Hữu Nhữ Giai Nhân

Chương 20



Đời người sinh ra giữa đất trời cũng chỉ như bóng câu qua cửa mà thôi.

Cận Yên Li thở dài, cảnh sắc ngoài cửa sổ trắng xóa một mảnh, đã rất nhiều năm ở quê nhà không có rơi trận tuyết nào lớn như vậy, cảnh đẹp khó có được như thế lại không thể khiến cô có được một tia vui vẻ nào. 

" Từ lúc con trở về vẫn luôn như vậy, có chuyện gì mà lại không nói, cãi nhau với Dĩ Thâm sao?"

Cận Yên Li lắc đầu, cô cũng không biết phải nói như thế nào cho phải, bọn họ không cãi nhau, nhưng là, lại giống như đang chiến tranh lạnh. Nghĩ tới nguyên nhân bắt đầu, cô liền không nhịn được đau đầu. 

Đã là 24 tháng chạp âm lịch, những ngày lạnh giá nhất ở thành phố A cũng sắp kết thúc, Cận Yên Li ăn không ngồi rồi ở thư phòng tìm sách để đọc, lại phát hiện, quả nhiên không có cuốn nào mà bản thân có thể xem. Đầu ngón tay xẹt qua một quyển tuyển tập thơ, Cận Yên Li giật mình, đôi mắt nhìn đến cái tên —— Từ Chí Ma.

Ma xui quỷ khiến, cô rút nó ra, vốn chỉ là tùy tiện lật vài trang, không nghĩ bên trong lại rơi ra một bức ảnh, nhặt lên nhìn, là một cô gái tóc dài với nụ cười vô cùng sáng lạn. Cô tất nhiên là nhận ra, là Triệu Mặc Sênh. 

Cận Yên Li thoáng ngừng hô hấp một chút, cô lật lại ảnh chụp, mặt trên là nét chữ sắc bén của Dĩ Thâm ——My sunshine. Trái tim phảng phất như bị một bàn tay xiết chặt, Cận Yên Li dùng sức nắm lấy trang sách, cô cũng không biết mình rốt cuộc muốn chứng thực cái gì, mở đến《 Tạm biệt Khang Kiều 》, quả nhiên nhìn thấy nơi đó chằng chịt đều là tên của người kia. Cô đem sách đóng lại, sau đó nhắm hai mắt rồi dựa vào trên giá sách, hô hấp thật sâu. Cái cảm giác hít thở không thông một chút lại một chút dâng lên từ đáy lòng, cô cảm thấy mình không sao thở nổi. 

Thật lâu sau, Cận Yên Li để ảnh chụp lại vào trong sách, đặt sách về chỗ cũ, một loạt hành động như vậy làm cô không nhịn được cười ra tiếng. Cô lừa mình dối người muốn tỏ ra cái gì cũng chưa từng phát sinh, nhưng có những chuyện lại không có cách nào xem nhẹ. Không thể xem nhẹ đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm kia của Dĩ Thâm, không thể nào xem nhẹ khoảng cách giữa chính mình với thế giới này, lại không làm sao khiến bản thân có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ hết thảy tốt đẹp ở hiện tại. 

Cô rốt cuộc vẫn là kẻ nhát gan.

"Yên Li." Hà Dĩ Thâm tiến vào liền nhìn thấy cô dựa vào giá sách, sắc mặt tái nhợt:" Làm sao vậy? Không thoải mái?" Dứt lời duỗi tay hướng tới trán của cô.

Tâm tình Cận Yên Li có điểm phức tạp, theo bản năng né tránh, hai người đều ngẩn ra. 

Cô lắc đầu:" Em không có việc gì."

Hà Dĩ Thâm vẫn dùng tay thử thử độ ấm trên trán cô, phát hiện bình thường mới yên tâm:" Dì gọi điện thoại tới, nói chúng ta ở chỗ này không có bầu không khí của năm mới, kêu anh và em trở về. Yên Li, cùng anh về nhà đi." 

Cận Yên Li kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh:" Em..." Cô hẳn là đồng ý, không chút do dự, chỉ là, không biết vì sao, hiện tại lại nói không nên lời. 

"Ân?" Phản ứng của cô khiến anh nghi hoặc, nhíu nhíu mày:" Có phải có chỗ nào không thoải mái không?" 

"Dĩ Thâm." Cô cúi đầu:" Em cảm thấy... quá nhanh, em chưa thích ứng kịp, hơn nữa... Em đã đáp ứng mẹ sẽ về nhà ăn Tết, chỉ là, còn chưa kịp nói với anh." 

Hà Dĩ Thâm không nói chuyện, Cận Yên Li cắn môi, vốn dĩ hai người đã quyết sẽ ở lại thành phố A ăn Tết, cũng đã nói qua với người trong nhà. Tuy lúc đầu mẹ không quá đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn chấp thuận, cho nên bà không có gọi điện thoại bảo cô về nhà. Chỉ là, cô không biết nên dùng lý do gì để cự tuyệt anh, chỉ cần tưởng tượng đến việc bản thân cùng anh trở về, liền cảm thấy thấp thỏm lo âu. Giống như cô đang làm đảo lộn lộ tuyến nguyên bản của truyện, có từng đợt từng đợt bứt rứt nhè nhẹ từ trong lòng trào ra, anh đã ở bên cạnh cô, nhưng cô vẫn cảm thấy đây giống như là một giấc mộng cô tự mình thêu dệt, không phải sự thật. 

Cô đắm chìm trong những suy nghĩ của chính mình, anh lại đột nhiên gọi:"Yên Li."

Cô ngẩng đầu, nhìn đến bộ dáng nghi hoặc lại không dám hỏi của anh, trái tim lập tức nhức mỏi, cô làm sao có thể khiến anh lộ ra biểu tình như vậy cơ chứ? 

"Yên Li." Hà Dĩ Thâm làm ngữ khí của mình ôn hòa nhất có thể:" Nếu em thật sự muốn về nhà, không sao, anh có thể từ chối dì, sau đó cùng em về. Nhưng, anh không rõ vì sao em lại đột nhiên quyết định như vậy, có phải anh..." 

"Không phải!" Cận Yên Li đánh gãy lời anh, ngữ khí của anh làm lòng cô nhói đau, Dĩ Thâm của cô, không nên phải nói chuyện một cách cẩn thận, dè dặt như vậy:" Dĩ Thâm, em chỉ là... đột nhiên nhớ nhà, sau đó mẹ vừa vặn gọi điện thoại tới, cho nên em liền đáp ứng rồi, không phải do anh, thật sự không phải! Em..."

Nhìn người con gái trước mắt nói năng lộn xộn, Hà Dĩ Thâm thở dài, anh không phủ nhận bản thân thật sự có điểm sinh khí, nhưng anh cũng không muốn làm cô phải khó xử.

"Yên Li, anh biết đây không phải nguyên nhân thực sự, nhưng em không muốn nói anh cũng sẽ không hỏi. Nếu em tưởng về nhà, vậy thì trở về đi." 

Sau đó, anh liền nhanh chóng đặt vé máy bay, đưa cô trở về. Bốn ngày sau, bọn họ không có liên hệ qua. Nghĩ đến đây, Cận Yên Li không khỏi thở dài, lại không phải không biết khi đó anh có bao nhiêu yêu Triệu Mặc Sênh, hiện tại đột nhiên phát điên cái gì đâu?

"Mẹ." Cô khổ sở ôm lấy bà:" Dĩ Thâm nhất định sẽ cảm thấy con thay đổi thất thường khó chiều, nếu anh ấy không cần con nữa thì làm sao bây giờ?" 

"Nói cái gì đâu? Cái đứa nhỏ này." Cận mẹ nhìn con gái mình:" Nếu con cảm thấy bản thân làm sai vậy thì đi xin lỗi, hai người ở bên nhau làm sao không có chút mâu thuẫn cãi vã, nói ra là được, không phải tốt rồi sao?" 

"Chính là..." Muốn xin lỗi như thế nào a...

"Chính là cái gì mà chính là, thật sự muốn chờ đến tâm người ta lạnh mới thấy gấp hay sao?" 

Bị mẹ dùng ánh mắt hận sắt không thành thép trừng liếc một cái, Cận Yên Li buồn rầu xoa xoa huyệt thái dương.

Di động đột nhiên vang lên, cô cầm lấy tới, vừa thấy liền thiếu chút nữa hô ra tiếng——

Dĩ Thâm. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.