Hưu Phu - Thập Dạ Đăng
Trịnh Tuân đem dương v*t lấp đầy tiểu huyệ.t, khiến nó căng phồng lên,
đường đi bên trong tê dại như bị thứ gì đó châm chích, vô cùng khó chịu,
nàng bắt đầu mất kiên nhẫn mà vặn vẹo thân mình.
Cái này nàng tiếp nhận được, song Bàng Lục Nhi lại tham lam không
chịu nhả.
Tay nàng sờ đến chỗ hai người giao nhau, sờ đến đoạn côn th*t của hắn
còn nằm ở bên ngoài, Bàng Lục Nhi hờn dỗi nói: “Chàng tiến vào hết đi,
ta có thể ăn được nữa.”
Giọng điệu nũng nịu hờn dỗi như sợi lông ngỗng xẹt qua gãi ngứa bên
tai hắn.
Hắn kiêng kị bụng nàng, không chịu thỏa mãn nàng, còn nàng lại vểnh
mông, tự mình ấn xuống cô.n thịt hắn. Trịnh Tuân không kịp phòng bị
đột nhiên đâm mạnh vào, thân dưới nặng nề vùi mình vào trong hoa
huyệ.t.
“Ưm…” Bàng Lục Nhi không kiềm được tiếng rên rỉ.
Trịnh Tuân hơi kinh sợ, muốn lui lại phía sau, lại bị nàng túm chặt:
“Đừng, con của chàng khỏe lắm, hai ngày trước ta té ngã còn không vấn
đề gì.”
Nàng hơi mở chân ra, để cho hắn đi vào thoải mái hơn.
Suýt chút nữa đoạt nửa cái mạng của hắn.
Trịnh Tuân chần chừ một hồi, hắn nhịn không được thúc hông đẩy toàn
bộ đi vào, đập mạnh vào mông nàng, cơ thể nàng run rẩy, thành vách
chen lấn đè ép hắn.
Toàn bộ dươn.g vật bị nàng nuốt chửng, Lục Nhi nắm chặt lấy góc bàn,
hơi thở đứt quãng theo động tác thọc vào rút ra ở phía sau: “Nhẹ…nhẹ
chút.”
Trịnh Tuân lúc này không nghe lọt tai lời nào, tư thế này giống như hai
con chó đang trong thời kỳ động dụ.c ở nông thôn. Ch.ó đực nhảy trên
lưng ch.ó cái điên cuồng thúc đồ vật kia vào.
Nàng Lục Nhi cong thân mình, cổ ngửa ra phía sau, miệng phát ra tiếng
rên rỉ, hai má ửng hồng xinh đẹp.
Hoa huyệ.t mẫn cảm bị căng ra, cả người Bàng Lục Nhi căng cứng, nhịn
không được phun dịch ra.
Nàng cắn chặt lấy hung khí của nam nhân kia, âm huyệ.t co rút dữ dội.
Chất lỏng nhầy nhụa tưới lên đỉnh đầu dụ.c vọ.ng hắn, nàng đã bắn ra:
“Aaaaaa…”
Cả người Trịnh Tuân run lên, hắn khẽ cười: “Ra rồi?”
Lục Nhi khẽ nhắm mắt dựa vào lồng ngực hắn.
“Chân ta đứng không vững rồi, làm việc này so với đi lấy mười gánh
nước còn mệt hơn.”
“Nàng cố nhịn một chút, ta sẽ cho nàng.” Trịnh Tuân nhẹ vịn bụng nàng,
động tác hông của hắn từ từ mãnh liệt hơn, càng lúc càng nhanh, mặc kệ
bên trong nàng phát ra tiếng nhóp nhép, chất lỏng đặc sệt trắng đục phun
tận sâu bên trong hoa huyệ.t.
Cao trào qua đi, Trịnh Tuân từ từ rút côn thị.t ra, lật người nàng qua,
giang tay ôm lấy nàng, từng chút từng chút vỗ nhẹ vuốt ve bụng nàng.
Lục Nhi tựa lưng vào lồng ngực hắn.
“Con trai” trắng hồng bị hắn đâm đến tàn nhẫn, môi thịt sưng húp lên,
cánh hoa mở rộng ra không thể khép lại được, tin.h dịc.h của nam nhân ở
trong thân thể nàng chảy dọc theo chân.
“Lục Nhi, ta đi nấu chút nước cho nàng rửa người.” Trịnh Tuân nhớ rõ
thói quen của nàng.
Bàng Lục Nhi đột nhiên ôm bụng, mặt đơn đớn nhắn lại: “Đau.”
“Sao vậy, Lục Nhi?” Trịnh Tuân lảo đảo, cúi đầu nhìn bụng nàng.
Trịnh Tuân trông rất giống ông cụ non, dù Thái Sơn có sập xuống thì sắc
mặt hắn vẫn không đổi, nhưng lúc này sắc mặt hắn đại biến, không còn
chút khí khái nghiêm nghị, đứng đắn thường ngày.
“Bụng khó chịu sao? Lục Nhi, nàng đừng sợ, ta đi gọi người đến.”
Trịnh Tuân gấp gáp giúp nàng mặc quần áo, nhưng lại tìm không thấy,
hắn đột nhiên nhớ đến, lúc Bàng Lục Nhi xuất hiện nàng đã trần trụi rồi.
“Lục Nhi, quần áo nàng đâu?”
Hắn quay đầu nhìn nàng.
Chỉ thấy nàng trần truồng đứng yên tại chỗ, ôm bụng cười lớn: “Trịnh
Tuân, ta lừa ngươi thôi, bụng ta không đau.”
“Ngươi nhìn xem, con của ta vẫn tốt.” Nàng vỗ vỗ bụng mình.
Trịnh Tuân chưa kịp thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lại cười lạnh: “Đứa trẻ này không phải của ngươi, mà là của
Thương ca.”
Trịnh Tuân nghe như sét đánh ngang tai, ngây dại đứng đó.
Khóe mắt hắn bất giác chua xót, mạch máu ở yết hầu như có ai đó bóp
chặt, suýt nữa thì thổ huyết.
Bàng Lục Nhi thấy bộ dạng Trịnh tuân như tê tâm liệt phế, nàng cười
lạnh: “Trịnh Tuân, chúng ta đã hòa ly rồi!”
–
Trịnh Tuân tỉnh giấc.
Trong phòng nửa cái bóng của Bàng Lục Nhi cũng không có, trên án chỉ
có chiếc đèn dầu chiếu vào hắn. Trịnh Tuân sờ soạng dưới hạ bộ, chỗ kia
đã ướt đến mức không thể gặp ai được.
Trong lòng hắn buồn bực không thôi, lần tìm đi ra cửa.
Đúng lúc gặp Hà Cảnh vừa ra ngoài về, hai người đều giật mình.
“Tử phụ, nửa đêm ngươi ra giếng làm gì?” Hà Cảnh lên tiếng hỏi trước.
“Ta ngủ không được, đem y phục đi giặt.” Trịnh Tuân lộ ra bộ dạng xấu
hổ, rất may màn đêm đã che giấu giúp hắn
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.