Hữu Nhữ Giai Nhân

Chương 19



Mùa hè cũng sắp kết thúc, Cận Yên Li nhìn sinh viên đang nghiêm túc vẽ tranh, trong lòng có chút buồn bã. Cô từng cảm thấy thời gian thật lâu, nhưng trong khoảng thời gian lơ đãng, nó lại trôi rất nhanh.

Vì năm ngoái bị thương phải nằm viện, hơn nữa sau đó ra nước ngoài giao lưu, đã lâu rồi cô không có đến đại học C giảng bài. Vốn tính toán từ lúc đi chính thức xin từ chức, không nghĩ tới các em sinh viên đều muốn cô tiếp tục dạy bọn họ, chung quy là thịnh tình không thể chối từ.

Kì thật theo tình hình chung mà nói, cái ghế giảng viên cũng chỉ là chức vụ trên danh nghĩa, chẳng qua chế độ đãi ngộ ở đại học C không giống với những nơi khác, cũng sẽ yêu cầu đến trường định kì để đi dạy. Hơn nữa Cận Yên Li cảm thấy hổ thẹn với sinh viên cho nên càng tận chức tận trách.

Kết thúc buổi học, cô từ chối lời mời đi ăn lẩu của lớp trưởng, lại dặn dò mấy em còn đang vẽ tranh khi ra về nhớ đóng cửa sổ lại, lúc này mới cầm túi xách chuẩn bị về nhà.

Mấy ngày nay, Hà Dĩ Thâm rất bận, cũng không phải mỗi mình anh mà toàn bộ văn phòng luật sư đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

Nhớ tới năm nay không thể đi thăm những đứa bé, Cận Yên Li thực sự cũng có chút nhớ nhung. Dường như sinh hoạt đã lâu ở thành phố nên con người ta sẽ phá lệ quyến luyến vẻ đẹp chất phác không nhiễm một hạt bụi nào của bọn nhỏ và thiên nhiên nơi ấy.

Mở cửa, Cận Yên Li buông túi xách rồi đi thẳng đến phòng bếp. Từ khi cô dọn lại đây, phòng bếp không còn để làm cảnh nữa, hầu như bữa chiều đều là ăn ở nhà. Khả năng nấu nướng của cả hai đều không tồi, có khi là anh làm, có khi lại là cô làm, đương nhiên đại đa số thời gian là hai người ở cùng nhau.

Giữa hai bọn họ đã sớm quen thuộc, hiện tại đều cảm thấy mọi thứ cứ như nước chảy thành sông, thuận theo tự nhiên. Tổng làm cô có một loại cảm giác bọn họ vốn dĩ nên ở bên nhau. Chỉ là ngẫu nhiên trong lòng vẫn sẽ thấy bất an. Cô cảm thấy bản thân giống như một kẻ trộm, đã trộm đi hạnh phúc của người khác. Cô không biết tất cả những thứ này có phải là một giấc mộng hay không, không biết mình làm như vậy rốt cuộc có đúng hay sai. Cô vốn là người luôn thong dong thoải mái, lại tổng cảm thấy sự việc này dường như là giành được một tấc mất một mét vuông.

Di động đột nhiên vang lên. Cận Yên Li lấy lại tinh thần, đi qua cầm lên, là tin nhắn của Dĩ Thâm.

"Em đã dạy học xong chưa? Hôm nay văn phòng luật sư không có việc gì cần giải quyết, một lát nữa anh sẽ về đến nhà."

Cận Yên Li nhìn sắc trời, cảm thấy còn sớm nên quyết định đi một chuyến đến siêu thị.

Vốn dĩ chỉ chuẩn bị mua một ít vật dụng cần thiết cho phòng bếp, đang băn khoăn có nên mua một ít đồ cho phụ nữ khi đến kì sinh lí hay không, chờ cô phản ứng lại thì trong xe đẩy đã chất đầy đồ. Thả lại thì khá phiền toái, mà nhiều như vậy thì một mình cô mang không nổi. Nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định gọi điện thoại cho Hà Dĩ Thâm.

Vì thế đi được nửa đường Hà Dĩ Thâm bị một cuộc điện thoại chặn lại, trực tiếp quay xe chạy đến cửa siêu thị.

Thời điểm anh đến, liền nhìn thấy cạnh chân cô phóng một đống đồ vật, còn cô đang ngẩng đầu nhìn cái đĩa quay rút thăm trúng thưởng, bộ dáng vô cùng nghiêm túc, cũng không biết là cô đang xem cái gì.

"Muốn thử xem?" Anh đi đến bên người cô, tuy rằng đôi khi sự chú ý của cô có điểm kì quái, nhưng nhìn đĩa quay nghiêm túc như vậy, ngoài lý do tưởng thử một lần ra anh không nghĩ ra được vấn đề nào khác. 

"Ân... Dì ở siêu thị nói em mua nhiều đồ nên có thể rút thăm trúng thưởng một lần, nhưng mà vẫn là thôi đi, không rút nữa."

" Vậy em đứng nửa ngày để xem cái gì?" 

" Em chỉ đang nghĩ, có lẽ vận khí của em không đủ trúng thưởng." 

"Vì sao?"

"Bởi vì...." Cô nhìn về phía anh, trong mắt lấp lánh ánh sáng:" Em gặp được anh, với em mà nói, yêu cầu này đã dùng rất nhiều vận khí, trời cao sẽ không ưu ái một người nhiều như vậy. Cho nên, em sẽ không tham lam thêm nữa."

Cô luôn là có thể tạo cho anh những cảm động cùng hạnh phúc không thể tưởng được, chỉ là, anh vẫn muốn nghiêm túc sửa lại:" Yên Li, dùng quá nhiều vận khí là anh, không phải em."

Cận Yên Li lại lắc đầu, không cùng anh tranh luận tiếp về vấn đề này. Xem bộ dạng của cô, Hà Dĩ Thâm bất đắc dĩ thở dài, sau đó cong lưng cầm mấy cái túi trên sàn:" Đi thôi, về nhà nấu cơm."

Hai chữ "về nhà" từ miệng anh nói ra cực kì thoải mái tự nhiên, Cận Yên Li gật gật đầu:" Ân"

Hà Dĩ Thâm dẫn đầu đi về phía xe, đem đồ vậtphóng vào cốp xe lại không thấy thân ảnh của cô, quay đầu vừa thấy, cô gái vừa rồi còn đi ở phía sau của anh hiện đang ngồi xổm trên mặt đất giúp một bà lão nhặt những quả táo bị rơi xuống đất.

Túi bị rách nên cô lại chạy vào siêu thị rồi cầm một cái khác ra tới, cho táo vào trong túi xong xuôi rồi đưa cho bà lão, thế này mới lộ ra nụ cười thật tươi. Bà lão hiền lành cười cười, lấy ra hai quả đưa cho cô, Cận Yên Li thụ sủng nhược kinh chớp chớp mắt, khi nhận còn có điểm ngượng ngùng. 

Cô chạy lại chỗ Hà Dĩ Thâm, đưa một quả táo cho anh, trong mắt còn hơi chớp động ý cười. Hà Dĩ Thâm sờ sờ tóc cô, xúc giác mềm mại trong lòng bàn tay làm anh có chút lưu luyến. Cô gái của anh, mang tâm hồn giống như mái tóc mềm mại của cô vậy. Cô sẽ không ngần ngại lao tới cứu đứa bé trên đường, sẽ mua thức ăn cho người ăn xin, sẽ giúp bà lão nhặt táo rơi vãi, những điều mà cô làm, dường như chính là đạo lý thường tình. Nhưng cô lại luôn bởi vì một chút thiện ý của người khác mà thẹn thùng, sẽ đỏ mặt khi nhận món quà tặng từ người khác, sẽ bởi vì một câu "cám ơn" đơn giản mà giơ lên đuôi lông mày. 

Cô tốt như vậy, bản thân lại cứ không biết. Cho nên anh mới nói, người dùng quá nhiều vận khí chính là anh. Gặp được cô, có thể được cô yêu say đắm một cách vô điều kiện, đều là do anh vô cùng may mắn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.