Trước đây khi chưa xem xong “Hữu Phỉ”, tôi có đọc bài bình của một cô em, nói về Tạ Doãn như sau: “Ta thẹn cầm bảo kiếm, Chỉ vì ngắm núi thôi.” Tôi rất thích lời bình của cô em, nhưng sau đó nghĩ lại, tôi cảm thấy Tạ Doãn không chỉ vì ngắm núi.
Dù đến cuối cùng, tâm huyết thuở thiếu niên muốn thu phục sơn hà chỉ còn chút sức sống nhỏ nhoi dưới Thấu Cốt Thanh, Tạ Doãn vẫn muốn quay lại bảo vệ Triệu Uyên. Dù kiệt quệ chút sức lực cuối cùng, hắn cũng muốn liều mình ngăn Thẩm Thiên Khu.
“Ta chết không đáng tiếc, nhưng sao có thể nhìn họ sắp thành lại bại?”
Dẫu thế gian không thân thiện với hắn, hắn vẫn thân thiện với thế gian. Lần đầu tiên hắn xuất hiện là để thay Lương Thiệu truyền tin, nói là không nỡ phụ phó thác của anh hùng tuổi xế chiều. Lúc ở Đông Hải Bồng Lai, sức lực không đủ, cầm bút không vững, hắn vẫn viết “Bạch cốt truyện” để thêm một tầng ràng buộc với Triệu Uyên.
Đoan vương điện hạ đích thực xứng với lời bình quân tử đoan chính.
Hắn nói với A Phỉ rằng mình “tên tự là Mốc Mốc”, có lẽ cũng mang ý tự giễu chăng?
Thuở ấu thơ gặp đại hỏa Đông cung khắc cốt ghi tâm, từ đó hắn trở thành “con côi của Ý Đức thái tử” chứ không còn là một người biết nói biết cười. Hắn bị nhồi nhét vô số thứ “chính trị quân sự”, máu của lão thái giám đã thấm sâu vào xương tủy hắn thuở còn non nớt.
Sau đó đến khi thiếu niên khí phách, hắn trúng Thấu Cốt Thanh, nhờ sư thúc bỏ mạng cứu giúp mà sống sót. Đồng thời cũng gánh lấy nỗi ràng buộc đầy người.
Nhưng hắn luôn mỉm cười, trừ “Hàn nha thanh” nhúng huyết lệ viết ra, hắn chưa từng tiết lộ gì về thân thế long đong, xác thịt tồi tàn của chính mình.
Thực không dám giấu, bây giờ khi tôi gõ hai chữ “Tạ Doãn” thì từ đầu tiên mà tôi liên tưởng là “hu hu hu hu hu”.
Những khán giả bên ngoài như chúng ta thực không kìm được mà thấy “không biết đủ” cho hắn.
Nhưng dù như thế, trái tim hắn vẫn hướng về cố đô, vẫn thà tự để lộ bản thân để lên tiếng nhắc nhở hai đứa nhóc A Phỉ và Lý Thịnh.
Hắn muốn sống thoải mái phong lưu, quyết không chịu mày chau mặt ủ hay oán trời trách đất.
“Trăng sáng, sương trắng, đêm khuya và ta.”
Trên sông Tẩy Mặc ngàn cân treo sợi tóc, hắn vẫn có thể dành tâm tư thưởng thức nhan sắc tiểu cô nương. Tôi nghĩ điều này không có nghĩa hắn là kẻ háo sắc mà là hắn không muốn cam chịu sống vật vờ nên luôn dành thiện ý cho tất cả mọi thứ tốt đẹp của thế gian.
“Không có gì đáng hận cả, đừng không biết đủ.”
Có lẽ từ đầu đến cuối hắn không làm được một chính khách tốt, từ đầu đến cuối chỉ có thể mang số mệnh làm nha hoàn chải tóc cho vợ.
Dù thân mang danh hiệu Nam Đoan vương do mũ miện vàng ngọc đúc thành, dù bị truyền nội lực thâm hậu mà người thường khó sánh, trông hắn vẫn như một công tử “ngồi nơi lầu cao gió mát nghe tiếng sáo” chứ không phải vương hầu tướng lĩnh hay đại hiệp lừng danh.
Dù miệng mồm láu cá đến đâu nhưng khi vào khuê phòng không tính là khuê phòng của A Phỉ, hắn vẫn cẩn thận không nhìn loạn. Ngoài miệng hắn không đứng đắn nói muốn hôn mỹ nhân mới có thể yên tâm nhưng thực ra chỉ sợ mạo phạm giai nhân, cuối cùng vẫn để cô nương chủ động rồi không phụ sự mong đợi của người khác mà cứng ngắc.
Tạ Doãn, đúng thực không thể không khiến người ta thích.
Trong đêm trường dằng dặc chưa bị ánh mặt trời phá vỡ, hắn chưa bao giờ ai thán đêm dài tăm tối mà luôn vui vẻ chờ chân trời hửng sáng.
Một người như thế nên sống trong trăng thanh gió mát cùng Hi Vi Phá Tuyết vui vẻ suốt quãng đời còn lại.