Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 59: Ba mệnh lệnh



Edit: Ring.

Nam nhân thản nhiên nở nụ cười, cười đến vô cùng thâm ý.

“Nhưng là cơ sở ngầm của chúng ta cũng khẳng định lúc đó trong đình chỉ có một mình Giang Mộ Yên, hai câu thơ này cũng đúng là từ tay nàng mà ra, vì sao bất quá chỉ một đêm mà nàng lại xảy ra thay đổi lớn đến vậy?”

Đối với vấn đề mà nam nhân đang lẩm bẩm, hắc y nam tử gọi là Hướng Nhật kia không có chút dấu hiệu định trả lời, hắn chỉ lui trở về cái ghế vừa rồi của mình, lần nữa ngồi xuống.

Mà thấy hắn như thế, nam nhân nhịn không được nở nụ cười “Hướng Nhật, ngươi cứ luôn như vậy, ta không tin trong lòng ngươi một chút cũng không tò mò, sốt ruột!

Ngươi không muốn biết người bạn cũ này của ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Ngươi không muốn biết, ta lại rất muốn a. Bất quá chỉ một buổi tối, là cái gì mà có thể thay đổi thái độ xử sự với người khác của một nữ tử tính tình thanh ngạo, tuân thủ lễ nghi như nàng. Còn có vị đại đường ca Bùi Phong kia của ta nữa, trong chuyện này hắn đóng vai gì?

Ha ha, mặt nước nhìn có vẻ tĩnh lặng này rốt cuộc cũng sắp dậy sóng. Ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi.”

Hướng Nhật nghe vậy lạnh lùng liếc nhìn nam nhân một cái “Đừng hòng thương tổn nàng, càng đừng có chủ ý gì. Nàng là của ta, nếu ngươi dám động đến một sợi lông của nàng, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Hướng Nhật, ngươi lo lắng quá rồi. Tuy Giang Mộ Yên này có tài khiến ta kinh diễm, bất quá ta cũng không có hứng thú với một nữ nhân đã từng là hôn thê của người khác. Ngươi cứ yên tâm đi! Chỉ cần ngươi phối hợp với ta, chờ ta chiếm được thứ mình muốn, Giang Mộ Yên khẳng định sẽ thuộc về ngươi, tuyệt đối không có ai tranh giành!”

“Hừ!” Hướng Nhật không nói thêm gì, chỉ thản nhiên hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy mở cửa rời đi.

Mà khi hắn đã đi xa, nam nhân nhìn câu thơ trên bàn, khóe miệng lại nổi lên một nụ cười sâu xa.

~

Cơm phải ăn, ngày phải qua, cho dù Giang Mộ Yên có bất an với tương lai như thế nào đi nữa, ngày tháng cũng sẽ không vì vậy mà có gì thay đổi.

Cho nên mặt trời báo hiệu một ngày mới lại treo trên cao.

Vẫn là Hồng Nguyệt đến gõ cửa để trang điểm chải chuốt cho nàng, Giang Mộ Yên đến lúc rửa mặt mới nhớ nàng hôm qua cư nhiên không có tẩy trang đã đi ngủ. Sau đó không biết là do nhân tố tâm lý hay vì lớp son phấn bột nước ở trên mặt cả đêm mà nàng quả thật cảm thấy không được khỏe.

Nàng cảm thấy mặt mình rất ngứa, cho nên vô luận thế nào cũng không chịu để Hồng Nguyệt trang điểm nữa, còn muốn Hồng Nguyệt sơ cho nàng một búi tóc của nữ tử chưa hôn đơn giản nhất.

Yêu cầu như vậy khiến Hồng Nguyệt không khỏi có chút giật mình, nhưng vừa nghĩ đến hôm qua nàng lắm miệng bị Giang Mộ Yên giáo huấn nên hôm nay dù rất muốn, nàng cũng không dám mở miệng.

Giang Mộ Yên vừa thấy biểu tình của Hồng Nguyệt liền biết được e ngại của nha đầu này, nhưng nàng cũng không mở miệng nói gì, chỉ sau khi Hồng Nguyệt sơ tóc xong mới thản nhiên dặn một câu “Hồng Nguyệt, về sau không cần gọi ta là thiếu phu nhân nữa, gọi tiểu thư đi!”

“A? Thiếu phu nhân, này, này…… Đây là –”

Hồng Nguyệt đã hoàn toàn kinh ngạc rồi. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a, vì sao chỉ qua một đêm mà thiếu phu nhân không những bảo nàng không cần sơ búi phu nhân mà ngay cả xưng hô cũng muốn sửa lại?

Chẳng lẽ hôm qua thiếu phu nhân đến chỗ lão gia đã bị lão gia mắng?

“Em không cần thắc mắc, nghe lời ta là được rồi. Về sau người ở những viện khác ta không quản, tóm lại trong viện này, ai cũng không được gọi ta là thiếu phu nhân nữa, rõ chưa?”

Giang Mộ Yên từ khi mở mắt sáng nay đã quyết định phải bắt đầu tính đường lui cho mình, mà bước đầu tiên tất nhiên là sửa đúng xưng hô của những người xung quanh đối với nàng.

Nàng không phải cái gì thiếu phu nhân Bùi gia, nàng cùng Bùi Dạ Tập trước đây không có bái đường thành thân, hiện tại lại càng như hai người xa lạ.

Cho nên danh hiệu thiếu phu nhân Bùi gia này ai muốn làm thì làm, tóm lại Giang Mộ Yên nàng tuyệt đối không cần.

“Dạ, dạ thiếu phu nhân, ắc, không, dạ, tiểu thư!” Trong lòng Hồng Nguyệt tràn đầy nghi hoặc, nhưng hầu hạ Giang Mộ Yên lâu, đã sớm quen việc nghe theo mệnh lệnh, cho nên mặc dù nàng cảm thấy không được tự nhiên cùng xa lạ nhưng cũng nghe lời mà sửa miệng.

“Ừm, tốt lắm! Từ hôm nay trở đi, đóng cửa từ chối tiếp khách, mặc kệ ai phái người đến mời, đều nói ta thân thể khó chịu, không thể gặp khách, càng không thể ra ngoài!”

Giang Mộ Yên nhanh chóng phân phó mệnh lệnh thứ hai, Hồng Nguyệt lại lần nữa kinh ngạc “Tiểu, tiểu thư, cho dù là lão gia cùng bá nương phái người đến mời cũng từ chối sao?”

“Đúng, mặc kệ là ai cũng đều từ chối!”

Giang Mộ Yên không chút suy nghĩ gật đầu. Nàng tin tưởng vị nhị phu nhân và Tương di kia là có chuyện nhờ nàng, hẳn sẽ không dám làm khó dễ gì.

Mà Bùi Vũ Khâm, trải qua chuyện hôm qua, cùng với thấy được thái độ không cần Bùi Dạ Tập của nàng, lúc này nàng nói muốn đóng cửa từ chối tiếp khách để tịnh dưỡng thân thể, hắn cho dù không tin nhưng cũng có thể nghĩ là nàng đang cáu, nếu hắn thật sự thương yêu Giang Mộ Yên này thì hẳn sẽ dung túng nàng.

Cứ như vậy, chỉ cần Bùi Vũ Khâm cùng nhị phu nhân không đến phiền, về phần Bùi Dạ Tập, nàng không ngại hắn đến đây gây chuyện, chỉ sợ hắn không dám.

“Dạ, tiểu thư!” Hồng Nguyệt nghe giọng điệu chắc chắn của chủ tử nhà mình như vậy thì còn có thể nói gì nữa chứ?

“Mặt khác, đi tìm vài quyển sách đến cho ta, bất kể thể loại gì, càng nhiều càng tốt. Mấy ngày đóng cửa từ chối tiếp khách này, ta muốn đọc sách tĩnh tâm.”

Giang Mộ Yên thừa dịp Hồng Nguyệt chưa kịp tự hỏi đã hạ mệnh lệnh thứ ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.