Hựu Nhất Xuân

Chương 69: Phiên ngoại: Hoán hồn ký (2)



Sáng sớm, ta ngồi trên chái nhà, đưa tay lên miệng liếm liếm, rồi bôi bôi lên mặt, đứa cháu của Trung thúc đứng trên đất, ôm bình sữa chỉ chỉ ta hô lớn: “Gia gia Gia gia Con mèo rửa mặt kìa, trời hôm nay chắc muốn nổi bão quá!”

Khoa trưởng nhập vào con tắc kè, nằm nhoài bên tai ta nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi yên tâm, ngày hôm nay ta sẽ luôn ẩn thân bên cạnh ngươi. Xảy ra chuyện gì còn có ta. Hiện tại cảm giác thế nào”.

Ta gãi gãi lỗ tai: “Cũng không tệ lắm, cách mặt đất gần rồi, đến tận nơi xem sao”. Bốn cái chân dễ dàng thăng bằng đứng lên, lão tử một hơi hít sâu, nhún người hướng phía mặt đất nhảy xuống, tiếp đất an toàn. Làm mèo, chính là đơn giản như vậy. Ta cong lưng, giũ lắc lông mao. Tiếc là vẫn không giũ hết được một đống bọ chét trên người.

Con mèo bị lão tử nhập hồn thật ra ta đã biết nó từ lâu, nó là sủng vật duy nhất của Thái vương phủ, là gia sủng của lão Hứa bên phòng gác cổng. Suốt ngày du đãng trên mấy cái nóc Thái vương phủ mà tắm nắng. Tướng mạo con mèo này cũng coi như xốc vác, mấy cọng râu mép dài khiến ta khá yêu thích. Vì đã hai tuổi, nên không sợ người. Phỏng chừng do quá béo tốt, ban ngày chỉ thấy nó nằm ngủ.

Hơn nữa, con mèo này là một con mèo vằn chính cống, thế mà lão Hứa cứ khăng khăng gọi nó là Hổ Bì, chuyện này vẫn khiến lão tử nghi hoặc khó hiểu.

Da hổ, tuy nó là mèo vằn nhưng lão Hứa cứ thích gọi vậy, chắc nghe cho oai.

Đáp xuống đất vừa đi được hai bước, đằng sau liền nghe tiếng lão Hứa hô hoán: “Hổ Bì Tới đây ăn cơm nào ” Ta có chuyện thực tế cần làm hơn là đi ăn, không thèm để ý quay ngoắt đầu lại, ba lủi hai chuồn nhắm vào nội viện mà chạy.

Trong tiểu sảnh đang chuẩn bị bữa sáng, người người bày bàn ghế sắp bát đũa đi tới đi lui. Ta ngồi xổm dưới mái hiên. Còn phải nói, thế giới trong mắt ta một khắc này, trở nên lớn hơn rất nhiều. Khoa trưởng nói bên tai ta: “Tiểu huynh đệ, cảm giác mới mẻ đúng không”. Ta muốn nói mới mẻ, bỗng ngoác miệng kêu  “meo” một tiếng, chính mình sợ hết cả hồn. Mở miệng nói hai tiếng nữa, mịa nó vẫn là tiếng “meo meo” to tướng. Thích ứng, cần phải chờ thích ứng đã.

Tiểu Đắc trong tiểu sảnh nghe thấy tiếng kêu trên hanh lang bèn ló cái đầu tròn tròn ra, ô hay một tiếng. Ta liếm liếm ria mép, không quan tâm tới hắn. Đằng xa, người bên kia hành lang là Kỳ Tuyên đang bước tới. Lão tử mặc kệ đám bọ chét đang tha hồ hút máu trên cổ, vươn người nhảy lên hành lang uốn khúc, ngông nghênh ngồi trên lan can.

Ngửa đầu nhìn người, cảm giác quả nhiên khác biệt. Kỳ Tuyên của ta mặt mày mũi miệng từng thứ như được phóng to ra, càng to đến mức thích mắt vui tai. Ta yêu nhất bộ dạng lười nhác của hắn nửa tỉnh nửa mê, chỉ riêng ánh mắt cũng khiến người khác không nhịn được sẽ đem hắn về ghim lại trong ổ chăn.

Khoa trưởng bên tai ta thấp giọng nói: “Tiểu huynh đệ, diễn đi, nhớ chậm một chút”. Ta giơ chân lên trước mặt, ở khóe miệng sượt qua một cái. Thời khắc Kỳ Tuyên đứng đây, từ tầm mắt lão tử cứ thế mà đi qua luôn, nhìn cũng không thèm nhìn ta một cái, trực tiếp đi vào tiểu sảnh. Tiểu Đắc trợn mắt nói: “Ê ê ê, mày mau biến đi!” Lão tử phẫn nộ nhảy xuống hành lang, nghe thấy Tiểu Toàn nhỏ giọng nói với Kỳ Tuyên trong tiểu sảnh: “Công tử, vương gia còn ngủ, ăn cơm trước thôi”. Ta vểnh tai lên nghe, giọng nói của Kỳ Tuyên lọt vào: “Cũng được”. Chỉ có hai chữ.

Ta nhịn không được nhếch nhếch ria mép, mơ hồ lại nghe thấy tiếng bước chân. Là Diễn Chi. Chưa kịp phóng lên lan can, thân ảnh đã lướt qua chỗ của lão tử mất tiêu, cũng vào tiểu sảnh. Tiểu Toàn hô gọi Tô công tử, ta nghe thấy Diễn Chi đáp một tiếng. Tiểu Toàn nói: “Tô công tử, vương gia còn ngủ, ngài cứ ăn trước đi”. Ta lại vểnh tai lên ngóng, Diễn Chi nhàn nhạt đáp: “Được thôi”. Cũng chỉ có hai chữ.

Một buổi sáng, ngoài hai chữ đó ra không nghe hơn được cái gì.

Chờ trong tiểu sảnh cơm nước xong xuôi, Tô công tử về thư phòng ngồi một chút, Bùi công tử vào vườn đi dạo. Ta bám theo sau lưng Kỳ Tuyên từ nội viện ra ngoài vườn, rồi theo vào ngôi đình bên hồ Vọng Tinh xa xa, lông mao trên người run lẩy bẩy chầm chậm bước vào đình, nhảy lên ghế đá bên cạnh Kỳ Tuyên ngồi xổm xuống, kêu một tiếng meo bắt chuyện, để xem hắn có nhận ra ta hay không.

Ta phát một tiếng này, so với tiếng mèo thông thường thì thâm ý mười phần. Kỳ Tuyên sóng mắt đung đưa lưu chuyển, tức khắc nhìn về phía ta, chớp chớp mắt nhìn một giây, quay đầu, đứng dậy, ra khỏi đình.

Khoa trưởng sâu xa nói: “Tiểu huynh đệ, xem ra vị này không nhận ra ngươi”.

Ta lại mò vào thư phòng, Tô công tử công vụ bề bộn, ta bị người trong phủ đi tới đi lui xin chỉ thị vấp phải ba lần, thức thời tạm từ bỏ. Lại vòng ra sau vườn.

Nhảy lên chái nhà, lại nhảy thêm cái nữa tiếp đất, thuận lợi! Cũng không cần giấu giấu diếm diếm, trực tiếp nghênh ngang lên trước. Hạ nhân trong phủ tướng quân so với vương phủ đông hơn nhiều, thấy lão tử cũng chỉ nói: “Con mèo bên Thái vương phủ sát vách qua đây rồi, dặn nhà bếp trông coi thức ăn cẩn thận chút”.

Ta khinh xa thục lộ đi tới trước cửa phòng ngủ Phù Khanh Thư, nhảy lên cửa sổ nghe ngóng, không có động tĩnh. Khoa trưởng bên tai ta nói: “Ta rất có văn hóa vào nhìn thử rồi, không có ai hết”.

Xe nhẹ chạy đường quen, tóm lại là quen thuộc mọi thứ nên hành động dễ dàng.

Từ trong ra ngoài lang thang một vòng, rốt cục ở vườn hoa của phủ tướng quân tìm được Phù Khanh Thư. Phù Khanh Thư đang luyện kiếm, múa kiếm hổ hổ sinh phong, bạch quang lập lòe. Khuôn viên một trượng mà kiếm quét tới tấp tứ phương. Ta suy nghĩ một chút, hay là tránh người trước, mất công lại ngộ thương.

Hổ hổ sinh phong: Mạnh mẽ, uy lực.

Nhảy về phủ Thái vương, lại đến cửa thư phòng lượn lờ một chuyến, nghe được Diễn Chi cùng ai đó đang hỏi về lão tử: “Vương gia vẫn chưa dậy sao? ” Đáp lại chính là Tiểu Thuận: “Vẫn chưa, nô tài vừa đến phòng vương gia nhìn, ngài ấy vẫn chưa dậy. Công tử muốn qua xem một chút không?” Trong phòng tĩnh lặng chốc lát, lại nghe Diễn Chi nói: “Thôi, cứ để vương gia nghỉ ngơi”.

Một câu nói thức tỉnh ta trong mộng, đáng lẽ nên đi nhìn lão tử trong thân xác Hổ Bì một chút chứ, không đúng, phải là nên đi nhìn thân xác tiểu vương gia đã xảy ra chuyện gì một chút chứ!

Ta dựng thẳng đuôi lên, lẻn vào phòng ngủ Thái vương. Cửa không đi xuyên qua được, lão tử dùng chân trước đẩy hé ra cái khe chui đầu vào nhìn, cám ơn trời đất, người trên giường đang cuộn tròn ngủ ngon lành, chỉ là tư thế vô cung bất nhã, phá hỏng quang huy hình tượng của vương gia ta.

Ta leo lên nóc nhà chợp mắt, chờ đến bữa trưa nếu vương gia ta không xuất hiện, để xem có ai ngó ngàng tới hay không.

Đã đến đúng giờ cơm trưa, ta trấn thủ tại tiểu sảnh trên hành lang uốn khúc, Tiểu Thuận nơm nớp lo sợ báo cáo: “Vương gia đến giờ vẫn chưa dậy, gọi cũng không động đậy”. Kỳ Tuyên và Diễn Chi đều nói một tiếng biết rồi, tiếp tục ăn cơm.

Khoa trưởng than thở xa xăm: “Tiểu huynh đệ, đừng quá thương tâm a”. Thương tâm? Lão tử sao phải thương tâm. Một ngọn cỏ đâm vào mũi, lão tử hắt xì một cái.

Cơm nước xong, Tô công tử cùng Bùi công tử trở về phòng của mình. Ta theo sau Diễn Chi đến trước cửa phòng ngủ của hắn, nhìn hắn đi trước cửa phòng hai bước, bỗng xoay người. Ta rất hưởng thụ theo sát hắn đi về phía phòng lão tử.

Đi đến trước cửa phòng ngủ, Diễn Chi dừng chân, bởi vì trong phòng truyền ra giọng nói của một người khác, là Kỳ Tuyên. Diễn Chi do dự một chút gõ cửa vào, lão tử lách qua khe cửa mò đến bên chân Diễn Chi, định thần nhìn lại, ta ngẩn người ra, Diễn Chi cũng sững sờ.

Người trên giường hai tay chống lên trước ngực Kỳ Tuyên, nửa đè Kỳ Tuyên xuống giường, thè lưỡi ra say sưa ngon lành mà liếm Kỳ Tuyên đang cầm đôi đũa trên tay.

Hình tượng thật mất thể diện, đến mức khiến tâm tình lão tử nói không lên lời. Lời nói của khoa trưởng ý vị sâu xa: “Tiểu huynh đệ, bình tĩnh a!”

Bình tĩnh? Mẹ nó chứ, không phải lão bảo đảm là nó ngoại trừ ăn ngủ ra thì không làm được gì khác sao?! Thế hiện tại nó đang làm cái gì kia?!

Hổ Bì  trên giường cong lưng lên, hai mắt tàn bạo nhìn lão tử, ô một tiếng. Kỳ Tuyên cười tủm tỉm đưa tay vuốt đầu Hổ Bì trong thân xác tiểu vương gia, Hổ Bì dĩ nhiên vô cùng hưởng thụ, dụi đầu vào ngực Kỳ Tuyên mà cọ cọ.

Này thì cọ, lão tử rốt cục cũng phát hỏa, mẹ nó chứ Kỳ Tuyên của lão tử là thứ để ngươi cọ cọ hả? Tinh thần sôi sục đang muốn nhào tới, sau gáy bỗng nhiên bị ai đó xách lên, không đợi ta phản ứng, đã bay vút lên không rồi té bịch xuống hành lang uốn khúc, toàn thân đau buốt. Tiểu Thuận trong phòng ngủ vỗ vỗ tay, nịnh hót cười: “Con mèo của lão Hứa sao lại chạy vô đây. Là tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân không để ý, xin vương gia thứ tội ”

Diễn Chi nói: “Ta cũng có một số chuyện muốn tìm ngươi, trước tiên ra ngoài một lát”. Kéo Tiểu Thuận đi ra, Tiểu Thuận xoay người khép cửa chặt lại như khóa cửa nhà giam.

Ta thấy người đi xa rồi, rồi mới bò đến cửa phòng cào cào đẩy đẩy hai cái, không đẩy mở được. Khoa trưởng lại lải nhải liên miên: “Tiểu huynh đệ, ngàn vạn lần bình tĩnh, nó chẳng phải là con mèo ư?” Ta không quan tâm tới lão, lần mò tìm cách nghe trộm Diễn Chi cùng Tiểu Thuận nói chuyện.

Tiểu Thuận đứng trước mặt Diễn Chi cực kỳ lưu loát mà thuật lại tình hình: “……..Công tử, tiểu nhân nói càn một câu, hôm nay nhìn vương gia có gì đó không đúng lắm. Lúc nãy Bùi công tử vào phòng thì vương gia không chịu dựa vào giường, Bùi công tử lấy đũa gắp một miếng thức ăn cho vương gia ăn xong, liền biến thành cảnh đó. Công tử ngài xem……….” Mấy chục giây bị ngắt quãng, ta nghe thấy Diễn Chi nói: “Sự việc tầm thường, việc lớn kinh động việc nhỏ, ta từng trải qua hết rồi”. Tiểu Thuận ồ một tiếng.

Diễn Chi…………………

Ta quay lại phòng ngủ cào cửa, vừa náo được một chút, lại bị người khác tóm gáy ném bay lên không, Tiểu Thuận liếc mắt nhìn lão tử còn thổi thổi lông mao dính trên tay: “Con mèo của lão Hứa hôm nay thực đáng ghét, thế nào cứ loanh quanh mãi ở đây”.

Lão tử cố nén một bụng lửa giận hừng hực leo lên nóc nhà, hướng về trời xanh gào một tiếng: “Lão tử không cam tâm!” Thu hút ánh nhìn của hai ba con mèo hoang đang đi qua đường. Khoa trưởng bò lên lỗ tai nhọn nhọn của lão tử cười làm lành: “Tiểu huynh đệ, đừng kêu, ta nghe hiểu mà. Ngươi yên tĩnh một chút, hoán hồn cũng có quy định hạn chế, không đến tối thì không hoán trở lại được. Tạm nhịn một ngày thôi, trước đó cũng chính là do ngươi đồng ý còn gì”.

Chính mình chấp nhận không oán người khác, ta nhoài người trên nóc nhà tĩnh tâm nửa tiếng, đi sang phủ tướng quân sát vách tìm an ủi vậy. Phù Khanh Thư đã luyện kiếm xong, không ở hoa viên nữa. Ta tìm thấy hắn trong thư phòng dễ như ăn cháo, hắn đang ngồi trước thư trác cầm một cuốn sách lên xem, Mặc Dư đứng bên cạnh hầu hạ. Ta từ khe cửa bé tí chợt ló nửa cái đầu vào nhìn, Phù Khanh Thư không hổ võ công lão luyện, ánh mắt lợi hại lập tức rời khỏi trang sách bắn tới. Ta dứt khoát nghênh ngang đi vào, meo một tiếng, không cần nói nhiều, một tiếng này cũng đã ẩn chứa vô số thâm ý bên trong. Phù Khanh Thư lông mày nhăn lại: “Đây là mèo nhà ai? Sao lại chạy đến thư phòng thế”.

Ta cong đuôi ngồi dưới đất, ánh mắt sắc bén cùng Phù Khanh Thư nhìn nhau. Mặc Dư cúi đầu nhìn ta nói: “Thiếu gia, hình như là mèo của Thái vương gia quý phủ sát vách, thường đến nhà bếp của phủ ta ăn vụng. Để nô tài đuổi nó ra ngoài”. Phù Khanh Thư nhìn ta đóng sách lại: “Ta chưa từng thấy, không ngờ lại có thể nuôi ra hình dáng một con mèo như thế”. Trong lời nói hết sức xem thường. Mặc Dư nói: “Tiểu nhân nhớ nó là do lão Hứa gác cổng ở Thái vương quý phủ nuôi”. Phù Khanh Thư dùng sách chống cằm nở nụ cười: “Nha? Ra là phòng gác cổng nuôi. Nhìn dáng điệu của nó ta còn tưởng……..Thôi quên đi, Mặc Dư, đuổi nó ra ngoài, nếu nó vẫn không chịu đi thì chạy sang nhà bếp xem còn chút cơm thừa canh cặn nào không, đem ra cho nó”.

Một câu nói lạnh thấu lòng ta. Ta nhìn Phù Khanh Thư thâm trầm hơn một chút, từ trên mặt đất đứng dậy, tịch mịch bước ra ngoài, bỏ đi.

Sau đó, ta trở lại Thái vương phủ, cào đẩy cửa phòng ngủ, đập vào mắt không phải là cảnh bé ngoan chịu nghe lời. Kỳ Tuyên ở dưới, người kia ở trên, hai tay đặt tại trước ngực nửa mở của Kỳ Tuyên, chính là đang thè lưỡi say sưa ngon lành liếm tới liếm lui ………

Trong đầu lão tử ầm một tiếng, rống lớn vồ tới, hung tợn cắn lấy cái tay trên vạt áo Kỳ Tuyên. Hổ Bì trong thân xác lão tử gào lên thê thảm, nhất thời từ trên người Kỳ Tuyên nhảy ra, ta nhân lúc đó liền nhảy lên ngực Kỳ Tuyên liếm liếm, Kỳ Tuyên có chút kinh ngạc nhìn. Định mệnh! Người của lão tử, ta xem ai dám chạm!

Hổ Bì kia không biết được lão khoa trưởng dùng phương pháp gì đó ổn định lại, co ro giữa giường trừng mắt ô ô rống lên, một chút cũng không thể động đậy. Ta nằm dài trên thân Kỳ Tuyên, đem cái chỗ da thịt bị con mèo chết tiệt kia liếm dính đầy dầu mỡ ra mà liếm lại, mắt lão khoa trưởng nhìn tai ta đang vẫy vẫy: “Khụ khụ Tiểu huynh đệ, mèo thường ăn những thứ bẩn thỉu, không vệ sinh đâu!” Ta gào thét, chính vì không vệ sinh nên lão tử mới phải liếm lại cho khô chứ sao, miệng bỗng meo một tiếng, kéo ta trở lại hiện thực. Đúng nha, hiện tại lão tử là Hổ Bì, là con mèo có cái miệng mất vệ sinh chứ không phải nó. Ta vội vàng nhảy ra, cắn lên cái khăn trước ngực Kỳ Tuyên, đè hai chân trước lên muốn lau lau một chút, bởi vì chân mèo giữ không được cân bằng, nên trượt một cái. Sau gáy lão tử bị ai kia nhẹ nhàng túm chặt, toàn thân bị nhấc lên, phía dưới được đỡ lấy. Ta giữ lấy cánh tay Kỳ Tuyên rồi nhìn cặp mắt kia cong cong lên, không sai, thời khắc lay động lòng người cuối cùng cũng tới. Nhận ra ta đi, đừng hoài nghi nữa! Trước mắt ngươi, chính là Darling của ngươi đó!

Khóe miệng ướt át dần dần giương lên, hướng lên trên, muốn mở ra………..Cửa phòng cạch một tiếng, bỗng dưng vang lên một tiếng hô to: “Công tử, ngài không sao chứ!” Ta hung hăng quay đầu, XX Tiểu Toàn, lão tử ta mà trở lại sẽ khấu trừ cả năm tiền lương của ngươi!

Dùng não suy đoán, người của lão tử không nhanh không chậm mà đứng dậy, một tay túm cổ ta một tay khép lại vạt áo. Ân, khép rất là chặt. Khinh miêu đạm tả nói: “Không có gì, con mèo này chạy vào phòng dọa vương gia một chút thôi, gọi Hồ đại phu mang thuốc tốt nhất tới đây”. Vừa nói vừa ra khỏi phòng. Đến trước hanh lang uốn khúc thì khom lưng xuống, lão tử cảm thấy toàn thân buông lỏng, còn chưa hiểu gì đã nằm trên đất. Ngẩng đầu nghi ngờ, trơ mắt nhìn hắn xoay người đi xa dần. Không phải chứ, cứ vậy mà rời đi sao?

Tà dương gió mát thổi tán ngô đồng, ta nằm bẹp trên nóc nhà chờ trời tối, khoa trưởng bên cạnh nhìn ta thở dài. Mặt trời chiếu vào mũi phát ngứa, lão tử cúi đầu hắt hơi một cái, nhìn thấy một thân ảnh đứng một mình bên hòn giả sơn trong sân.

Bỗng nhiên ta nghĩ tới việc thử nghiệm lần cuối. Nhảy từ trên nóc nhà xuống, đi tới bên cạnh người kia meo một tiếng, giơ chân trước lên nhẹ nhàng cào cào vạt áo hắn. Hắn cúi đầu, nhìn ta. Lệ nóng doanh tròng, ta liền biết, vẫn là Diễn Chi của ta thông minh nhất.

Ta nhẹ nhàng cọ cọ đầu vào chân Diễn Chi, người trước mặt cúi xuống, ôn nhu đặt tay lên đỉnh đầu ta, thời khắc mang tính lịch sử cuối cùng cũng đã tới. Ai nói Mã Tiểu Đông ta không thể diễn phim tình cảm lãng mạn chứ?

Nụ cười Diễn Chi tỏa ra trong ánh dương quang, nhất thời chói lóa cả mắt ta. Ta nghe hắn nhẹ nhàng nói: “Đừng cứ làm nũng mà cọ cọ ta, ta đến nhà bếp xem thử có gì thừa thãi đem cho ngươi ăn không”.

Ta…………..Mịa nó……………..

Ta rong ruổi trên nóc nhà, cô quạnh ngắm nhìn mặt trời dần khuất bóng đằng tây. Khoa trưởng than thở: “Tiểu huynh đệ, đây là hợp tình hợp lý, hợp tình hợp lý”. Ta đương nhiên biết đây là hợp tình hợp lý, chỉ là nghĩ không ra tại sao lão tử vẫn cứ chập mạch đi suy nghĩ buộc cho nó không được hợp tình hợp lý.

Ta nhìn ánh tà dương, trống vắng thở dài một hơi. Mèo có thở dài cũng chỉ là tiếng là “ứ ứ”.

Bên tai phảng phất có người đang gọi: “Ê ê ê, lại đây cho ăn nè!” Ta không quay đầu lại, người kia tiếp tục gọi: “Cho ăn nè, meo meo meo lại đây.” Ta quay đầu liếc mắt nhìn dưới nóc nhà, lang thang có tí đã qua đến nóc nhà bên này rồi. Tiểu thư đồng của Phù Khanh Thư hai năm qua vẫn không có tiến bộ, gọi mèo đều gọi ngu như vậy. Lão tử tâm tình đâu mà để ý tới hắn, tiếp tục hướng phía trước. Thong thả đi về nóc phòng Thái vương phủ, bỗng nhiên xa xa nhìn thấy Phù Khanh Thư được phòng gác cổng dẫn vào trong sân.

Ta nhảy qua hai ba cái nóc, cùng hắn vào trong sân, lủi xuống đất nhảy lên hành lang uốn khúc, ngồi xổm ở trên lan can. Phù Khanh Thư đi tới, cũng thấy ta nên dừng chân lại nhìn tiếp một chút, Tiểu Tam bên phòng gác cổng cười bồi: “Đây là mèo của tiểu nhân và lão Hứa gác cổng. Hạ nhân nuôi nó không phép tắc, Tiểu Hầu gia chớ trách”. Rôi nhìn lão tử giậm chân vung vung tay: “Xùy xùy, biến nhanh!”

Phù Khanh Thư chắp tay nhìn, bỗng nhiên giơ tay chặn Tiểu Tam lại, hướng lão tử ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Lại đây.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, Mặc Dư ngốc như thế hóa ra là do hắn dạy. Có người gọi mèo như vậy sao? Còn không phải con mèo đó chính là lão tử đây nghe hắn gọi. Phù Khanh Thư khom lưng cẩn thận quan sát lão tử một hồi, ngón tay ở trên đầu lão tử gõ một cái, khì khì nở nụ cười, thấp giọng nói: “Thật sự càng nhìn càng giống……………”

Ta ngồi xổm ở trên lan can nhìn Phù Khanh Thư đi về phòng ngủ, nhảy xuống lan can đi theo. Đi không tới năm mươi mét, sau lưng có tiếng bước chân vang nhè nhẹ, lão tử bị người khác từ dưới nách nắm chặt chân trước, ôm lên. Ta chân sau không chịu thua kém đạp đạp trên không trung, toàn bộ thân thể rơi vào vòng tay mềm mại. Ta híp mắt quay đầu lại, nhìn sang cặp mắt mỉm cười kia, liếm liếm cằm hắn một hồi. Kỳ Tuyên, ta biết ngươi nhận ra được ta mà.

Phù Khanh Thư cách đó không xa dừng bước xoay người lại, chắp tay nhìn Bùi Kỳ Tuyên gật đầu: “Bùi công tử.” Kỳ Tuyên ôm lão tử chậm rãi nói: “Vương gia ở phòng ngủ, Tiểu Hầu gia mời vào tự nhiên.”

Ta mặc ý để Kỳ Tuyên ôm, trơ mắt nhìn Phù Khanh Thư đứng trước phòng ngủ gõ cửa, đẩy cửa, rồi cứng đờ trên bậc cửa bất động. Bùi Kỳ Tuyên ôm ta lên trước lại đi thêm một bước, xuyên qua bả vai Phù Khanh Thư lão tử nhìn thấy —-

Diễn Chi đứng ở đó nhìn tên chết tiệt nằm trên giường lớn..... Sài Dung nằm nhoài bên giường cắn chặt lấy tay áo Diễn Chi, ô ô kêu thảm thiết......

X nó XXXXX Hổ Bì!!!!!!

Thể diện tổ tông mười tám đời của lão Mã gia ta một chút cặn cũng mất sạch!

Ta nổi giận gào lên một tiếng, giãy dụa muốn vồ tới, cánh tay ôm lão tử bỗng nhiên siết chặt đến ngộp thở. Lão tử lo sẽ cào Kỳ Tuyên bị thương, không giãy dụa bạt mạng nữa. Một tay Kỳ Tuyên siết chặt, tay kia đè lên sau cổ lão tử, ta trước sau bị quản chế không sức cựa quậy, bi phẫn rống dài. Một các lão gia víu vào giường cắn tay áo người khác không buông, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sau này Mã vương gia ta sao có thể làm người nữa. Huống hồ, người bị cắn là Diễn Chi, cả Bùi Kỳ Tuyên và Phù Khanh Thư đều tận mắt chứng kiến!

Trên đầu, Bùi Kỳ Tuyên nhẹ nhàng khe khẽ cười một tiếng. Cười đến mức thập phần thoải mái.

Phù Khanh Thư mặt lạnh băng tiến lên, Hổ Bì trên giường thấy có người tới gần, cắn ống tay áo Diễn Chi càng ngày càng chặt, hai con mắt dựng thẳng nhìn chăm chăm Phù Khanh Thư. Phù Khanh Thư dừng trước giường, nhanh như chớp vươn ngón tay xoẹt một phát, tay áo Diễn Chi bị đứt ra hai đoạn. Phù Khanh Thư hướng Tô Diễn Chi nói: “Tô công tử vẫn ổn cả”. Diễn Chi nói câu đa tạ. Hổ Bì kia ngậm nửa miếng vải rách tức giận hừ hừ nhìn chòng chọc Phù Khanh Thư, Phù Khanh Thư hướng lên giường liếc mắt một cái, ta chỉ nhìn thấy một bên lông mày của hắn cau lại, Hổ Bì kia cong lưng lên, trong cổ họng khò khè một tiếng, nhe hàm răng ra. Phù Khanh Thư cười lạnh, vung tay áo lên, Hổ Bì lăn hai vòng trên giường, cốp một cái đập đầu vào cột giường. Khoa trưởng bên tai lão tử trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi: “Tên tiểu ca này tàn nhẫn thế!”

Diễn Chi nói: “Tiểu Hầu gia ngàn vạn lần hạ thủ lưu tình, thân thể vương gia sẽ không chịu nổi”. Thần sắc thập phần không nỡ. Hổ Bì trên giường vùng vẫy một hồi, giơ mắt điềm đạm đáng yêu mà nhìn Diễn Chi, ủy khuất hé miệng: “Meo ”

Ta nhắm hai mắt tuyệt vọng dụi đầu vào ngực Kỳ Tuyên, Bùi Kỳ Tuyên ha ha cười lớn.

Tiểu Toàn ngoài cửa bay vào sụt sụt nghẹn ngào hai tiếng: “Công tử tiểu nhân đi mời pháp sư thôi. Vương gia Vương gia Có phải bị cái gì ám rồi không ”

Bùi Kỳ Tuyên ôm lão tử, cười đến mức cả người nghiêng ngả. Diễn Chi đỡ trán, Phù Khanh Thư nhắm mắt, khoát tay nói: “Xem như tại hạ chưa từng tới đây”. Phất tay áo nghênh ngang sải bước đi mất. Ta duỗi cổ nhìn theo bóng lưng Phù Khanh Thư, lỗ tai vẫy vẫy, bi phẫn rống lên một tiếng.

Tiểu Toàn sáp lại gần sợ hãi nói: “Bùi công tử, có cần tiểu nhân đi gọi Hồ đại phu đến đây không. Hay ta lập tức đi mời pháp sư?” Ôm lão tử khinh miêu đạm tả chỉ chỉ phía trước: “Ngươi hỏi Tô công tử ấy”. Tiểu Toàn X ngốc trơ mắt nhìn Bùi Kỳ Tuyên ôm lão tử xoay người ra ngoài, cẩn thận dè dặt hỏi: “Công tử, con mèo lão Hứa dơ bẩn nhếch nhác, sợ làm bẩn xiêm y công tử, công tử có chuyện gì cứ dặn dò chúng tiểu nhân làm”.

Bùi Kỳ Tuyên túm gáy nhấc đầu lão tử lên, đôi mắt dài hẹp chớp chớp soi xét, thổi nhẹ vào lỗ mũi lão tử: “Không cần, con mèo này xem ra rất thú vị, ta sẽ tự thân đưa cho lão Hứa”.

Ta động động, dùng chân trước cào cào vạt áo Kỳ Tuyên, mịa nó, mong là đùa chứ đừng là thật.

Cơ mà là thật chứ không phải đùa.

Đằng trước, phòng gác cổng. Lão Hứa dưới ánh tà dương lệ nóng doanh tròng.

“Đa tạ công tử, đa tạ công tử Hổ Bì ngoan ngoan Hổ Bì của ta ” Nước mắt nước mũi cho đến chòm râu từng cái từng cái phóng đại ra: “Hổ Bì Cục cưng ngoan của ta Cả ngày hôm nay mi lang thang nơi nào, cơm cũng không ăn, ta nhớ mi muốn chết ”

Lão tử kiếp này…………Cơn ác mộng không muốn nghĩ đến nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi

Ta một mặt giãy dụa một mặt cào xiêm y lão Hứa một mặt khóc thét.

Bùi Kỳ Tuyên…………………

Đêm khuya khoắt, không bóng người, hết thảy đều trở lại nề nếp thường ngày rồi.

XXXXXX lão khoa trưởng, thừa lúc lão tử hoán hồn trở lại mà lủi đâu mất. Được lắm, ta ngẩng đầu giữa trời đêm cười lạnh, theo trình tự còn chưa tới phiên lão.

Ta hung hăng sửa lại xiêm y, hung hăng đi giày, hung hăng mà chùi khóe miệng, tối nay, lão tử sẽ vận hết công phu ra mà dùng, ngươi nhất thiết phải hiểu ra ha ha đêm vẫn còn một nửa, dài chán!

Ta tàn bạo mở cửa phòng, bước nhanh chân, bỗng vấp một cái, suýt nữa té đập đầu.

Mẹ nhà nó, đứa nào không có mắt mà kéo lão tử thế.

Ta hung tợn bước ra một bước, chân đạp phải cái gì đó, mơ hồ phảng phất chỉ là nước, đổ vào ướt hết giày ta. Ta đá văng bát nước, lại bước lên, hả? Sao trên đất trải ra nhiều giấy như vậy?

Hành lang uốn khúc từ trên xuống dưới bỗng nhiên đèn đuốc sáng rực, chiêng trống vang trời. Xông pha dẫn đầu còn gõ mõ hô lớn, chính là Tiểu Thuận.

“Pháp sư —– Không tốt rồi ——- Con mèo *** đó nhập hồn vào xác vương gia, ngài cố gắng bày Cửu Cung Trận thượng thiên nhập địa trừ yêu hàng ma —– Mau mau đem bắt nó lại!!!! ———–“

Đêm hôm này còn dài hơn nữa………………………….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.