Hữu Nhữ Giai Nhân

Chương 9



Cận Yên Li gần như là chạy trối chết khỏi thành phố A. 

Thẳng đến khi máy bay cất cánh, cô vẫn còn hoảng hốt.

Cô không rõ vào buổi tối ngày hôm trước, rốt cuộc là do cồn quấy phá, hay vẫn là do tiềm thức của chính mình muốn được đến càng nhiều.

Tuy rằng rất có khả năng là vế sau.

Cận Yên Li cảm thấy thực châm chọc, khi nhân tâm không chiếm được thỏa mãn, chỉ cần duc v0ng bị xé rách một vết nhỏ, vậy thì sẽ không thể nào vãn hồi.

Cô nhớ rõ chính mình đã từng mong muốn, cũng chỉ là có thể gần anh một chút mà thôi, cũng không biết từ khi nào bắt đầu dần dần không thỏa mãn.

Cho dù vẫn luôn biết rõ trong lòng anh tồn tại một bức tường không cách nào vượt qua, nhưng tại thời điểm bị cự tuyệt vẫn là xấu hổ lại khổ sở.

Đã xảy ra chuyện như vậy, ngay cả dũng khí gặp Dĩ Thâm, cô cũng không dám, vội vàng gửi một tin nhắn liền lên máy bay, cũng không biết Dĩ Thâm sẽ nghĩ như thế nào.

Kì thật, ngay từ đầu, ngay cả gửi tin nhắn cũng chưa dám, nhưng tưởng tượng đến Dĩ Thâm sẽ có khả năng thấy áy náy, cũng chỉ có thể tỏ vẻ chính mình không sao cả.

Cô thật sự, yêu anh sâu vô cùng.

Hà Dĩ Thâm nhìn chằm chằm di động, trong lòng rối rắm.

Tối hôm qua trằn trọc nghĩ phải đối mặt với Cận Yên Li thế nào, xảy ra chuyện như vậy, đến anh đều cảm thấy xấu hổ, huống chi Yên Li là một cô gái?!

Chỉ là không đợi anh bình tĩnh lại, liền nhận được tin nhắn của cô.

Hà Dĩ Thâm dùng tay chống đỡ đầu, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Chậc chậc, đêm qua cậu cũng không uống nhiều a, đây là làm sa vậy?" Lão Viên vừa vặn cầm một phần văn kiện tới hỏi ý kiến Hà Dĩ Thâm chút, liền nhìn đến vẻ mặt cùng bộ dáng thống khổ của anh.

Thấy là lão Viên, Hà Dĩ Thâm buông di động, chớp chớp mắt:" Không có gì."

"Nga" Lão Viên không nghi ngờ thêm, liền không hề hỏi nữa, chỉ đưa văn kiện cho anh:" Đây là..."

Lúc sau, Hà Dĩ Thâm liền đem toàn bộ tâm tư đặt vào công tác, tựa như đã quên đi sự kiện kia.

Liên tiếp mấy ngày, vốn dĩ lịch làm việc, ăn uống nghỉ ngơi dần dần trở nên quy luật, người nào đó lại bắt đầu điên cuồng công tác, Hướng Hằng nhìn ra manh mối, nhưng hỏi Hà Dĩ Thâm thì anh chỉ nói giữa mình và Yên Li xảy ra một chút việc, là chuyện gì lại không nói, gọi điện thoại cho Yên Li cũng im bặt không nhắc tới.

Hướng Hằng đều cảm thấy chính mình quả thực vì hai người kia rầu thúi ruột.

Hôm nay, Hà Dĩ Thâm làm việc không ngừng nghỉ suốt mười mấy giờ, rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi dựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Hướng Hằng bê một chén nước, cầm một hộp thuốc đi vào.

Đặt nước và thuốc lên trên bàn, Hướng Hằng tức giận mở miệng:" Mau chóng uống thuốc, đừng để đến lúc đó còn chưa hưởng thụ nghỉ đông, cậu đã tiến vào bệnh viện."

Hà Dĩ Thâm không nghĩ để ý đến anh, động cũng không động, chỉ nói:" Tôi không sao."

Hướng Hằng khoanh tay, đi đến trước cửa sổ sát đất:" Đây là do Yên Li nhờ. Cô ấy nói, cậu vì công tác thường xuyên quên ăn cơm, người khác nhắc nhở chỉ sợ cậu không để trong lòng, cho nên dặn tôi dự trữ thuốc, sợ cậu lại ngã xuống nữa."

Người ở phía sau nửa ngày đều không có âm thanh, Hướng Hằng quay đầu lại, bắt gặp Hà Dĩ Thâm nhìn chằm chằm nước cùng thuốc không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thở dài, trong mắt Hướng Hằng mang theo chút không đành lòng:" Kì thậ,t có chuyện tôi vẫn không nói với cậu, cậu còn nhớ Mặc... Thời điểm cô ấy vừa mới đi, những ngày cậu sống mơ mơ màng màng, tôi đã mang cho cậu trà giải rượu cùng thuốc sao? Những thứ kia đều là Yên Li đưa cho tôi."

Phía sau tựa hồ vang lên âm thanh gì đó, Hướng Hằng không quản, tiếp tục nói:" Cô ấy không cho tôi nói với cậu, nói là nếu cậu biết do nữ sinh đưa cho thì nhất định sẽ không chịu tiếp nhận. Những ngày đó, cơ hồ là cậu đi đâu, phía sau nhất định sẽ có thân ảnh của cô ấy, chỉ là cô ấy chưa bao giờ xuất hiện nên cậu cũng liền không biết. Dĩ Thâm, tôi không có quyền nói giữa cậu và Mặc Sênh ai đúng ai sai, nhưng giữa cậu và Yên Li, chung quy là cậu thiếu cô ấy rất nhiều. Tuy rằng cô ấy cũng không hoàn toàn để ý. Nhưng là, ngay cả tôi là người ngoài cuộc còn đau lòng thay cô ấy, vậy trong lòng Yên Li còn khổ sở thế nào? Tôi nhớ rõ có một lần từng hỏi cô ấy từ khi nào thì bắt đầu thích cậu, cô ấy nói với tôi, thật lâu thật lâu trước kia, tôi không biết đó là bao lâu, tôi chỉ biết trên đời này, không có ai so với cô ấy đau lòng cậu hơn, Triệu Mặc Sênh cũng không."

Hà Dĩ Thâm cúi đầu, chậm rãi uống thuốc, chậm rãi mở miệng:" Hướng Hằng, tôi không xứng với cô ấy."

Hướng Hằng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt Hà Dĩ Thâm ẩn giấu dưới một mảnh đen thẳm, thanh âm giống như ngọn gió thổi qua đêm tối, vô lực, trầm thấp, anh nói:" Tôi làm sao không biết cô ấy có bao nhiêu tốt đẹp, nguyên nhân chính là vì tôi biết, cho nên tại thời điểm trong lòng tôi còn có một bóng dáng của người khác, tôi mới không thể ủy khuất cô ấy."

Hướng Hằng có chút không phản ứng lại, hơn nửa ngày, anh mới cười ra tiếng, mang theo trào phúng:" Ha ha ha ha.... Hà Dĩ Thâm, cậu thật là.... Cậu nói như vậy, không phải bởi vì không thích Yên Li, không phải vì không muốn cùng cô ấy ở bên nhau, mà là sợ ủy khuất cô ấy! Ha ha ha ha... Hà Dĩ Thâm a Hà Dĩ Thâm, cậu thật sự là một kẻ nhát gan!"

Dứt lời, mặc kệ phản ứng của Hà Dĩ Thâm, Hướng Hằng liền đi ra ngoài.

Rồi sau đó tiếng đóng cửa vang lên.

Thật lâu sau, Hà Dĩ Thâm chậm rãi cúi người, đem đầu để ở trên mặt bàn.

Trong lòng có thứ gì đó cuồn cuộn, cuối cùng, chúng nó đều hợp lại thành một cái tên...

Yên Li.

Yên Li, xin em chờ một chút, em lại chờ anh một chút nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.