Hữu Phỉ

Chương 174: Bài số 1 – Người viết: Kỷ Hoài (紀淮)



Đây là quyển sách đầu tiên tôi xem của Pi Pi, cũng là quyển sách mà tôi cực kỳ rung động.

Lý do thích một quyển sách không gì ngoài ba yếu tố: xây dựng nhân vật, nội dung và cách hành văn. Tạ Doãn không đứng đắn, Chu Phỉ ngầu lòi, Lý Nghiên đáng yêu… đều rất lay động lòng tôi. Doãn ca bề ngoài phong lưu ngả ngớn nhưng thực tế nội tâm lại vô cùng đáng tin cậy. Chu Phỉ xinh đẹp, kiêu ngạo, chính trực, về sau cũng biết bông đùa. Họ đều mang trên mình phong thái nghĩa hiệp. Cơn lũ hiện thực cuốn họ trôi về phía trước, song họ đều không đánh mất bản tâm, lòng vẫn vẹn nguyên chí hướng.

“A Phỉ, ngoài quỷ thần ra, kẻ cất bước giữa thế gian đều là phàm nhân, vì sao con không dám tin, rằng đao trong tay mình có thể không gì không phá?” Đó là cái dũng của quyết chí tiến lên, không sợ hãi, không lùi bước. Cái dũng ấy của A Phỉ không phải là cái dũng của kẻ mãng phu, cô biết rõ trình độ bản thân mình. Có một bài đồng nhân ca “Hữu Phỉ” mà tôi cực kỳ thích, đó là bài “Chỉ bút xuân thu”, tôi nghe đi nghe lại rất nhiều lần, vô cùng thích phần phối âm của nó:

“Hậu nhân của danh môn.” A Phỉ nói: “Không, ta vẫn chưa xứng.”

Từ đầu đến cuối, trong lòng cô luôn mang niềm kính nể.

Doãn ca nói: “Tay cô cầm vũ khí sắc bén, chỉ cần mũi đao hướng về phía trước là có thể vượt mọi chông gai, không chỗ nào không thể đi. Sinh tử, tôn ti, anh hùng hay hèn nhát, vô số con đường đặt dưới chân cô, đúng sai phải trái hiền ngu trung gian, đều chỉ trong một ý nghĩ của cô, còn chưa đủ may mắn sao?” Tôi thật sự rất cảm động, nghe đi nghe lại rất nhiều lần. Đoạn sau là “Cô có biết đa số người sống ở đời, hoặc bị hạn chế bởi xuất thân, hoặc bị hạn chế bởi tư chất, đều chỉ có thể phó mặc cho số mệnh, không thể làm chủ, chưa bao giờ có cơ hội lựa chọn?”, giọng anh bàng bạc mang đến cho tôi cảm giác Doãn ca nhìn mọi việc vô cùng thấu suốt. Siêu siêu thích. Một con người lập thể, đa diện, sinh động, đầy sức lay động lòng người. Đoạn đầu Doãn ca sợ A Phỉ bị hỏa thiêu nên lao đi tìm cô, nỗi lo lắng trong nháy mắt ấy, hành vi không lý trí ấy càng khiến anh thêm đầy đặn, thêm khiến người ta yêu thích và rung động.

Văn của Pi Pi luôn phóng khoáng, văn cổ đại tự có cảm giác chính trực mênh mang nhưng lại thể hiện rất nhiều mặt và tinh tế, lơ đãng đi vào lòng người.

Tôi nhớ mãi khi nhìn thấy câu được in trên trang bìa sách “Hữu Phỉ”: “Ánh trăng cô độc tự soi, lòng dạ như băng tuyết”, tôi cảm động ngay tức khắc. Phảng phất như tôi có thể thấy dáng vẻ họ không thẹn với lương tâm, lòng dạ như băng tuyết, đứng ngạo nghễ trong trời đất.

Ngoại truyện của sách không dài nhưng khiến tôi mãi khó bình tâm. Cuộc đời Ân Bái rốt cuộc là lỗi của ai đây, chẳng qua là tạo hóa trêu ngươi, người đành bất lực mà thôi. Bên cạnh chuyện giang hồ của thế hệ trẻ, giang hồ của thế hệ trước cũng khiến người ta xúc động. Một giang hồ được vẽ nên chỉ với dăm ba câu: mỹ nhân ca múa, thỏa thuê uống rượu chơi cờ, các tiền bối giao du với nhau lấy chữ nghĩa làm đầu, chân thành đối đãi. Hào nghĩa giang hồ sống động trên trang giấy.

Hoàng thành thăm thẳm gió mưa có lúc nào ngơi.

Lời tuy ít ỏi nhưng ý nghĩa vô vàn.

Về mặt nội dung, từ đầu đến cuối truyện luôn có sự xen kẽ lẫn nhau. Văn của Pi Pi dường như đa phần đều rất hùng vĩ, rất sâu sắc. Mà sâu sắc nhiều lúc sẽ lộ vẻ khô khan, nhưng văn của Pi Pi lại biết đan cài nhiều tình tiết thú vị gây cười khiến các nhân vật trở nên đầy đặn hơn. Xem tiểu thuyết mà, nhiều lúc chỉ là một thú tiêu khiển, làm thế nào để luôn thu hút độc giả là điều rất quan trọng. Về mặt này, cách hành văn của Pi Pi khiến tôi rất thích, nó không chọc cười nhảm nhí mà biết cách điều hòa, khắc họa nhân vật theo cách tài tình. Tôi cảm thấy câu chữ hay nhất không gì khác ngoài mang đến cho người ta ấm áp. Nó không chỉ là một câu chuyện, nó còn mang đến những thay đổi tích cực cho cuộc sống của chính bạn. Bất luận thay đổi ấy lớn hay nhỏ đều đáng để vui vẻ. Cám ơn văn của Pi Pi mang đến cho tôi niềm vui và cảm xúc, cùng tôi vượt qua một quãng thời gian không ngắn cũng chẳng dài.

Hi vọng tình yêu trong văn Điềm Điềm luôn bền lâu, cũng nguyện mỗi người chúng ta khi đứng trước mũi đao sắt lạnh có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

1/5/2019

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.