Hữu Nhữ Giai Nhân

Chương 30



Hai người ở bên nhau lâu rồi, sẽ cảm thấy đã đi qua cái giai đoạn vui đùa, vì thế khó khăn lắm mới được nhàn rỗi một buổi sáng, Cận Yên Li quyết định trở về phòng ở một chuyến để tìm một bộ sách, Hà Dĩ Thâm tự  giác đảm đương tài xế.

Vì vẫn luôn nhờ người giúp việc tới quét tước cho nên trong nhà vẫn sạch sẽ gọn gàng.

Cận Yên Li vừa đến nhà liền đi thẳng đến thư phòng, Hà Dĩ Thâm tất nhiên là đi phòng vẽ tranh của cô để "Tự thưởng thức bản thân". Hà Dĩ Thâm vốn muốn "đoạt" toàn bộ số tranh đó, nhưng cô lại cảm thấy quá phá sản, cuối cùng đương nhiên là anh nhượng bộ. Bất quá, tranh của cô trước giờ đều được bảo tồn rất hoàn hảo, anh cũng không cần quá lo lắng "chứng cứ phạm tội" bị tiêu hủy.

Từ trước đến nay Cận Yên Li thích xem sách có liên quan đến cách ngành nghề khác nhau, cho nên thư phòng của cô có rất nhiều loại sách thiên văn địa lý, lịch sử chính trị, từ xa xưa đến hiện tại đều đã đọc qua. Chủng loại rất nhiều nhưng cô sắp xếp có quy luật nên rất dễ dàng tìm được đồ mình muốn. 

Cận Yên Li tìm được sách mình cần, lại ngoài ý muốn thấy một bức ảnh đã chụp thật lâu trước kia. Trên ảnh chụp, trừ bỏ hình ảnh cô với nụ cười khẩn trương, còn có anh đang ngồi ở gốc cây xa xa đọc sách.

Cận Yên Li cầm ảnh chụp ngồi xuống, suy nghĩ bay tới thật lâu thật lâu trước kia.

Cô đối với người khác kì thật không quá thân thiện, hơn nữa bạn học trong phòng đều không cùng một chuyên ngành cho nên quan hệ giữa cô và mọi người cũng chỉ thuộc kiểu không có trở ngại gì mà thôi.

Ngày đó, bạn cùng phòng chúc mừng sinh nhật, cô cảm thấy về tình về lý mình nên đi cho nên liền không từ chối lời mời. Trên đường ra khỏi trường, cô từ rất xa đã nhìn thấy anh, do dự một chút, cuối cùng đã nhờ bạn cùng phòng chụp cho một bức ảnh. Đương nhiên là mượn cớ phong cảnh xung quanh thực đẹp nhưng đại khái đây là một lần duy nhất cô có thể sử dụng một chút tâm cơ nho nhỏ. 

Khi ấy, cô có lẽ không bao giờ nghĩ tới, sẽ có được thời gian hạnh phúc như ngày hôm nay.

"Đây là cái gì?" Anh đột nhiên đứng ở phía sau cô, lấy đi bức ảnh.

Cô hoảng sợ, đứng lên muốn cầm lại ảnh chụp, lại bị anh lấy chiều cao áp chế.

Hà Dĩ Thâm thấy rõ ảnh chụp lúc sau, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Xem ra Cận tiểu thư quả nhiên đối với anh có nhiều ưu ái, cư nhiên sớm như vậy đã làm chuyện này rồi."

"Anh lại không phải không biết." Cận Yên Li đỏ mặt đoạt lại ảnh chụp:"Hiện tại còn lấy nó giễu cợt em."

Anh thu liễm dáng vẻ trêu đùa, ôm chặt lấy cô, cằm đặt tại đỉnh đầu cô:"Yên Li, anh thực sự xin lỗi."

Thấy anh nghiêm túc xin lỗi như vậy, cô nửa đùa nửa nói:"Như thế nào? Hối hận không có sớm một chút gặp được em sao?"

Anh lại ngay lập tức không cần nghĩ ngợi nói:"Không có, Yên Li, anh cảm thấy xin lỗi, là đã để em một mình kiên trì lâu như vậy. Nhưng anh cũng không hối hận, anh từng yêu sâu đắm một người, mà người kia không phải em. Tương phản, anh thực cảm kích, bởi vì từng gặp được người kia, anh mới hiểu được làm thế nào càng tốt hơn để yêu em."

Cận Yên Li ngơ ngẩn, đúng vậy, nếu gặp sớm hơn một chút, tính tình anh như vậy làm sao sẽ cùng cô ở bên nhau.

Có lẽ là sự trầm mặc của cô làm anh có chút hiểu lầm, anh nâng cằm cô lên:"Giận sao?"

"Không có." Cô lắc đầu, trong ánh mắt có ánh sáng trong suốt: "Em chỉ là cảm thấy, nếu anh nói bản thân hối hận, vậy thì không phải là Dĩ Thâm mà em nhận thức."

Người nam nhân cô yêu, cho dù lựa chọn sai, anh ấy cũng sẽ chỉ thừa nhận sai lầm ở chính mình, sẽ nỗ lực sửa lại mà không phải hối hận lựa chọn của chính mình.

Sự thẳng thắn và kiên định của cô khiến anh an tâm, đây là cô gái mà anh yêu, người con gái hiểu anh, yêu anh nhất trên thế giới này.

"Tìm được sách rồi chúng ta về nhà đi, muộn một chút rồi đi đại học C, được không?"

"Được, vậy làm phiền Hà luật sư giúp em lấy sách."

"Rất vui lòng."

Đại học C kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường nên vô cùng náo nhiệt.

Hà Dĩ Thâm nắm tay Cận Yên Li chậm rãi đi vào, nhìn những khuôn mặt phấn chấn tinh thần, trong lòng hai người bọn họ đều thấy thực bình thản.

Bọn họ, tại nơi này, đã từng vượt qua một đoạn năm tháng thanh xuân rất quan trọng, cho dù chưa từng có giao thoa, cho dù mỗi người đều từng có đau đớn bi thương, nhưng giờ phút này trong lòng vẫn cứ mang theo cảm kích.

Di động của Hà Dĩ Thâm vang lên, anh cầm lên tiếp, Hướng Hằng thúc giục anh đi gặp bạn học cũ.

Sau khi nhẹ giọng đáp ứng, anh nhìn về phía Cận Yên Li:"Đi cùng anh chứ?"

"Không cần." Cô tất nhiên biết anh lo lắng cho mình ở khoa của anh không có nhiều người quen thuộc, đi sẽ ngượng ngùng:"Em hẹn với học sinh rồi, đi phía trước gặp mấy đứa. Anh đi đi, không cần lo lắng cho em, đến lúc đó em sẽ gọi điện cho anh."

"Được rồi." Anh nhìn áo khoác trên tay mình:"Trời hơi lạnh, em mặc áo khoác vào đi." 

"Không cần, mặc vào nóng lắm, làm phiền Hà luật sư cầm giúp em đi."

"Được rồi, bản thân chú ý an toàn."

"Ân."

Cận Yên Li vất vả lắm mới tạm biệt mấy đứa học sinh quá nhiệt tình, cũng không trở lại khoa mà chậm rãi đi trên đường. Vườn trường có thể tùy ý thấy được từng đôi từng đôi đi cùng nhau, nhìn khuôn mặt bọn họ không che dấu niềm hạnh phúc cùng quật cường, không sợ hãi, cô cảm thấy trong lòng có chút gợn sóng.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa thì bị người đụng phải một chút, Cận Yên Li lui về phía sau hai bước, vội vàng đỡ lấy cái người suýt chút nữa té ngã kia, ánh đèn có chút tối, cô cũng không thấy rõ diện mạo của người này:"Bạn học, không sao chứ?"

Người bị đỡ dường như cứng đờ một chút, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, Cận Yên Li mới nhận ra là ai.

"...... Triệu tiểu thư."

Triệu Mặc Sanh đứng thẳng người lên, lui về phía sau hai bước, "Cám ơn...... Cô...... Cũng là sinh viên của đại học C sao?"

"Ân, chúng ta cùng khóa."

"Nga......"

Cận Yên Li nhìn cô, trừ bỏ Dĩ Thâm, giữa hai người cũng không có bất kì giao thoa nào. Đối Triệu Mặc Sanh hiểu biết cũng chỉ là từ trong truyện mà thôi. Một lần ở chung duy nhất, thái độ của của cô giống như không được tốt cho lắm.

"Xin lỗi." Cô nhẹ giọng xin lỗi, Triệu Mặc Sanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.

Bị ánh mắt của của người đối diện chọc cười, Cận Yên Li nhấp môi, nỗ lực không cho bản thân mình thất lễ:"Chuyện ngày đó... Xin lỗi." Cô cũng có đau buồn cùng khổ sở, tôi lại dùng lời lẽ đương nhiên như vậy chỉ trích cô.

Ngây người một chốc, Triệu Mặc Sanh lắc đầu. Có gì phải xin lỗi đâu? Cô không hiểu.

Xem Triệu Mặc Sanh như vậy, Cận Yên Li nói không ra được cảm thụ trong lòng như thế nào:"... Cùng nhau đi dạo một chút đi."

Triệu Mặc Sanh đứng ở tại chỗ do dự trong chốc lát, mới đuổi kịp Cận Yên Li.

"Sau khi cô về nước, có từng gặp Hướng Hằng hay Dĩ Mai không?"

"...... Không có."

"Như vậy a......" Có gió lạnh thổi qua, thanh âm của Cận Yên Li hơi hơi kéo dài:" Có hứng thú nghe tôi kể một câu chuyện xưa không?"

Nói xong nhưng thật ra cũng mặc kệ phản ứng của người kia, tự mình nói về câu chuyện ấy, một câu chuyện xưa mà cô vẫn luôn là người đứng ngoài cuộc.

"...... Không có người từng gặp qua dáng vẻ của anh ấy như vậy, giống như một cái xác không hồn, có lẽ phải nói là, liền cái xác không hồn đều không bằng. Anh ấy ngày qua ngày đứng ở dưới kí túc xá nữ, vẫn luôn chờ, vẫn luôn chờ, cuối cùng chờ tới, lại là một người xa lạ tới thu thập hành lý cùng tin tức người trong lòng đã xuất ngoại. Anh ấy..."

"Không cần nói nữa......" Triệu Mặc Sanh ánh mắt dại ra, trong lòng giống như có thứ gì một chút một chút trôi đi, cô đã sắp không khống chế được nước mắt của mình:" Không cần nói nữa..."

Cận Yên Li đưa lưng về phía Triệu Mặc Sanh, không biết vì sao, nghe được thanh âm của người phía sau sắp không chịu nổi nữa, trong lòng từng đợt từng đợt đau đớn. Dĩ Thâm, anh đau, em sao không cảm thấy như chính mình cũng bị như vậy đâu? Anh khi ấy, có bao nhiêu đau đớn, cô ấy lại như thế nào hiểu rõ?

"Tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy từ thương tâm muốn chết đến quật cường ngụy trang không thèm để ý, lại cho đến bây giờ hoàn toàn buông. Quá trình này, anh ấy dùng nhiều năm như vậy, trong đó có bao nhiêu gian nan cô hoàn toàn không biết, lại còn nghi ngờ tình cảm của anh ấy, tôi không hiểu, chẳng lẽ trái tim cô trải qua mấy năm nay cũng biến sắc sao?"

"Tôi...... Không phải......" Vì sao toàn thế giới đều cảm thấy cô thực xin lỗi anh? Rõ ràng khi ấy, là anh đã dùng ánh mắt chán ghét như vậy để nhìn cô a!

Đem muốn lời nói nói xong, Cận yên Li cũng không nghĩ lại dây dưa:"Cô vĩnh viễn sẽ không biết, Dĩ Thâm vì cô, đã từng từ bỏ điều gì. Nhưng mà, cô cũng không cần thiết biết. Từ nay về sau, Dĩ Thâm cùng cô hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa rồi."

Triệu Mặc Sanh đứng ở dưới bóng tàng cây, nhìn người con gái một phút trước còn dùng ngữ khí đả thương người, trên mặt mang theo mỉm cười đi tới phía đối diện tìm người đàn ông của cô ấy. Người đàn ông cao lớn anh tuấn sờ sờ mặt cô, có vẻ như là cảm thấy độ ấm có chút thấp, liền cau mày đem áo khoác trên tay giúp cô mặc vào. Cẩn thận đem cô che kín mít xong, hai người mới cầm tay rời đi.

Anh ấy không có thấy cô...... Triệu Mặc Sanh chậm rãi ngồi xổm xuống, rốt cuộc nhịn không được nước mắt rơi đầy mặt. Cô không biết anh ấy từng vì mình từ bỏ qua thứ gì, nhưng cô biết, tất cả đều cùng cô không có quan hệ. Bởi vì lúc này, anh ấy đã có người để mình cẩn thận nâng niu che chở rồi.

Cận Yên Li thỉnh thoảng đánh giá biểu tình của Hà Dĩ Thâm, nhưng mà vẻ cao thâm khó đoán của anh khiến cô không phân tích ra được gì, đành phải tước vũ khí đầu hàng:"Em biết anh thấy được, vì sao không hỏi em điều gì?"

Anh nhìn cô liếc mắt một cái:"Một người râu ria mà thôi, vì sao phải hỏi?"

"Vậy nếu......" Cô châm chước ngữ khí:"Nếu em đối với cô ấy nói những lời rất quá phận thì sao?"

"Yên Li." Anh vươn tay, giữ chặt cô:" Em đây là thử anh sao? Đều nói chết rồi sau đó sống lại, không phá thì không xây được. Cho dù em nói với cô ấy nói lời tàn nhẫn, cũng chỉ là hi vọng cô ấy không cần vướng mắc quá khứ, có thể bắt đầu cuộc sống mới mà thôi. Cho dù người khác đều không hiểu em, nhưng mà anh biết nỗi khổ tâm của em."

"Phải không? Cận tiểu thư em hóa ra bá đạo như vậy?"

"Hiện tại em tưởng hối hận sao? Muộn mất rồi...."

Tình nhân cùng nhau thủ thỉ luôn là làm người thấy ấm áp, dù gió lạnh có bữa bãi tàn sát cũng không cảm giác được một chút giá lạnh nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.