Hữu Nhữ Giai Nhân

Chương 27



Sắp đến giờ tan tầm, trưởng phòng không ở, mọi người trong tòa soạn báo đều bắt đầu nói chuyện phiếm. Triệu Mặc Sênh đang cùng các đồng nghiệp cười đùa, liền nghe thấy có người kêu cô.

Cô quay đầu, Hoa Tiên Tử- biệt hiệu của Tiểu Hồng vẻ mặt vừa hoa si vừa bà tám hề hề chạy tới:" Ở phòng khách, siêu đẹp trai, siêu lạnh lùng, cực kì có hương vị đàn ông. Hơn nữa vừa nhìn chính là kiểu người đàn ông thành đạt. Chị Sanh, mới về nước liền tia được mặt hàng tốt như vậy, chân nhân bất lộ tướng nga."

Lời Hoa tiên tử nói mà tin được thì heo đều có thể bay ở trên trời, nói chung ít nhất chỉ có hai phần đáng tin cậy, đôi khi còn có thể thừa lấy số âm. 

Nhưng mà Mặc Sênh vẫn hơi tò mò, cô mới về nước không quen biết người nào, ai sẽ tìm đến vậy? 

Tuyệt không nghĩ tới là anh! 

( nội dung bên trên từ nguyên tác)

Hà Dĩ Thâm đứng ở phòng khách, đưa lưng về phía cửa, nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu lại, nhìn về phía người đang sững sờ ngoài kia. Anh từng cho rằng bản thân sẽ giống như lời Yên Li nói, nếu anh không biết được rõ ràng mọi chuyện năm đó, trong lòng sẽ vẫn luôn canh cánh. Nhưng cho đến giờ khắc này, khi lại một lần nữa nhìn thấy người kia, anh rốt cuộc xác định, những thứ đó đều không quan trọng. Anh đã tìm được người quan trọng nhất trong quãng đời còn lại của mình rồi, quá khứ trước đó, đã không còn quan trọng nữa.

Nhưng mà, từ trước đến nay anh không thích làm chuyện vô dụng,dù gì cũng đã tới, vì thế biểu tình nhàn nhạt bình tĩnh gật đầu với cô:"Sắp tan tầm sao?"

Triệu Mặc Sênh không biết anh muốn làm gì, tự hỏi một chút mới trả lời:"Còn chưa."

Hà Dĩ Thâm gật đầu, nhìn nhìn đồng hồ:"Tôi chờ em tan tầm, cùng đi ăn cơm đi, sau đó...nói chuyện với nhau một chút."

Triệu Mặc Sênh từng tưởng tượng qua rất nhiều tình huống gặp lại giữa hai người, vẻ mặt, giọng nói của anh ra sao, nhưng không có cái nào giống như bây giờ. Anh đạm nhiên như thế, thật giống như giữa bọn họ chưa từng phát sinh những gút mắc yêu hận ấy vậy, anh cùng cô, cũng chỉ là quan hệ bình thường mà thôi.

Cô cúi đầu, phát hiện chính mình không có cách nào thờ ơ giống như anh:"Nhưng... em còn có việc..."

"Thời gian chỉ là một bữa cơm thôi." Anh tự nhiên nhìn ra được cô cự tuyệt:" Sau này hôm nay, tôi sẽ không lại đến tìm em."

Ngực như là đột nhiên trúng một mũi tên, sắc mặt Triệu Mặc Sênh lập tức trở nên tái nhợt, sẽ không gặp lại sao? Cô lẩm bẩm nói:"Được."

Màu trắng BMW ngừng ở gara, Triệu Mặc Sênh một đường đi theo anh lên xe, sau đó đi ăn cơm, cuối cùng Hà Dĩ Thâm dừng xe ở một cái ven đường mà cô không biết.

Hai người đi bộ được một đoạn đường dài, Triệu Mặc Sênh vẫn hỏi ra nghi hoặc của chính mình:"Đây là đâu?"

Hà Dĩ Thâm quay đầu lại, ánh mắt khó lường, sau một lúc lâu, anh cười cười:" Tôi sớm nên nghĩ đến..."

Triệu Mặc Sênh không rõ nguyên do, cô đã nhiều năm không có về nước, thành phố A lại lớn như vậy, cô sao có thể nhớ rõ?

Hà Dĩ Thâm quay đầu tiếp tục đi: "Nơi này là đại học C."

Triệu Mặc Sênh ngạc nhiên, nơi này, cư nhiên là đại học C? Chính là... Vì cái gì thay đổi nhiều như vậy?

Do dự một chút, cô cảm thấy chính mình hẳn là nên giải thích:"Sau khi em về nước chưa tới đây."

Hà Dĩ Thâm không nói chuyện, cô mới nhận thấy được lời nói vừa rồi của mình có vấn đề, vì thế  vội vàng bổ sung:"Không phải không nghĩ tới, chỉ là... Công việc bận quá..." Nhưng lý donhư vậy, chính cô đều cảm thấy buồn cười.

Hà Dĩ Thâm nhìn cô một cái, vẫn là không nói gì. Hai người liền như vậy trầm mặc đi vào đại học C.

Cảnh vật xung quanh thực sự thay đổi quá nhiều, trong lòng Triệu Mặc Sênh chậm rãi dâng lên một loại phiền muộn, tâm tình chua xót. Anh cùng cô, nguyên lai mỗi người bước về một hướng đã nhiều năm như vậy, cách xa đến thế.

Ban đêm gió hơi lạnh, đã lâu mới trở lại đại học C, Triệu Mặc Sênh không có cách nào bảo trì trấn tĩnh. Cô hít sâu một chút:"Dĩ Thâm, anh tìm em, rốt cuộc có chuyện gì?"

Có chút bất tri bất giác, bọn họ đã đi tới sân vận động, Hà Dĩ Sâm đứng yên, nhìn về phía khán đài:" Về năm đó, em không có gì muốn nói với tôi sao?"

Năm đó? Triệu Mặc Sênh không hiểu, có gì phải nói đâu? Anh khi đó, không phải đã nói rất rõ ràng sao?

"Mọi người quen biết xung quanh đều biết là em bỏ tôi, ngay cả tôi đều cho rằng như vậy. Tới tận bây giờ, tôi đều nghĩ, có phải hay không em đã sớm tưởng bứt ra rời đi, những lời lúc trước của tôi chỉ là cho em lý do rời đi mà thôi."

Triệu Mặc Sênh kinh ngạc nhìn anh, không rõ anh vì sao sẽ nghĩ như vậy:" Rõ ràng là anh cùng Dĩ Mai..." Nói đến một nửa, cô mới cảm thấy khẩu khí của mình không đúng, đành phải đem nửa đoạn sau nuốt xuống.

"... Thì ra là thế." Hà Dĩ Thâm tự giễu cười:"Nguyên lai em cho rằng tôi cùng Dĩ Mai ở bên nhau...A, Triệu Mặc Sênh, em có trái tim sao?"

Tên của cô lại một lần nữa nói ra từ trong miệng anh nhưng ngữ khí lại nghiến răng nghiến lợi như thế làm cô bất ngờ, cũng làm cô tức giận:" Chẳng lẽ không phải sao? Anh muốn nói là em hiểu lầm anh? Vậy cái người ở siêu thị ngày đó thì sao? Anh dám nói với em anh cùng cô ấy không có quan hệ gì hay không? Chẳng lẽ đó cũng là em hiểu lầm? Dĩ Mai đâu, cô ấy biết người kia tồn tại sao?"

Cô càng nói càng kích động, anh lại chỉ cảm thấy buồn cười:"Triệu Mặc Sênh! Hóa ra ở trong mắt em, tôi vẫn luôn là dạng người như vậy."

Triệu Mặc Sênh bị ngữ khí lạnh băng của anh đâm một cái, thanh tỉnh chút, phát giác cảm xúc vừa nãy của mình không đúng, hơn nữa... Cô không có...:"Không phải, em..."

"Đi thôi." Anh lại không nghĩ nghe tiếp:"Tôi đưa em về."

Một người mà bản thân yêu nhiều năm như vậy cũng không hiểu mình thì có thể thương mình bao sâu đâu? Hà Dĩ Thâm vừa đi vừa nghĩ. Tình cảm mà anh đã từng cho rằng là khắc cốt minh tâm hóa ra lại là một hồi sai lầm, Yên Li, nếu hết thảy đều là chân thật, anh có thể coi như nó chưa bao giờ xảy ra hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.