” Tôn tướng quân dập đầu lạy theo: “Cầu xin hoàng thượng đừng nghe lời công chúa, ngạn vai sai lầm đều do thần. Cầu xin hoàng thượng trách tội đem thần thiên đao vạn quả. Công chúa không có nửa phần can hệ mong hoàng thượng xem xét”. Công chúa lập tức khóc ròng nói: “Hoàng huynh ngàn vạn lần không thể nghe Tôn Phi Hổ nói bậy. Tôn lang nếu như chết thần muội tuyệt sẽ không sống một mình, hoàng huynh cứ đem thần muội cùng Tôn lang ra đồng thời cùng chém đi, hức hức hức ” Tôn tướng quân lại dập đầu lạy, hoàng thượng đập bàn một cái: “Hai ngươi câm miệng”. Nói rất đúng lúc.

Nghìn đao băm thây.

Hoàng thượng nói: “Chớ vội khóc. Trẫm trước tiên hỏi ngươi một câu. Bây giờ thể thống hoàng gia và An quốc phủ bị ngươi một phát làm lỡ việc hết cả. Trẫm phải xử ngươi thế nào đây?”

Công chúa nắm chặt khăn, lén nhìn hoàng thượng một cái, chớp mắt hai lần lại cụp xuống.

“Phù Vân nắm trong tay bảy vạn binh mã, nhà An quốc phủ bốn đời trung lương, coi như trẫm đem hai người các ngươi chém một phát, chém rồi thì thể diện trăm năm có trở về nữa không?”

Tôn tướng quân dập đầu vang bịch bịch: “Tội thần, tội thần đáng chết!”

Hoàng thượng lại đập bàn một cái: “Ai ở đây có thể cho trẫm một chủ ý, họa này phải xử lí như thế nào”.  Lão tử nhìn An vương, An vương nhìn Đoan vương, Đoan vương nhìn Khang vương, từng người từng người nhìn sang nhau, cho đến khi ánh mắt dừng lại trên người Ninh vương. Ninh vương không thể làm gì khác ngoài nhìn hoàng thượng, cũng không lên tiếng. Tiểu công chúa bất thanh bất hưởng nhấc váy cúi đầu quỳ gối sát cạnh Tôn tướng quân.

Âm thầm không gây tiếng động.

Hoàng thượng cười lạnh: “Sớm hiểu được tội đã làm được gì chứ!” Tay áo vung lên quét xuống long án một quyển sổ xếp nhỏ: “Là Phù Tiểu Hầu gia mới trình lên, xem thử đi”.

Công chúa nhặt cuốn sổ lên, cúi đầu nhìn một chút, tay che lấy miệng, nước mắt chảy ào ào.

Hoàng thượng nói: “Ngươi xem, là ngươi đừng xem thường cuốn sổ này của Phù Khanh Thư. Lúc ngươi bái đường kéo theo chuyện như vậy, Phù gia Tiểu Hầu gia trả lại sổ còn thay ngươi cầu xin, để trẫm thành toàn cho ngươi và Tôn tướng quân. Đưa cái thang cho trẫm leo xuống (ý là đưa ra lối thoát cho hoàng thượng). Nếu không phải cuốn sổ xếp này, thể diện trẫm cùng hoàng gia, ngươi cùng Tôn Phi Hổ, toàn bộ chắc phải đem cho chó ăn”.

Tôn tướng quân hai mắt nhắm nghiền chỉ chuyên tâm dập đầu. Ninh vương nói: “Bây giờ chuyện này hoàng huynh xử trí thế nào?”

Hoàng thượng sờ sờ ria mép: “Phù gia Tiểu Hầu gia đã đưa đến bậc thang như vậy, chỉ là khó tránh việc bọn họ sẽ được lợi đôi chút”.

Lời này chính là nút thắt quan trọng, ta và năm vị vương gia thay công chúa cầu xin. Chúng ta nhất thời ngầm hiểu ý, lần lượt từng người quỳ xuống, từ tình đến lý, phân tích từng cái, thay công chúa khẩn cầu. Cầu đến mức muốn bốc hỏa, hoàng thượng mới thở dài: “Được, để trẫm cân nhắc”.

Ngày hôm sau thánh chỉ ban xuống, nói rằng Tiểu Hầu gia hơn vạn ngôn thư, hoàng thượng cảm động không thôi, đích xác là Phù Khanh Thư thỉnh cầu, tái hôn cho công chúa và Tôn Phi Hổ. Tôn Phi Hổ giáng chức thành Ngự Lâm Quân hiệu úy, Vĩnh Thọ công chúa thì tước phong hào. Một trận ầm ĩ, cứ vậy qua mắt thiên hạ.

Sau đó ta và mấy vị vương gia lại bị triệu tiến cung một chuyến, bàn bạc xem làm sao động viên An Quốc Hầu cùng Phù Khanh Thư. Thái hậu đề ra ý kiến: “Công chúa chờ gả trong cung cũng không chỉ có mình Vĩnh Thọ, lấy một người ra tái giá với nhi tử của Phù Vân là đẹp cả đôi bên”. Công chúa chờ gả trong cung chỉ còn hai người Tuế Xương công chúa và Chiêu Dương công chúa, thái hậu nói để ai gia suy nghĩ một chút, chọn xem ai phù hợp. Chúng vương gia đều nói thái hậu nghĩ chu đáo, nhưng cần cẩn thận cân nhắc. Hoàng thượng mỉm cười nhìn ta: “Hắn có giải thích gì không?” Lão tử đáp lại, nói là vẫn tốt lắm, không có gì.

Hoàng đế lại nhìn lão tử nhe răng cười, quay đầu hướng sang thái hậu nói: “Thái hậu trước mặt cùng trẫm nói chuyện riêng tư, theo trẫm thấy, hôn lễ vẫn là không nên bừa bãi. Nếu lại xảy ra nhiễu loạn, cứ bưng bít mọi việc như vậy cũng không phải tốt. Trẫm trước tiên ban cho Phù Khanh Thư cái quan chức, lại ra khẩu dụ giống lúc trước, bất luận hắn nhìn trúng cô nương nhà ai, lúc nào kết hôn sẽ được chỉ định, lại đảm đương làm chủ hôn. Mẫu hậu thấy sao?”

Thái hậu gật đầu: “Ai gia rốt cục nghĩ chu đáo không bằng hoàng thượng, cứ như vậy làm đi”.

Lăn lộn trên chảo dầu rồi đến ôn tuyền trì (suối nước nóng), cứ thế cho lão tử đi một chuyến.

Trong cung một mình vất vả như vậy, mùng hai chớp mắt phải tới thôi.

Mấy ngày nay ngồi ngốc trong vương phủ. Mùng một ta vốn định phân phó trù phòng sửa soạn làm một bữa cơm rượu chia tay. Thế những nghĩ đến ba chữ cơm chia tay này trong lòng vẫn đúng là con mẹ nó buồn phát sợ. Anh trai trong trù phòng đặc biệt tới xin chỉ thị cơm trưa cơm tối của ta nên lo liệu như thế nào, ta nói cứ theo bình thường mà làm.

Bữa trưa làm rất tốt, chỉ chờ tới bữa tối. Bàn lớn bày ra, chư vị an vị xong cả rồi. Lão tử nghĩ loại tình cảnh e sợ cả đời này cũng chỉ là trong một khoảnh khắc như thế mà thôi, bầu không khí đã tới.

Ta nói: “Cháo đừng vội mang lên, để nhà bếp làm thêm hai món, mang thêm ly lên nữa”. Nếu đã nói rõ là bữa cơm chia tay, cứ thoải mái đơn giản mà ăn. Lúc còn ở biệt trang tụ tập uống rượu, ta và các công tử khác cùng Tô Diễn Chi cụng rượu một hồi. Từ Tích Sở đến Thần Phong, tự tại nói chuyện cũng không được mấy ngày, cứ như vậy mà giải tán hết.

Rượu rót tới đâu ta liền nâng chén tới đó: “Những cái khác không nói tới nữa, một chén này, xem như là đưa tiễn”.  Từ Tích Sở đến Thần Phong từng người ta đều đã từng tìm hiểu qua. Nói đến Hoa Anh Hùng, đứa nhỏ này cũng đi được mấy tháng rồi chứ ít, mà một phong thư cũng không có, không biết chừng học thành tài rồi nên chẳng quay trở lại. Nhân sinh gặp được nhau thì ít nhưng phân li thì nhiều. Quả nhiên tình cảnh hiện giờ không muốn bi quan cũng không được.

Từ thuận buồm xuôi gió chúc đến vạn sự như ý, trong bụng lão tử có câu nào sử dụng được đều đem ra dùng hết. Một bữa tiệc rượu uống đến cảm thiên động địa. Trung thúc đứng bên cạnh hầu hạ mỗi người đều nhịn không được đưa tay áo lau nước mũi.

Ta bưng chén cháo cười: “Hiện tại là chuyện tốt, sao ai cũng buồn bã hết vậy. Lại đây, ăn xong cháo mới xem như kết thúc. Mọi người còn thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu (1)“. Những người khác đều trầm mặc không lên tiếng. Nguyệt Thanh lén lút giơ lên hạ xuống ống tay áo, Thần Phong thì húp cháo xì xụp.

(1) Đại ý chia tay có ngày sẽ gặp lại.

Lúc tan cuộc không ai động trước, vẫn là lão tử đẩy ghế nhanh chân ra khỏi cửa. Trong lòng so với muối cũng đều dễ tan như thế, tan vỡ đều là thương cảm.

Nửa đêm ta một mình tản bộ trong sân, sao sáng đầy trời tiếng côn trùng râm ran khắp viện. Bắt đầu từ ngày mai Thái vương phủ to lớn là thế thiếu mất mười lăm người, hiu quạnh biết bao.

Vẫn là đình viện bên cạnh hồ cá vàng, vẫn là Bùi Kỳ Tuyên. Vẫn còn tốt vì không có rượu, chỉ có cái ấm dài nhỏ, hai cốc con con. Bùi Kỳ Tuyên vẫn là Bùi Kỳ Tuyên của bình thường, chỉ là vừa mới uống một chén rượu nên mặt có hơi phớt hồng. Giơ bầu rượu lên cao rót đầy cốc: “Vừa rồi ngươi cùng mọi người ai cũng đều uống qua, chỉ là vẫn chưa cùng ta uống”. Ta ăn ngay nói thẳng: “Hễ uống là ngươi liền say, mai lỡ tỉnh không nổi, tiễn mọi người đi nên đừng để muộn”. Bùi Kỳ Tuyên nhìn ta nở nụ cười: “Rượu tính nhạt, không say nổi người đâu”. Ta cầm chén lên, hương thơm nức mũi. Mùi vị quen thuộc này, chính là Quế Hoa Tửu mà Bùi Kỳ Tuyên uống say hôm đó.

Bùi Kỳ Tuyên chưa quá hai chén, ánh mắt bắt đầu mơ màng. Nửa thân tựa trên người ta nói: “Ngươi và ta hai người đơn độc uống rượu, đây mới là lần đầu tiên đó”. Ta ngạc nhiên, từ khi lão tử hoàn hồn đến giờ, đặc biệt thời gian gần đây, rượu uống chưa từng ngưng nghỉ. Cùng Bùi Kỳ Tuyên uống rượu, đúng là lần đầu tiên thật. Ta thở dài, vươn tay rót thêm hai chén nữa: “Uống xong ta dìu ngươi về phòng. Qua hai ngày nữa ta sẽ đặc biệt cùng ngươi uống”. Bùi Kỳ Tuyên lại cười, ta cúi đầu nhìn hắn, đầy trời sao đều hạ xuống trong đôi mắt. Lão tử đột nhiên vừa bi thương vừa hối hận. Phải chi Mã Tiểu Đông ta thật sự là một người biết chấp nhận số phận. Lúc trước chỉ nên muốn trước mắt mình là người này. Chỉ cần đoạn tình cảm này, cũng đủ cho ta hưởng thụ tới đời sau. Bây giờ Diễn Chi thế nào, Phù Khanh Thư thế nào, lại còn người này như thế nào.

Thân thể mềm yếu đang dựa trên người ta. Lão tử đưa tay ôm cũng không phải, không ôm cũng không phải. XXXX lão tử đã tính toán lý giải thấu triệt rồi, tự làm bậy, là không thể sống!

Bùi Kỳ Tuyên say đến mức dụ hoặc người khác, chóp mũi lão tử dừng lại nơi đôi mắt dài hẹp nửa mở kia liền dừng lại, không dám đi tiếp xuống miệng. Lão tử nhắm mắt lại, rât nhẫn nhịn nuốt nước miếng một cái: “Kỳ Tuyên, ta mang ngươi về phòng ngủ thôi”.

Bùi Kỳ Tuyên dựa vào ta ừ một tiếng. Ta vòng tay qua ôm hắn đi về phòng ngủ. Ngừng lại ở tiểu đình trên hành lang uốn khúc, lão tử nhìn về nơi phòng ngủ một chút, vẫn là đi về phòng Bùi Kỳ Tuyên. Kỳ Tuyên nhắm hai mắt mặc ta thả hắn xuống giường. Đã ngủ thiếp đi rồi. Ta cởi ngoại bào của hắn, lấy thêm chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên, lại thở dài. Hẳn là đã ngủ say. Rốt cục vẫn nhịn không được, cúi người xuống bờ môi còn vương mùi hoa quế nhẹ nhàng chạm một cái, liếm liếm. Bỗng nhiên như bị kích thích, ta đem luôn cả thân thể mảnh khảnh bên dưới toàn bộ ôm sát lấy.

A Di Đà Phật, lão tử hoàn toàn xong xuôi rồi!

Ta xoay người rời khỏi cửa phòng, đứng trên hành lang uốn khúc mặt giống như vừa tự ăn xong một nồi lẩu cay nóng. Tự mình làm bậy thì không thể sống được, từ nay về sau lão tử phải sống thế nào.

Tiểu Thuận canh tại cửa phòng ngủ, lão tử tuyệt vọng nói: “Múc một thùng nước giếng, đợi ta dội mấy gáo nước lạnh rồi hẵng đi ngủ”.

(1) Xuất xứ từ bài 《 Ly biệt 》

Tạm dịch:

Cuối mùa thu nói lời từ biệt, gió lạnh lay rung lá rơi đầy suối.

Trong lòng vô hạn cảm khái, chưa kịp nói lệ đã thấm đầy y phục.

Núi non không dời, minh nguyệt vẫn thế sao trời cũng vẫn thưa thớt.

Thiên trường địa cửu cũng co lúc tận, hận này vẫn kéo dài vô thời hạn.

Câu cuối cùng trích từ 《Trường hận ca》của Bạch Cư Dị. Kiểu như câu này người trong giang hồ thường dùng khi nói lời từ biệt. Còn câu Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu thì đại ý là núi non vẫn còn sông vẫn chảy, li biệt cũng sẽ có ngày gặp lại nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.