Đến hừng đông, Giang Mộ Yên cuối cùng cũng nghe được tiếng mở cửa trên lầu. Nàng nhanh chóng đặt quyển sách trên tay xuống, bước ra ngoài. Hồng Nguyệt đang ngủ gật một bên, đến khi nghe được động tĩnh, Giang Mộ Yên đã bước ra khỏi thư phòng. Nàng vội vàng chạy theo “Tiểu thư, đợi nô tỳ một chút!”
“Xin hỏi hai vị tiên sinh, tình huống hiện tại của Bùi Phong công tử như thế nào rồi? Người đã thanh tỉnh hay chưa?”
“Thiếu phu nhân không cần lo lắng, đại công tử đã tỉnh, không bao lâu có thể đứng dậy! Thiếu phu nhân nếu muốn vào xem đại công tử, lúc này có thể đi vào.”
Trên mặt Nghênh Phong cùng Triển Tịch có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cung kính trả lời câu hỏi của Giang Mộ Yên.
“Đa tạ hai vị tiên sinh!” Giang Mộ Yên vội vàng nói cảm tạ, sau đó liền chạy lướt qua hai người bọn họ vào phòng.
Nghênh Phong cùng Triển Tịch liếc nhìn nhau một cái, sau đó cũng không nói gì mà đi xuống lầu.
Trên giường, Bùi Phong đang ngồi xếp bằng mà điều tức, Giang Mộ Yên cũng không quấy rầy mà lẳng lặng đứng một bên chờ hắn điều tức xong.
Đợi ước chừng thời gian một nén nhang, Bùi Phong cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, liếc nhìn một cái đã thấy được Giang Mộ Yên đang lẳng lặng đứng trước giường. Nàng vẫn mặc bộ xiêm y hôm qua hắn thấy, búi tóc của nàng cũng vẫn đơn giản như vậy, có thể thấy nàng là cả một tối không ngủ.
Bùi Phong thấy thế, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy “Giang tiểu thư, Bùi Phong liên lụy ngươi một đêm không ngủ, thật sự là –”
“Bùi công tử, người phải nói hổ thẹn là ta. Nếu không phải tại ta, huynh cũng sẽ không bị thích khách ám hại. Cũng may bên cạnh bùi lão gia có hai vị tiên sinh võ công lợi hại bức độc cho huynh. Nếu không, lỡ như Bùi công tử xảy ra chuyện gì, Mộ Yên phải ăn nói thế nào với nhị phu nhân đây?”
“Giang tiểu thư, không cần nói như vậy, cũng là Bùi Phong không đúng, không nên một mình vào phòng Giang tiểu thư, còn thiếu chút nữa đã dọa đến ngươi. Cho nên, nếu thật sự nói ai sai thì cũng là Bùi Phong sai trước!”
“Được rồi, hai chúng ta đều tự kiểm điểm. Nhưng nói gì đi nữa, huynh đã cứu ta cũng là sự thật.
Chúng ta cũng đừng khách sáo như vậy. Ta gọi huynh Bùi Phong, huynh cũng trực tiếp gọi tên ta Giang Mộ Yên đi. Đừng Giang tiểu thư, Bùi công tử nữa, gọi nghe thật là không được tự nhiên, rõ ràng cũng không phải người xa lạ, không phải sao?”
“Mộ Yên nếu đã nói như vậy, Bùi Phong còn tỏ ra khách sáo nữa thì không khỏi có vẻ làm kiêu. Vậy Bùi Phong không khách khí!”
“Ừm, như thế rất tốt, Bùi Phong, huynh bây giờ cảm thấy thân thể như thế nào rồi?”
“Không cần lo lắng, hai vị bên cạnh thúc thúc đều là cao thủ trong cao thủ. Nếu không phải năm đó thúc thúc có ân với bọn họ, hai người bọn họ sao có thể ở lại nhà thương nhân của chúng ta nhiều năm như vậy chứ?
Phải biết rằng ‘Sĩ nông công thương’, thiên hạ khinh thường nhất chính là thương nhân chúng ta. Tuy thành tựu của thúc thúc không ai có thể so sánh, người trong thiên hạ mỗi lần nhắc đến đều không nhịn được mà khen một tiếng ‘truyền kỳ Đông Vân quốc’, nhưng con nhà quan gia chân chính, hoàn thân quốc thích vẫn rất khinh thị nhà thương nhân chúng ta.
Hai vị cao thủ tuyệt đỉnh chốn võ lâm này có thể ở bên cạnh bảo hộ thúc thúc, bảo hộ Bùi gia hai mươi năm như một ngày này, để thúc thúc có thể tránh khỏi ám sát của người khác, an toàn đến nay là rất hiếm có.
Hiện tại bọn họ lại tự mình bức độc cho Bùi Phong, thân thể Bùi Phong sao còn có trở ngại nữa?”
Bùi Phong nói một hơi, sự kính nể đối với Nghênh Phong cùng Triển Tịch không nói nhưng hoàn toàn biểu hiện ra.
Giang Mộ Yên thấy hắn nói nhiều như vậy mà vẫn không thở gấp hay cố hết sức cũng tin tưởng độc của hắn đã được giải trừ hoàn toàn, nàng cũng âm thầm thở phào một hơi.
Sau đó nhắm vào lời hắn vừa nói, nàng không cho là đúng đáp lại “Bùi Phong, huynh sai lầm rồi. Người trong thiên hạ vốn là không phân quý tiện, cái gì sĩ nông công thương, bất quá cũng chỉ là mấy lời vô căn cứ mà một ít kẻ ăn no rỗi việc nói ra thôi. Huynh thật sự cho là vậy sao?
Con người kiêng kị nhất chính là tự xem nhẹ mình. Quốc căn bản là dân, mà dân lại lấy thực làm gốc, cho nên nông canh này nọ được xem trọng cũng không sai.
Nhưng nếu chỉ có nông, không có thợ thủ công cùng những đôi bàn tay khéo léo tạo hình cho đồ vật hoàn mỹ cùng tinh xảo, kéo nhuộm tơ tằm thành tơ lụa gấm vóc xinh đẹp, thậm chí không có người cắt may những tơ lụa gấm vóc đó thành trang phục thích hợp, thì cho dù là Hoàng thượng cũng không thể có long bào để mặc, huống chi đến cái gọi là các quan lớn hậu sĩ kia.
Mà thương nhân, là một tập thể không thể thiếu trong sự phát triển của một quốc gia. Không có những thương nhân như chúng ta, gạo ngon ở phía nam, lông cáo xinh đẹp ở phía bắc, minh châu tinh xảo phía đông sao có thể dễ dàng đến tay mọi người như vậy?
Không nói ai khác, chỉ trong nhà chúng ta thôi đã có bao nhiêu thứ mà những người khác cả đời cũng không được thấy một lần?
Chúng ta lấy vật đổi vật, hoặc lấy tiền bạc mua về thứ người ta bán, sau đó lại bán ra với giá nhất định cho người khác cần nó. Chúng ta không phải một loại thấp kém mà là đang làm chuyện tốt.
Thử hỏi, nếu không có thương nhân, cho dù là Tể tướng quyền cao chức trọng, chẳng lẽ hắn không có thứ không mua được?
Còn có dân chúng, nếu không có cửa hàng này nọ, chẳng lẽ trong nhà mỗi dân chúng đến lúc nấy cơm đều phải tự mình lên núi đốn củi, tự tay đi trồng lúa rồi nấu lên sao?”